Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 2 » Phần 15

Kiều Thê Như Vân – Quyển 2

Phần 15

Sau bức rèm che, Cáp Nĩ Cản Nhi do dự một lát, lập tức cười nhạt nói: “Đại sư phụ nói như thế, tiểu nữ tử lại há có thể cự tuyệt.” Dứt lời, liền dịu dàng đứng dậy, nha hoàn bên cạnh nhấc bức rèm che lên, một gương mặt khuynh quốc khuynh thành liền hiện ra ở trước mặt mọi người.

Tóc vén lên cao, má phấn như ngọc, mắt hạnh quỳnh tị (cái mũi đẹp đẽ tinh xảo), miệng anh đào nhỏ, tuy là một bộ áo tơ trắng, lại như có vầng sáng ẩn hiện, hành tẩu gian như gió thổi mây trôi, đôi mắt nhìn quanh đẹp dịu dàng, mỹ mạo vô cùng.

Nàng khẽ cắn môi dưới, hiện ra vài phần xinh đẹp, càng nhiều hơn là một loại đoan trang không để cho người khác xâm phạm, sóng mắt dịu dàng như nước nhìn lướt qua người trong lầu, nhàn nhạt mà đi đến bên người hòa thượng, bảo trì khoảng cách ba bước cùng hắn, nhẹ nhàng khẽ chào, lời nói ra ôn nhu, nói: “Xin đại sư phụ để cho tiểu nữ tử xem bức vẽ.”

Hòa thượng cười ha ha một tiếng, mở bức hoạ cuộn tròn ra, chỉ một thoáng, tất cả mọi người sợ ngây người, trong bức hoạ là một nữ tử, nữ tử dẫm bước trên lầu các, đẩy cửa sổ nhìn cảnh phố, trong đôi mắt nữ tử lộ ra một tia vẻ chờ mong, giống như chim chóc trong lồng, dáng người lả lướt dựa vào bệ cửa sổ, khóe miệng mỉm cười.

Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, nữ tử vẽ bên trong, đúng là giống Cáp Nĩ Cản Nhi như đúc, phảng phất cả người bay vào trong bức vẽ, hòa thượng này công bố chưa từng gặp qua Cáp Nĩ Cản Nhi, nhưng nữ tử vẽ bên trong tại sao giống Cáp Nĩ Cản Nhi như thế, lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Hòa thượng cười to nói: “Cáp Nĩ Cản Nhi tỷ, kẻ hèn này gọi Đại Không, từ lúc ở Tokyo, nghe bạn bè tự thuật qua tư sắc tiểu thư, cho nên dựa vào tưởng tượng, vì Cáp Nĩ Cản Nhi tỷ mà làm ta cái bức họa này, không biết tiểu thư hài lòng không?” Hắn vừa dứt lời, một đôi tròng mắt thiêu đốt nóng hổi mà nhìn Cáp Nĩ Cản Nhi, hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.

Cáp Nĩ Cản Nhi cắn môi khẽ cười nói: “Đại sư phụ vẽ, Cản Nhi rất ưa thích.”

Đại Không có vẻ càng thêm dương dương đắc ý, nói: “Ta nghe người ta nói, nếu ai là được Cản Nhi cô nương ưa thích, là được trở thành nhập màn chi tân(người đàn ông đâu tiên) của tiểu thư, không biết cái này là thật là giả.”

Đại Không nói lời này lập tức dẫn tới không ít chửi rủa, mọi người ào ào nói: “Một tên hòa thượng điên, ngươi đã đi làm người xuất gia, lại còn dám ở chỗ này lỗ mãng, muốn trở thành nhập màn chi tân, bằng vào ngươi cũng đáng sao?”, Cáp Nĩ Cản Nhi mỉm cười không đáp, lại phảng phất không đếm xỉa gì đến ai, chỉ mỉm cười mà nhìn người bên ngoài chửi bậy.

Thẩm Ngạo ở bên, mắt thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Cáp Nĩ Cản Nhi, tâm thần cũng không khỏi mà dung động, nhưng lập tức, hắn lại ung dung cười một tiếng, Cáp Nĩ Cản Nhi tuyệt sắc không dưới Vân Vân là không sai, nhưng cái này cũng không đại biểu Thẩm Ngạo sẽ quỳ gối dưới váy nàng, thấy nhiều mỹ nữ, Thẩm Ngạo đã có thẩm mỹ cao νút, bốn vị phu nhân trong nhà, người nào cũng là thiên nhân, muốn hắn sinh ra cái gì khác thường đối với một cô gái xa lạ, thật sự là có độ khiêu chiến nhất định.

