Lí Càn Thuận chỉ là ánh mắt âm trầm, gắt gao chằm chằm vào Thẩm Ngạo, hắn có lẽ đồng lứa tử đều không có thất thố qua, nhưng lúc này, lại là cái gì cũng cố kỵ không được.
Thẩm Ngạo tiếp tục nói:” Con ngựa kia, Tiểu Vương chỉ kiểm tra thực hư một chút, đột nhiên phát hiện một việc lạ, con ngựa này cực kỳ táo bạo, đừng nói là người bên ngoài, chính là những ngựa phu chăm sóc nó kia, cũng là như vậy. Theo Tiểu Vương biết, con ngựa kia vốn là con thái tử yêu thích nhất, tính tình rất là dịu dàng ngoan ngoãn, tại sao tính tình trong lúc đó, đột nhiên đại biến?
Thẩm Ngạo dừng một chút, bán đi cái cái nút (chỗ hấp dẫn), Lí Càn Thuận đã không kiên nhẫn, nói:” Nói mau.
Thẩm Ngạo hé miệng cười cười, nói:” Về sau, Tiểu Vương tra nhìn một chút, mới phát hiện bốn vó nó đã bị thối rữa, sinh ra mủ đau nhức, bốn vó con ngựa sinh đau nhức, có hai khả năng, một loại là không được tinh tế chăm sóc, chỉ là, theo Tiểu Vương biết, thái tử đối với con ngựa kia cực kỳ coi trọng, người chăn ngựa ngự uyển hoàng cung chắc hẳn cũng không dám chậm trễ, chăm sóc như vậy, há có thể sinh đau nhức?
Một loại khả năng khác, chính là ngựa này ăn phải một loại thuốc, quê quán Tiểu Vương, có một loại hoa, gọi là giấu hoa hồng, loại này hoa chỉ sinh sôi nẩy nở tại địa phương cực tây, có thể dùng để sát trùng, nhưng nếu phối hợp mấy vị thuốc khác, lại để cho ngựa ăn, sẽ làm tính tình con ngựa đại biến, bốn vó sẽ bị biến đổi, không những thế, một khi bốn vó ngựa bị ngứa, sinh ra mủ đau nhức, cũng sẽ trở nên táo bạo.
Lí Càn Thuận nghiêm mặt nói:” Ý của ngươi là, có người kê đơn, cho thuốc?
Thẩm Ngạo thản nhiên nói:” Bệ hạ cứ gọi ngựa quan có kinh nghiệm, đi thăm dò kiểm nghiệm bốn vó, là có thể nhận ra.
Lí Càn Thuận gật gật đầu, kêu tùy tùng nội thị tiến đến, sau đó, tùy tùng nội thị liền chạy đi như bay.
Lí Càn Thuận nói:” Trẫm tại lúc ấy đã từng gọi ngựa quan khám bệnh con ngựa kia, vì sao bốn vó không thối rữa?
Thẩm Ngạo cười ha ha nói:” Con ngựa kia vừa mới bị người hạ độc, tuy bốn vó cực kỳ ngứa, lại chưa tới tình trạng thối rữa, nhưng thời gian lâu, con ngựa này không chịu nổi thống khổ, dùng bốn vó mài đất cát, tự nhiên là thối rữa.
Thẩm Ngạo đưa ra lý do rất đầy đủ, tuy là Lí Càn Thuận bán tín bán nghi, thực sự không tìm ra cái gì sai lầm trong đó, lúc này, hô hấp của hắn đã dồn dập lên, căn bản không có ý thức về Thẩm Ngạo, một mình ngồi yên, yên lặng bất động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua nửa canh giờ, tùy tùng trở về phục mệnh:” Bệ hạ, mấy ngựa quan đều đi xem, bốn vó xác thực đã thối rữa, mà lại chảy ra mủ đau nhức, có chút bất đồng.
Lí Càn Thuận âm trầm nói:” Có cái gì bất đồng?
Nội thị nói:” Ngựa tầm thường chạy mủ đau nhức, đều là rất đặc dính, lại không ngừng tanh tưởi, nhưng con ngựa này không có bệnh trạng như vậy, đám ngựa quan cũng không biết là bởi vì sao.
Vẫy nội thị lui, Lí Càn Thuận giơ con mắt lên, nhìn về phía Thẩm Ngạo, hỏi:” Đây là vì cái gì?
Thẩm Ngạo mỉm cười, nói:” Bệ hạ, phàm là con ngựa chảy mủ đau nhức, nhất định sẽ có muỗi ruồi tìm thối mà đến.”
Thẩm Ngạo tự nhiên không thể giải thích bệnh khuẩn, chỉ nói loáng thoáng một chút, lập tức lại nói:” Nhưng, con ngựa này ăn phải giấu hoa hồng phối trí thành chất độc, Tiểu Vương đã nói qua, giấu hoa hồng có hiệu quả sát trùng, con ngựa đau nhức vì mủ, ở phía trong còn lưu lại tàn tích giấu hoa hồng, con muỗi con ruồi tự nhiên không dám đốt, chắc hẳn vì vậy, mới có thể kỳ lạ như thế.
