Thẩm Ngạo không khỏi lắc đầu nói: “ Chỉ mong da mặt họ Cao mỏng một chút.”
Tin chiến thắng truyền đến, trong nội cung lại có vài phần mừng rỡ, Triệu Cát nghe xong tin chiến thắng, liền lập tức triệu ba tỉnh, quan viên lục bộ tới hỏi, tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, cũng không nên biết nói cái gì, bị Triệu Cát hỏi, chỉ lo nói Đại Tống ta có phúc, muôn dân trăm họ an lành.
Sắc mặt Triệu Cát có chút khó coi: “ Trực Phúng, ngươi là Binh bộ Thượng Thư, cái tin chiến thắng này, hẳn là có ẩn tình?”.
Trực Phúng lại càng hoảng sợ, lập tức quỳ gối, nói: “ Cao thái úy chính là lương thần, chắc là không có ẩn tình gì!”Đổi lại là người khác, Trực Phúng nói ra điểm nghi kị, cũng không có gì liên quan đến hắn, trong chuyện này, hắn sớm đã nhìn ra, phá được một thị trấn, làm sao có thể diệt địch sáu ngàn, hẳn là bọn họ đều xếp thành đội, lách vào đằng kia, chờ cấm quân chém đầu? Còn nữa, ở phía trong tin chiến thắng không hề đề cập tới sự tình ghi công đầu người, chuyện ẩn ở bên trong rất rõ ràng, sau lưng cái này, khẳng định là không đơn giản.
Còn nữa, nhân số Tư Mã tư báo lên là ba vạn, nhưng trong lòng Trực Phúng tinh tường, tính toán đâu ra đấy, Tư Mã tư cũng không đáng một vạn một ngàn người, những năm này Tư Mã tư lĩnh tiền khống rất là nghiêm trọng, hơn một vạn người này, phải bọc hậu, phải hộ cánh, cho dù đánh cho thắng trận, lần thứ nhất chiến đấu đã diệt sáu ngàn địch, đó là lời nói suông.
Nhưng những lời này, hắn không thể nói, Cao thái úy là người nào? Hắn tuy là Binh bộ Thượng Thư, thật sự muốn đấu lôi đài cùng Cao thái úy, còn không biết ai thua ai thắng, người ta dám mạo hiểm lập công, đáng để đi vạch trần hắn sao? Không nên đắc tội với người, rước lấy một thân rắc rối.
Chỉ là, Trực Phúng cũng thông minh, phía trước không có ẩn tình bỏ thêm hai chữ chắc là, lập lờ nước đôi, thật sự xảy ra chuyện, cũng có thể nói mình chưa hiểu hết.
Triệu Cát sắc mặt hòa hoãn một ít, nói: “ Gần sang năm mới, các tướng sĩ chém giết trước trận, còn dựng lên công lao như thế, không dễ dàng, Binh bộ lập tức viết tấu, nên thưởng thì thưởng, về phần tin chiến thắng, cũng nên tuyên dương một phen, để yên ổn nhân tâm.”
Triệu Cátyên ổn nhân tâm bốn chữ vừa dứt, Trực Phúng sợ tới mức mặt như đất, thật sự là lạnh cả người, trong lòng hắn tinh tường, đây là nói bừa công lao, là tin tức giả, sớm muộn gì cũng có một ngày không dấu diếm nổi, chuyện này truyền ra càng nhiều, người biết càng nhiều, đến lúc đó bị vạch trần, thể diện hoàng thất liền không tồn tại, đến lúc đó sẽ là cái quang cảnh gì?
Cao Cầu xong rồi, Trực Phúng hắn cũng xong rồi, Binh bộ là Binh bộ, tuy chuyện gì cũng không quản, không quản được cấm quân, không quản được ba nha, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng bàn về tội, Binh bộ lại phải đứng mũi chịu sào.
Trực Phúng suy nghĩ tại chỗ, đã không nghe rõ nội dung phía sau, cuối cùng là thất hồn lạc phách xuất cung, chứng kiến Thái Kinh đang muốn lên kiệu, như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy tới, nói: “ Thái đại nhân.”