Đại Không vừa rồi thể hiện một phen, lại để cho Thẩm Ngạo nhấc lên tinh thần, trong lòng nghĩ, hoa khôi gặp được hòa thượng, có ý tứ, nhìn xem Cáp Nĩ Cản Nhi này xong việc như thế nào.

Nhưng lập tức, Thẩm Ngạo phát hiện Cáp Nĩ Cản Nhi không nói được lời nào, chỉ việc mỉm cười đứng ở bên, coi như không liên quan đến mình, để cho người trong phòng ào ào trách cứ đối với Đại Không, thậm chí còn có người xoắn tay áo lên, rất có một bộ tư thế muốn ném Đại Không ra khỏi Thanh Nhạc phường.

Thẩm Ngạo chăm chú nhìn đôi mắt Cáp Nĩ Cản Nhi, đôi mắt đen kịt thanh tịnh kia, ẩn chứa thần thái giống như cười mà không phải cười, trong lòng Thẩm Ngạo rùng mình, nghĩ: “Chỉ sợ Cáp Nĩ Cản Nhi này không đơn giản, nàng dùng chiêu thức tá lực đả lực ấy, lại vận dụng đến lô hỏa thuần thanh.”

Đại Không cười ha ha, lâm nguy không sợ, nói: “Hừ, các ngươi ồn ào cái gì, nếu như có bản lĩnh, cũng vẽ một bức họa đến, để cho Cáp Nĩ Cản Nhi tỷ và ta mở mang tầm mắt.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy người đọc sách đi ra, tranh giành cao thấp cùng với hắn, chỉ có Cáp Nĩ Cản Nhi, lại vẫn là giống như cười mà không phải cười, cũng không cổ vũ, cũng không cự tuyệt, phảng phất rất thưởng thức một màn rất nhiều người tranh đấu vì nàng này.

Mấy người đọc sách ào ào giơ tay áo lên, gọi người mang văn phòng tứ bảo tốt nhất đến, liền bắt đầu ào ào vẽ, có người công tác liên tục, có người bất định không cử động bút, không biết qua rồi bao nhiêu thời gian, cuối cùng toàn bộ cũng vẽ xong, hòa thượng nhìn nguyên một đám, chỉ vào một tấm nói: “Ha ha, ngươi vẽ Cản Nhi cô nương sao? Hừ, Cản Nhi cô nương người ngọc như vậy, lại bị ngươi vẽ thành con gái rượu, chậc chậc, cái này cũng gọi là cung nữ đồ, huynh đài ngay cả bố cục, dùng bút cũng không thể nắm giữ, cũng dám đến múa rìu qua mắt thợ…”

Mấy cái người đọc sách này đều là căn cứ vào lòng căm phẫn, lại lòng tràn đầy hi vọng được Cáp Nĩ Cản Nhi để ý, nhiệt huyết xông tới, nguyên một đám phân cao thấp cùng với hòa thượng, hôm nay vẽ làm xong, bị hòa thượng này dùng một ngón tay chỉ điểm, lập tức hổ thẹn, vụng trộm liếc nhìn Cáp Nĩ Cản Nhi, nhưng Cáp Nĩ Cản Nhi lại đem mắt đẹp hướng về nến đỏ mềm rủ xuống chỗ xa xa, khinh thường không thèm chú ý bọn họ.

Tâm ta hướng trăng sáng, làm gì được khi trăng sáng chiếu mương máng! Đại khái chính là tâm tình mấy thư sinh lúc bây giờ.

Mấy thư sinh tràn đầy xấu hổ, nguyên một đám ủ rũ mà kẹp lấy cái đuôi, cáo từ rời đi.

Đại Không thấy thế lại càng đắc ý, hướng Cáp Nĩ Cản Nhi cười nói: “Cản Nhi cô nương, chúng ta không quản những tục nhân này, sao không như mời ta đến khuê phòng, cầm đuốc soi hân hoan?”

Cáp Nĩ Cản Nhi nhíu mày, nói: “Đại sư phụ kỹ năng vẽ rất tốt, tiểu nữ tử rất bội phục, chỉ là có lời gì, không thể nói ở chỗ này sao?”

