Trong đầu Cận Thế Phong cứ hồi tưởng lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Yên Lam. Lại còn câu nói kia “Tôi hận anh!” Hắn có đúng là đã làm sai rồi không? Hắn không nên đem tất cả những lỗi lầm đều trút giận lên Lam Lam. Lam Lam không có lỗi gì cả, người có lỗi là bản thân hắn. Hắn đã không giải thích rõ ràng cho Lam Lam vì sao hắn lại hận Vương Mậu Đức đến vậy. Mà thôi với tính cách của Lam Lam, làm sao lại có thể…
Cận Thế Phong có chút hối hận, có lẽ hắn xử phạt quá nghiêm trọng rồi, hắn không nên đối xử như vậy với Lam Lam. Lúc đó, chỉ là do hắn quá tức giận, đầu óc nhất thời bốc hỏa. Hắn không hiểu nổi vì sao mình lại có thể làm chuyện như vậy. Lúc đầu, hắn muốn giải thích với nàng, muốn cầu xin nàng tha thứ. Nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại ra thế này.
Cận Thế Phong bước nhanh ra khỏi văn phòng, hắn phải đi xin lỗi Lam Lam, hắn còn nhớ rõ nét mặt tuyệt vọng thương tâm của Lam Lam khi nàng nhìn hắn sáng nay. Thực đáng chết!
Hắn làm sao có thể làm một việc không bằng cầm thú như vậy đối với Lam Lam cơ chứ. Hắn đúng là đáng chết!
Cận Thế Phong vừa tự oán trách mình, vừa tăng tốc lái xe nhanh hơn về nhà.
Cận Thế Phong về đến nhà, sau khi đậu xe xong vội vàng vào nhà tìm Lam Lam để xin lỗi.
Nhưng chưa kịp vào nhà, hắn đã thấy Vú Trương vội vã chạy tới.
“Thiếu gia!” Vú Trương hoảng hốt kêu.
“Làm sao vậy? Vú Trương? Có việc gì mà hoảng hốt vậy?” Cận Thế Phong nóng vội hỏi, muốn nhanh chóng được trông thấy Lam Lam.
“Tiểu thư tiểu Lam, Tiểu thư tiểu Lam cô ấy……”
Vú Trương còn chưa kịp nói dứt câu, Cận Thế Phong đã cắt ngang, hắn sốt ruột hỏi “Làm sao vậy? Bác nói rõ ràng xem nào, Lam Lam rốt cuộc làm sao?”
“Tiểu thư tiểu Lam, cô ấy, cô ấy……” Không chờ Vú Trương nói xong, Cận Thế Phong đã chờ không nổi xông thẳng vào phòng khách, chạy lên lầu.
“Không, Lam Lam, nàng không thể có chuyện gì được! Ta còn chưa nói xin lỗi nàng, ta còn chưa xin lỗi nàng, nàng nhất định không thể có chuyện gì được.” Cận Thế Phong thầm cầu xin trong lòng.
“Lam Lam! Cô ấy ở đâu?” Cận Thế Phong đứng ở cửa phòng Yên Lam hét to “Tôi sẽ vào phòng đây?” Nói xong, Cận Thế Phong bèn đẩy cửa đi vào.
Thấy Yên Lam vẫn nằm trên giường, quay lưng lại phía hắn, không có chút phản ứng gì, Cận Thế Phong nhẹ nhàng gọi vài tiếng, Yên Lam hoàn toàn không có phản ứng gì.
Lại gần thấy Yên Lam cuộn mình ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn có hai hàng nước mắt chưa kịp lau.
“Có chuyện gì vậy? Vú Trương?” Cận Thế Phong cau mày hỏi Vú Trương vừa lên phía theo sau.
Vú Trương lo lắng đáp “Thiếu gia, từ sáng nay lúc thiếu gia đi khỏi, Tiểu thư tiểu Lam cứ mãi thế này, tôi gọi cô ấy dậy cũng chẳng có phản ứng gì, tôi gọi cô ấy ăn cơm cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì cả.”