“ À, là Trực Phúng à, như thế nào? Tan triều sao còn không nhanh về nhà, không phải ngươi vừa có cháu trai sao? Ha ha, mấy ngày nữa, lão phu sẽ sang phủ ngươi, đứa bé đặt tên là gì vậy?.”
Trực Phúng trầm xuống, thở dài, nói: “ Tên là Đầu Hổ.”.
“ Đầu Hổ?”, Thái Kinh phất tay, lắc đầu nói: “ Không tốt, không tốt, lão phu sẽ hỗ trợ, lấy tên tốt cho đứa cháu ngươi, kêu Yến Nhạn, như thế nào? Được rồi, bát súp ở nhà sắp nguội, Trực Phúng, có rảnh đến ngồi một chút.”Dứt lời, liền cúi người chui vào kiệu, buông màn kiệu xuống.
Đợi cỗ kiệu Thái Kinh từ từ đi xa, sắc mặt Trực Phúng rất khó coi, nói: “Yến Nhạn… ngu xuẩn, hừ, hôm nay điều không nên nói cũng đã nói, còn Yến Nhạn cái gì?”Nói xong, không khỏi nhớ tới đứa cháu kia, lại nghĩ tới chuyện trên triều, chính mình tiêu thụ như thế nào bây giờ? Thành phạm quan, sẽ liên luỵ cả nhà, con cháu thì làm sao bây giờ?
Trực Phúng lắc đầu, hung hăng nói: “ Thái Kinh ngươi mặc kệ, ta sẽ đi tìm Thẩm điên cuồng, vừa bắt con ngựa chạy, vừa không để con ngựa ăn, ngươi cho Trực Phúng ta là cái gì?”
Dứt lời, dậm chân, gọi cỗ kiệu tới, Trực Phúng nói với kiệu phu: “ Đi Thẩm phủ, nhớ đưa danh thiếρ đi trước.”.”
Đối với sự kiện này, Trực Phúng thật sự là oan uổng, Cao Cầu kia vốn là người bên Thái Kinh, hôm nay chọc ra cái sọt lớn như vậy, Trực Phúng lại không dám đắc tội Cao Cầu, càng sợ chọc tới Thái Kinh kia, kể từ đó, sự tình thực sự đã đến tình trạng không thể cứu vãn, đầu hắn xác định là rơi xuống đất rồi.
Trực Phúng còn chưa tới, danh thiếρ đã đưa đến Thẩm, Thẩm Ngạo tiếp danh thiếρ, có phần cảm thấy kỳ quái, Binh bộ Thượng Thư Trực Phúng kia thấy mình, hận không thể đi đường vòng, như thế nào đột nhiên đến bái kiến? Theo đạo lý, Thẩm Ngạo là Tự khanh, so với Thượng Thư, còn kém một phẩm, tư thái hắn thấp như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Thời điểm Thẩm Ngạo nghĩ mãi không thông, Môn phòng đã tới, nói là Binh bộ Thượng Thư Trực Phúng cầu kiến.
Gặp hay là không gặp?
Trong lòng Thẩm Ngạo hiểu, Trực Phúng kia đến, khẳng định không có chuyện gì tốt, lại liên lạc với tin chiến thắng Cao Cầu đưa tới, tám phần là đến vì cái này.
Thẩm Ngạo thở dài, nói: “ An bài đến phòng khách đi.”
Trực Phúng vào phòng khách, bất an mà uống trà, vô cùng lo lắng chờ đợi, đợi trọn vẹn hai nén hương, còn chưa thấy người đến, trong lòng nghĩ: “ Thẩm điên cuồng kia giảo hoạt như thế, không chừng cũng giống với Thái Kinh, không dám gặp mình”, trong lòng buồn vô cớ, thở dài một hơi, đứng lên định đi.