Đại Không cả giận nói: “Ta đây một chuyến từ Tokyo đến, chính là muốn cầm đuốc soi đêm đen cùng Cản Nhi, những chuyện khác ta mặc kệ!”, hắn nắm quả đấm to bằng nồi đất lên, lại làm cho tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.

Trong chốc lát, trong mắt Cáp Nĩ Cản Nhi lòe ra điểm một chút nước mắt, có chút run rẩy, vai nhún, điềm đạm đáng yêu mà lui về phía sau một bước, nói: “Đại sư phụ thực sự biết ép buộc.”

Bộ dạng nàng cơ khổ không nơi nương tựa như vậy, phàm là nam nhân đều không nhịn được muốn ôm nàng vào trong ngực từ từ an ủi, Gia Luật Định nhíu đôi chân mày, đang muốn động thân đi ra, lại là có người cười ha ha nói: “Đại hòa thượng làm ra bức vẽ như vậy cũng dám miệng xuất cuồng ngôn? Hừ, Gia Luật Hành ta muốn thỉnh giáo xem.”

Người nói chuyện đi tới, người này mặc áo da thú, râu mép kéo dài, đầu trọc, nắm râu mép uốn lượn, con mắt cũng không liếc nhìn hòa thượng, nói với mọi người: “Cầm giấy bút đến đây.”

Gia Luật Hành tập trung tư tưởng suy nghĩ, dùng bút chấm mực, lập tức bắt đầu vẽ, hắn vẽ tranh thủ pháp hơi có chút tham khảo phong cách Trung Á, mặc dù là dùng bút lông, hạ bút về sau lại tinh tế tỉ mỉ đến cực điểm, Cáp Nĩ Cản Nhi đi sang một bên xem xét, khi thì miêu tả dáng người lã lướt của nàng, khi thì bố cục cả bức họa cũng cực kỳ kín đáo, giống như mái nhà tầng tầng lớp lớp, giọt nước lăn tăn tự động chuyển, cảnh, tô màu rõ ràng, càng làm người ngạc nhiên chính là, từ đầu đến cuối, tay trái của hắn đều để ở phía sau eo, chỉ có một tay vẽ tranh.

Theo như lẽ thường, vẽ tranh vốn là một tay, nhưng là đối với người hiểu công việc mà nói, lại cũng không dễ dàng, bởi vì vẽ tranh vốn là sự tình tương đối vất vả, một tay vẽ tranh, người rất dễ dàng mất đi cân đối, hiệu quả vẽ liền khó tránh khỏi giảm bớt đi nhiều, hết lần này tới lần khác, Gia Luật Hành này từ đầu đến cuối đều không duỗi tay kia ra, có thể thấy được là cố ý chỉ điểm thị uy với Đại Không hòa thượng kia.

Trọn vẹn qua nửa canh giờ, Gia Luật Hành mới thở dài một hơi, để bút xuống dưới, tất cả mọi người duỗi cổ nhìn, lập tức khen không dứt miệng.

Gia Luật Hành vẽ bố cục càng thêm hợp lý hơn so với Đại Không, cũng càng tinh tế tỉ mỉ hơn, tiểu mỹ nhân kia tựa tại trước bệ cửa sổ, cảnh sắc và mỹ nhân trước bệ cửa sổ hỗ trợ lẫn nhau, cả bức họa, dường như cũng bắt đầu tươi sống, cảnh sắc và người cực kỳ tươi sáng rõ nét, một bên là mắt mỹ nhân lộ ra khát vọng, một bên là thế giới rực rỡ muôn màu, tròng mắt mỹ nhân vươn về hướng phương xa, giống như lướt qua mọi đền đình lầu các, một mực kéo dài đến cuối tầm mắt.

Cái bức họa này, sức cuốn hút càng mạnh, vẽ ở phía trong, vẽ bên ngoài, tràn ngập một vẻ miễn cưỡng cười vui đầy sầu bi.

Gia Luật Hành khẽ nâng cái cằm nhìn Đại Không, ngạo nghễ nói: “Xú hòa thượng, ngươi còn có lời gì muốn nói?”

Đại Không nhìn hắn bức vẽ, trong lòng biết gặp cao thủ, nhất thời nghẹn lời, dậm chân, hừ lạnh nói: “Ta tài nghệ không bằng người, tiểu tử, coi như ngươi lợi hại.” dứt lời, trong chớp mắt liền rời đi.