“Cái gì? Cả ngày hôm nay cô ấy cứ như thế này sao? Không ăn cơm? Vì sao bác không gọi điện thoại cho tôi?” Cận Thế Phong lo lắng nói.
“Có, tôi có gọi điện cho thiếu gia, nhưng điện thoại của thiếu gia tắt máy suốt.” Vú Trương giải thích nói.
Cận Thế Phong rút di động ra xem, “Đáng chết!”, thì ra là điện thoại hết pin nên tự động tắt máy, hắn hoàn toàn không có biết.
“Lam Lam,” Cận Thế Phong vẫn không từ bỏ ý định lại gọi tiếp, nhưng Yên Lam vẫn là không có phản ứng gì.
Thấy Yên Lam không hề động tĩnh, Cận Thế Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy vai nàng, thấy da Yên Lam lạnh toát khác thường, hắn không khỏi kinh hãi, đưa tay sờ trán nàng, thấy hơi nóng tay.
Cận Thế Phong lập tức ôm lấy Yên Lam, quay đầu bảo Vú Trương,”Đi, vào phòng tắm xả đầy bồn nước nóng, rồi gọi bác sĩ gia đình đến đây.” Vú Trương liên hồi dạ vâng, quay ra đi vào phòng tắm.
Cận Thế Phong nhìn Yên Lam trong lòng mình, cảm thấy đau lòng không chịu nổi,”Lam Lam, có phải em đang tự trừng phạt bản thân em sao? Hay là, em đang trừng phạt anh! Xin lỗi em, anh sai rồi, em đừng dày vò bản thân mình thế này nữa! Em tỉnh lại đi, em tỉnh lại nghe anh xin lỗi đi nào!”
Bước vào phòng tắm, Cận Thế Phong nhẹ nhàng đặt Yên Lam vào bồn nước nóng, lúc này toàn thân Yên Lam run lên, đã có một chút phản ứng,”Lam Lam, em tỉnh chưa?!” Cận Thế Phong vui mừng hỏi.
Nhưng Yên Lam vẫn không hề động đậy thêm chút nào nữa, Cận Thế Phong thất vọng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mát xa thân thể lạnh như băng của Yên Lam trong nước.
“Lam Lam, em tỉnh lại đi, được không? Anh sai rồi, anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ đối xử với em như thế này nữa, xin em hãy tha thứ cho anh, em tỉnh lại đi được không, anh không thể mất em!” Cận Thế Phong lẩm bẩm nói theo bản năng, hắn đau lòng tột đỉnh, hận bản thân mình vì sao lại đối xử với Yên Lam như vậy.
Nhờ tác dụng của nước nóng, thân thể Yên Lam dần dần ấm lên. Nhưng …… nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Lam Lam, đừng như vậy nữa .” Cận Thế Phong nhẹ nhàng ôm chặt nàng, cũng không để ý nước trên người Yên Lam sẽ làm ướt hết quần áo mình. Hắn chỉ đau lòng lẩm bẩm trong miệng “Tỉnh lại đi! Lam Lam, đừng tự dày vò bản thân mình thế này nữa, cũng đừng dày vò anh thế này nữa. Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ xin lỗi em, anh sai rồi, anh sai rồi, anh… anh…”
vừa nói hai hàng nước mắt của Cận Thế Phong cứ thể chảy xuống, ai bảo rằng đàn ông không dễ rơi nước mắt, đó chỉ là vì chưa chạm tới chỗ đau lòng của họ mà thôi.
“Leng keng, leng keng, leng keng……” Một hồi chuông gọi cửa đã phá tặn tĩnh lặng trong phòng tắm, Cận Thế Phong lau mặt, bình tĩnh nói,”Vào đi”
“Thiếu gia, bác sĩ gia đình đã đến rồi.” Vú Trương bước vào phòng nói.
“Được, tôi biết rồi. Bác bảo ông ấy chờ một lát, tôi sẽ bế Lam Lam ra ngay.” Cận Thế Phong nói xong, quay đầu lại, nhẹ nhàng bế Yên Lam ra khỏi bồn tắm.