Hắn đáng giá với một nữ nhân tốt hơn nàng mấy trăm lần.
Nếu như ——
Nếu như nàng không có xuyên qua thành một hoàng hậu, nếu như nàng biết hắn trước Hoàng Phủ Tấn, như vậy sẽ không phải như thế này.
Chẳng qua là, trên cái thế giới này không có nếu như, nàng là gặp được Hoàng Phủ Tấn trước, là yêu Hoàng Phủ Tấn trước, hơn nữa yêu rồi liền không bỏ được .
Nhưng tình yêu của nàng cũng không có lỗi, không phải sao?
Tiểu Thiên bị Ám Dạ ôm vào trong ngực, khóe miệng nâng lên một nụ cười thoải mái.
Ám Dạ ôm nàng thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng thả ra, nàng nhìn thấy hốc mắt Ám Dạ khẽ phiếm hồng .
“Dạ…” Cắn môi dưới, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia áy náy, đang không biết nên nói điều gì.
Khi nàng chẳng biết nói gì hơn, Ám Dạ bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, giọng mang theo vài phần đùa giỡn, đem mất mát trong mắt thu trở về, mở miệng nói: ” Hãy nhớ, nếu Hoàng Phủ Tấn dám khi dễ ngươi, liền trở lại tìm ta.”
“Ừ?” Tiểu Thiên bởi vì những lời Ám Dạ nói mà hơi ngẩn ra, nhưng nàng biết Dạ là đang nói đùa, khóe miệng nâng lên, nàng gật đầu đối với hắn một cái, “Được, đến lúc đó ngươi có thể phải chờ ta.”
“Ừ, được, ta chờ ngươi!” Ôn nhu gật đầu một cái với nàng, từ khóe miệng Ám Dạ nâng lên một nụ cười .
“Dạ, trong khoảng thời gian này thật cám ơn ngươi.” Không hề nói đùa nữa, khuôn mặt Tiểu Thiên mang theo vẻ nghiêm túc.
“Được rồi, lòng biết ơn này ta nhận.” Ám Dạ gật đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói: “Khẩn trương hồi cung đi, người trong cung kia đoán chừng mấy ngày nay cuộc sống không được tốt.”
Lời của Ám Dạ khiến Tiểu Thiên mỉm cười, sau đó đối với hắn gật đầu một cái.
“Vậy ta sẽ không tiễn ngươi, để ta cho Hoa thúc chuẩn bị ngựa cho ngươi, dọc theo đường đi ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Ừ, được, ta sẽ cẩn thận.” Tiểu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghiêm túc đối với hắn gật đầu một cái, Tiểu Thiên trả lời.
“Ngươi chờ một chút, ta đi gọi Hoa thúc chuẩn bị cho ngươi.” Xoay người sang chỗ khác, nụ cười của Ám Dạ thu lại, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở cùng không nỡ.