Gia Luật Hành hướng cười lạnh phía hòa thượng bóng lưng: “Hán cẩu cũng không gì hơn cái này.”

Một câu Hán cẩu này, vốn là đuổi Đại Không đi, vui mừng thoáng cái lại đổi thành càng nhiều tức giận, một người đọc sách nói: “Huynh đài nói gì vậy, cho dù là Thái Tông hoàng đế, tại thời điểm còn sống, từng nói qua Khiết Đan và người Hán đều là bảo vệ Liêu quốc, thiếu một thứ cũng không được.

Thái Tông nếu chỉ nói không thôi thì bỏ đi, còn đặc biệt lệnh thiết lập Hán nhi tư, đề bạt quan viên người Hán, thiết lập nam bắc viện, ưu đãi người đọc sách…”, người này thao thao bất tuyệt mà nói có sách, mách có chứng, nói đến tràn đầy vẻ hướng về thời Liêu Thái Tông, Gia Luật Hành lại không có thời gian vô ích cùng hắn, cười lạnh, ngắt lời, nói: “Hán nhi chính là Hán nhi, nhưng ngươi chớ có đã quên, là người Khiết Đan chúng ta thống trị các ngươi, cái gì cộng đồng trị thiên hạ, có cái gì liên quan đến ngươi?”

Người đọc sách này sắc mặt trắng bệch, nói: “Cho dù như thế, bây giờ ngươi nói không phải tiếng Hán sao, lúc vừa rồi vẽ tranh chẳng phải Hán vẽ sao? Huynh đài vừa rồi sử dụng giấy và bút mực, đều xuất xứ từ người Hán chúng ta, rồi lại vì sao xem thường người Hán như vậy?”

Gia Luật Hành kiêu căng nói: “Ta dùng tuy là giấy và bút mực người Hán, nhưng người đang ngồi ở bên trong đây, có ai vẽ tốt hơn so với ta? Giang sơn dễ đổi, ngày nay là thiên hạ người Khiết Đan ta, nếu người nào không phục, đứng dậy so cùng ta một lần.”

Hắn nói đến đây, người đọc sách kia cũng không tiếp tục lại dây dưa cùng hắn, những người khác cũng ào ào lộ ra vẻ xấu hổ, Gia Luật Hành vẽ tranh, bọn hắn biết rõ là tuyệt đối không thể sánh bằng.

Gia Luật Hành thấy không có người dám lên tiếng, lại cười ha hả mà nói với Cáp Nĩ Cản Nhi: “Cản Nhi cô nương, ngươi là người Hán, nhưng so với những Hán cẩu kia lại tốt gấp mười gấp trăm lần, nam nhân người Hán tuy không dùng được, nhưng nữ nhân, tại hạ lại vạn phần kính trọng.”

Hắn ra vẻ tiêu sái mà đi lên trên, trên mặt treo lấy dáng tươi cười ngạo mạn không ai bì nổi.

Đang lúc hắn muốn nâng cái cằm Cáp Nĩ Cản Nhi lên, thời điểm Cáp Nĩ Cản Nhi làm ra bộ dạng muốn trốn, một hồi ho sặc sụa truyền ra từ sau đầu Gia Luật Hành.

Gia Luật Hành mặt giận dữ mà nhìn lại, chỉ thấy một người thư sinh người Hán đang dốc sức liều mạng ho khan, để cho hắn không thể tha thứ nhất chính là, thư sinh này ho xong rồi, lại là lộ ra cười lạnh, mang theo một vẻ hèn mọn nhìn hắn, Gia Luật Hành quát: “Lại là một đầu Hán cẩu.”

Thẩm Ngạo đứng thẳng eo lên, chậm rãi nói: “Là cái con Khiết Đan cẩu ở trước mặt ta sủa loạn.”

Thẩm Ngạo nói những lời này, lại để cho rất nhiều người lo lắng vì hắn, người Khiết Đan mắng người Hán là chuyện thường xảy ra, nhưng người Hán mắng người Khiết Đan lại không thấy nhiều, huống chi là chữ cẩu bỏ thêm trước hai chữ Khiết Đan, cái này chẳng phải là từ hoàng đế Khiết Đan, cho tới quý tộc Khiết Đan đều bị hắn mắng?