Lúc này, Thẩm Ngạo nhưng lại cười ha ha, dạo bước tiến đến, hành lễ với Trực Phúng, nói: “ Trực đại nhân một ngày kiếm tỷ bạc, lại còn hạ mình tới gặp hạ quan, hạ quan hổ thẹn, rất hổ thẹn.”.
Trực Phúng đứng lên, nghiêng người hành lễ với Thẩm Ngạo, nhiệt tình hàn huyên vài câu với Thẩm Ngạo, cũng không đề cập tới sự tình kinh đô và vùng lân cận phía bắc, chỉ hỏi học đường dạy võ bao giờ khai giảng, Binh bộ bên này sẽtận lực tạo điều kiện thuận tiện.
Lại bàn về an bài giáo tương lai úy, cuối cùng mới nói: “ Thẩm đại nhân, học đường dạy võ là hi vọng trùng hưng Đại Tống ta, tương lai học đường muốn cái gì, cứ việc đến Binh bộ, chỉ cần lão phu có thể làm, nhất định sẽ tận lực giúp.”
Thẩm Ngạo xụ mặt, ánh mắt sâu kín, nói: “ Đại nhân nói những lời này là không đúng, cái gì gọi là trùng hưng Đại Tống ta, hôm nay Đại Tống ta, dưới sự dẫn dắt của bệ hạ, đã phồn vinh cường thịnh, đủ để so sánh cùng Trinh Quán, Văn Cảnh, còn trùng hưng cái gì? Đại nhân nói chuyện rất đáng cười, chỉ là, tương lai học đường dạy võ phiền toái đại nhân, thật đúng là không ít, hôm nay đại nhân nói như vậy, tương lai cũng không thể hối hận.”
Trực Phúng ngượng ngùng cười nói: “ Thẩm đại nhân nói đúng, nói đúng.” Trực Phúng làm ra một bộ dạng thụ giáo, lập tức thở dài, lại nói: “ Thịnh thế hay không thịnh thế, khó mà nói, ai, kinh đô và vùng lân cận phía bắc bên kia lại đi đã xảy ra chuyện.”
“ Gặp chuyện không may?” Thẩm Ngạo mỉm cười, bất động âm sắc mà hỏi thăm: “ Có thể có chuyện gì? Thiên binh Đại Tống vừa đến, quân phản loạn tránh không kịp, hôm nay đã liên tiếp truyền lại vài tin chiến thắng, cường đạo sắp định, còn có chuyện gì? Đại nhân quá lo lắng rồi.”
Trực Phúng ngượng ngùng nói:” Vấn đề xảy ra tại tin chiến thắng, tấu chương Cao Cầu kia đưa lên…là giả bộ!”.
Thẩm Ngạo động dung, nói: “ Trực đại nhân, xin nói rõ ràng hơn một chút.”
Trực Phúng nói:” Loại sự tình này, kỳ thật ở đâu cũng có, hôm nay đưa tới tin chiến thắng, chuyện ẩn ở bên trong quá lớn…”
Nói xong, liền đem phân tích của mình nói ra, hắn sống ở Binh bộ, rõ ràng mấy chuyện lắt léo này, cuối cùng mới nói: “ Theo ta thấy, lúc này đây, nếu không không phải đại thắng, vô cùng có khả năng là một hồi đại bại, Cao Cầu kia vì che dấu tai mắt người, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, báo chiến thắng trước. Đợi ngày sau, nếu cường đạo động binh chiến thắng, cũng không ai dám vạch lỗi của hắn, chỉ là, Cao Cầu này xuất thân thế nào, Thẩm đại nhân cũng đã biết? Sự tình cai quản lỏng lẻo, cũng không phải một ngày hay hai ngày, hôm nay bị bại, nếu muốn thắng cường đạo, khó, khó như lên trời, đến lúc đó, sự việc bại lộ, Cao Cầu kia có người giúp, rất được thân thuộc với vua, hắn coi như không quan trọng, cùng lắm thì đánh mất quan, làm ông nhà giàu, nhưng lão phu, thân là Binh bộ Thượng Thư….”
Tags: Kiều Thê Như Vân, Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện Quân Sự, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không