Chơi xỏ lá thì thế nào? Đó là đặc quyền của nữ nhân! Nhất là trước mặt nam nhân, chơi xỏ đó là chuyện quá đỗi bình thường!
Cho nên, nàng không có ý định thừa nhận, lại càng không tính toán thừa nhận chơi xỏ là chuyện xấu.
Đầu từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng lên, nàng cùng hắn nhìn nhau, bộ dạng tán thưởng mở miệng nói: “Ừ, thật là một học sinh giỏi, còn có thể học đến tốt như vậy!”
Lời của Tiểu Thiên làm Hoàng Phủ Tấn bật cười, đưa tay đối với Tiểu Thiên chắp tay nói: “là vì Lão sư dạy thật tốt.”
“Ừ, ngoan!” Tiểu Thiên cười đến mặt rực rỡ, thấy Hoàng Phủ Tấn không giống như trước nặng nề, trong mắt đau đớn cũng không còn tồn tại, trong lòng nàng so cái gì cũng đều cao hứng.
“Cô nương tính toán thế nào thưởng cho ta?” Hoàng Phủ Tấn hai tay ôm eo Tiểu Thiên, cười xấu xa cúi xuống nhìn nàng.
“Phần thưởng a…” Tiểu Thiên cố làm vẻ suy tư, nhíu mày.
“Thiên Thiên!”
Hoàng Phủ Tấn đổi tư thế, cúi đầu nhìn về phía nàng, nói: “Thật ra ta muốn phần thưởng rất đơn giản, chính là sinh cho ta tiểu hoàng tử hoặc là tiểu công chúa là được rồi.” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt rất thỏa mãn.
“Cái này mà là phần thưởng đơn giản a.” Tiểu Thiên cố làm vẻ bất mãn liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, chẳng qua trong lòng đã sớm nhận định, đời này, nàng không vì hắn sinh con, còn có thể vì ai sinh, lần này nàng đem tình yêu cả đời của mình gửi cho nam nhân này!
“Thiên Thiên!”
Chợt, vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn trở nên nghiêm túc, hắn đem Tiểu Thiên đứng đối diện mình, đưa tay nắm tay nàng, trong mắt đầy thâm tình, “Thiên Thiên, nàng nên hiểu đời này ta sẽ không để nữ nhân khác sinh con cho ta.”
Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo thâm tình rõ ràng , làm người ta khó có thể từ bỏ.
Mà lời cam kết đơn giản này hắn nói ra lại làm mắt Tiểu Thiên bao phủ một tàng sương mù.
“Tấn…” Tiểu Thiên thanh âm mang theo nghẹn ngào.
“Thiên Thiên, cả đời này ta chỉ nắm tay nàng.” Hoàng Phủ Tấn đem tay Tiểu Thiên nắm rất chặt, giống như cam kết cả đời, nặng nề, vĩnh viễn khắc vào đáy lòng của nàng.
Cả đời này ta chỉ nắm tay nàng!