Lí Càn Thuận cũng mờ mịt đối với cái này, nhưng lập tức chải vuốt ra một mạch văn mạch lạc, có người hạ độc ngựa, mà con ngựa này là thái tử yêu nhất, đợi cho thái tử cỡi con ngựa này, ai cũng chưa từng nghĩ đến, con ngựa bình thường dịu dàng ngoan ngoãn, lại đột nhiên nổi điên, ngựa điên là đáng sợ nhất, loại người sống an nhàn sung sướng như thái tử đâu thể khống chế được nổi? Lập tức liền tạo thành một biểu hiện giả dối, giết người thuận theo tự nhiên.
Lí Càn Thuận đứng lên, đã sớm không hề để tâm đối với sự tình Thần Vũ quân, hắn cắn răng, hai mắt đỏ thẫm, cả giận nói:” Là ai muốn giết thái tử? Là ai? Tra, tra rõ, Trẫm muốn tiêu diệt cả nhà hắn, giết cửu tộc hắn.
Một người phụ thân, gặp phải cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau xót, đau khổ như vậy, sao có thể chịu nổi?
Nhưng Lí Càn Thuận là hoàng đế, ngoại trừ nội tâm bi thương, lại còn phải làm ra một bộ dạng quân lâm thiên hạ, làm ra một bộ dạng uy nghi, tiếp tục đi quản lý quốc thổ của hắn, nhưng lúc này, tâm tình của hắn thoáng cái đã tán phát ra, không còn ngụy trang, một cước đá văng ra một đèn khung, rít gào nói:” Tiểu nhân, tiểu nhân…tiểu nhân hèn hạ…
Thẩm Ngạo ở bên, trấn định tự nhiên nói:” Xin bệ hạ nén bi thương, trước mắt có lẽ là bắt được hung phạm sát hại thái tử thì quan trọng hơn.
Lí Càn Thuận ngoái đầu nhìn lại, gắt gao trừng mắt liếc Thẩm Ngạo, lãnh đạm nói:” Là ai?
Thẩm Ngạo vốn định cười ha ha một tiếng, lại cảm thấy như vậy có chút lỗi thời, lập tức làm ra một bộ mặt khổ, nói:” Tiểu Vương từng nghe những người trong công môn kia nói qua một câu, sau lưng những vụ mưu sát, đại đa số là ai lợi ích lớn nhất, người đó liền có khả năng là hung phạm nhất.
Lí Càn Thuận ngây ngốc một chút, không tự chủ được mà nói:” Tàu Vương!
Lí Càn Thuận chỉ có một nhi tử, đứa con trai này, dĩ nhiên chọn lựa là thái tử, nhưng thái tử chết sớm, Lí Càn Thuận vô hậu, dựa theo định luật, Tàu Vương với tư cách bào đệ Lí Càn Thuận, tự nhiên mà trở thành chọn lựa thái tử đứng đầu, tuy nói Lí Càn Thuận không ban phát chiếu lệnh, nhưng không chỉ là cả Long hứng phủ, mà chính là Lí Càn Thuận, cũng chấp nhận sự thật này.
Sắc mặt Lí Càn Thuận biến ảo bất định, hắn đột nhiên ngồi xuống, lại đứng lên, khi thì nhìn thẳng Thẩm Ngạo, khi thì lại trầm mặc một tý, con mắt rơi vào nơi cửa sổ đóng chặt.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:” Chỉ là hoài nghi mà thôi, không có chứng cứ xác thực, cũng không quá suy đoán mà thôi.
Dù sao hắn cũng không phải Triệu Cát, đến lúc này, rõ ràng còn có thể tồn tại một phần lý trí.
Thẩm Ngạo không nhanh không chậm nói:” Muốn kiểm chứng, kỳ thật cũng thật đơn giản, bất kể là ai sai sử, trong nội cung nhất định sẽ có nội ứng, bệ hạ tra một chút xem, trước khi thái tử điện hạ chết ba ngày, có ai tới gần chuồng ngựa, liền biết rõ hung thủ.
Lí Càn Thuận nhíu mày:” Đi ra!
Thẩm Ngạo sửng sốt một chút, lập tức, công công mặt không biểu tình mang theo Thẩm Ngạo nhập điện kia đi ra, hắn chỉ là hướng Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, lập tức rón ra rón rén tới, chậm rãi nói:” Bệ hạ có gì phân phó?
Lí Càn Thuận nói:” Vừa rồi, những lời nói kia, ngươi nghe thấy được không?
Công công này thản nhiên nói:” Nô tài nghe được.
Lí Càn Thuận nói:” Đi thăm dò!
Công công gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Thẩm Ngạo mỉm cười, nói:” Không thể tưởng được, thì ra tai vách mạch rừng, những lời này, Tiểu Vương vốn chỉ muốn nói với bệ hạ mà thôi.
Lí Càn Thuận nói:” Hoài Đức là người Trẫm tín nhiệm nhất, hắn đã từng hầu hạ qua thái tử, những lời này, để cho hắn nghe thấy cũng không sao.
Tags: Kiều Thê Như Vân, Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện Quân Sự, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không