Đứng lúc này, con mắt Gia Luật Định ở bên Thẩm Ngạo sững sờ, lập tức cũng hiện lên một tia không vui, giật giật miệng, cuối cùng là quyết định chắp tay đứng ngoài quan sát.

Cáp Nĩ Cản Nhi liếc nhìn Thẩm Ngạo, ồ lên một tiếng, hiển nhiên có vài phần hứng thú đối với Thẩm Ngạo lớn mật như vậy, chỉ là cái hứng thú này cũng không duy trì bao lâu, con ngươi thanh tịnh có chút cứng lại, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, vẫn như cười mà không phải cười.

Gia Luật Hành giận tím mặt nói: “Ngươi thật to gan, có biết ta là ai không? Biết rõ nơi này là địa phương nào không?”

Thẩm Ngạo ngồi ở trên cái bàn, chậm rãi mà uống trà, nhàn nhã nói: “Ngươi là ai, liên quan gì đến ta, hẳn là ngươi bò đi trên đường cái, ta còn phải hỏi chủ nhân của ngươi là ai? Lại hỏi vì sao thả ngươi ra cắn loạn người sao?”

Gia Luật Hành tức quá hóa cười, nói: “Không biết sống chết, nhìn ngươi miệng lưỡi trơn tru đến khi nào.”

Thẩm Ngạo nhẹ nhàng nói: “Miệng lưỡi trơn tru vốn là năng khiếu của ta, hẳn là Khiết Đan cẩu như ngươi không biết? Chỉ là, ha ha, Khiết Đan các ngươi mắt thấy sắp nước mất nhà tan, đến bây giờ vẫn còn rất mạnh miệng.”

Hắn duỗi lưng một cái, lại lập tức nói: “Thứ cho ta không thể tiếp đãi, cáo từ.” Dứt lời, đứng lên liền đi, đối với hắn mà nói, người Khiết Đan như vậy nhiều vô số kể, bọn hắn tại trước mặt người Kim thì rung động lạnh run, nhưng đối với người Hán hắn thống trị ở dưới lại là một cái sắc mặt khác, hắn thật sự không có hứng thú khua môi múa mép cùng những người này.

Gia Luật Hành cười to: “Muốn đi, không có dễ dàng như vậy! Ngươi là Hán cẩu, có dám phân cao thấp cùng ta?”

Thẩm Ngạo lười biếng hỏi: “Không biết so sánh cái gì?”

Gia Luật Hành chắp tay, vô cùng kiêu căng nói: “Cầm kỳ thư họa là người Hán phát minh, cái này không sai, chỉ là, ta cho rằng, nếu bàn về thi họa, người Hán cũng không so được với người Khiết Đan.”

Thẩm Ngạo cười cười: “Ngươi so thi họa?”

Gia Luật Hành nhe răng cười nói: “Sao lại không, không dám à?”

Thẩm Ngạo thở dài, khinh thường nói: “Hay là thôi đi, khi dễ loại người như ngươi mặt hàng, thắng không oai, ta không có hứng thú.”

Nếu là Đại Không hòa thượng kia, Thẩm Ngạo chỉ biết sống chết mặc bây, xem náo nhiệt thì cũng thôi, nhưng Gia Luật Hành đi ra, đúng là ngay cả hắn cũng mắng, lại nhìn trong phòng trong, không ít thương nhân, sĩ tử người Hán thấy người Khiết Đan này liền như chuột thấy mèo, Thẩm Ngạo tuy là bất động thanh sắc, trong lòng lại có vài phần bi thương, cái gọi là vong quốc nô(nô lệ khi nước mất), chỉ sợ là như thế.

Vô luận biến ảo bao nhiêu dạng, cái gì Mãn Hán nhất thể, cả ngày thân thiện, Khiết Đan và Hán nhi cùng trị thiên hạ, nói được hay đến như thế nào, cuối cùng cũng là một không chạy khỏi bản chất, người Khiết Đan là chủ nhân, bị trị chính là người Hán.

Thẩm Ngạo hiển nhiên không có ở đây làm giác ngộ cho người Hán, nói một phen làm Gia Luật Hành tức giận đến giơ chân, trên mặt âm tình bất định, đừng nhìn hắn làm một bức vẽ tốt, tâm tình lại khó tránh khỏi nhỏ nhen một ít, nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạo, trầm mặc chốc lát nói: “Ta còn tưởng ngươi có cái bản lĩnh thật sự gì, thì ra chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, nhanh cút ngay!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất