Tố Diệp liếc mắt, thấy gót chân ngưa ngứa, có lẽ là đã được bôi thuốc, còn hơi nhức. Nhưng từ mức độ băng bó và từ cảm nhận của cô, có lẽ không có gì đáng ngại.
Niên Bách Ngạn thở dài nặng nề, im lặng kéo cổ tay cô lại.
Tố Diệp nhìn thấy trên gương mặt anh hiện lên một sự áy náy.
“Nghe bác sỹ nói em đã hít phải thuốc mê. Đối phương lợi hại thật, em có phòng tránh kiểu gì vẫn không thoát được.” Tố Diệp nhớ lại những chuyện đã xảy ra, thổn thức: “Có lẽ đã theo cơn gió thổi vào phòng, em tưởng là ở trong nước.”
Niên Bách Ngạn đan tay vào tay cô, khẽ nói: “Tại anh sơ suất, lúc đầu anh không nên đồng ý với em mới phải.”
“Sự việc được làm sáng tỏ mới là điều quan trọng, em không trách anh.” Cô hơi siết mạnh tay anh, vết thương không còn quá đau nữa.
Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang thử vết thương, anh nhíu mày: “Em ấy à! Đối phương chỉ cần lệch thêm mấy phân thôi là đứt luôn gân tay rồi.”
“Thế nếu tay em phế thật thì sao? Anh có bỏ em không?”
“Nói vớ vẩn, làm sao có thể?”
“Là tay em sao có thể bị phế hay anh sao có thể bỏ em?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Niên Bách Ngạn thật sự bái phục tinh thần lạc quan và cái miệng tía lia của cô. Cuối cùng anh cũng nở nụ cười khẽ, đáp một cách chắc chắn: “Tay em sẽ không bị phế, anh cũng sẽ không bỏ em.”
“Thế là được rồi! Đằng nào thì em có ra sao anh vẫn cần em, em còn lo lắng gì chứ.”
“Chỉ giỏi lý luận!”
Lúc cô nhảy từ tầng hai xuống, anh sợ tới nỗi tim như bắn ra ngoài. Khoảnh khắc đó anh chỉ cảm thấy đầu mình nổ tung, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Giây phút ấy anh vừa giận, vừa phẫn nộ, vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi. Tất cả mọi cảm xúc bất chợt ùa về, tụ lại. Nhưng khi cô lảo đảo bước tới trước mặt anh, cổ tay còn chảy đầy máu, tim anh đích thực đã bị xẻ ra làm hai nửa.
Anh nghĩ bụng, khi nào cô tỉnh lại nhất định phải mắng cho cô một trận nên thân!
Đúng là một người con gái không biết điều!
Nhưng tới tận bây giờ, cô vẫn chưng cái mặt không biết hối cải ra, thậm chí còn không cho rằng mình đã làm sai, vậy mà anh lại chẳng thể mắng nổi một câu, chỉ biết ôm cô thật chặt, không muốn buông tay.
Không phải Tố Diệp không biết anh đang lo lắng. Cô chủ động dựa vào lòng anh, khẽ thở dài. Cô muốn nói mấy câu cảm động cảm kich một chút nhưng lại cảm thấy hơi sến sẩm. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn chuyển chủ đề câu chuyện về việc mình quan tâm nhất.
“Tiểu Giả thế nào rồi?”
“Bị giam lại rồi, không khai gì cả.”
Tố Diệp như đang suy nghĩ gì đó: “Em vẫn không thể hiểu được đống giấy thi đó tại sao lại vô duyên vô cớ bốc cháy?”
“Là dung dịch Polyether và Toluene diisocyanate ester (C9H6N2O2).” Niên Bách Ngạn cho cô đáp án: “Sau đó anh đã nhìn thấy vật bị cháy trong phòng sách. Phía trên tờ giấy đã được bôi một lớp dung dịch đặc biệt. Trong dung dịch đó có chứa vật chất dễ cháy, trong đó bao gồm Polyether và Toluene diisocyanate ester.”
Lúc còn học ở trường, Tố Diệp ghét nhất là môn Hóa và môn Vật lý, nghe Niên Bách Ngạn nói vậy cô càng như mít đặc. Cô biết anh xuất thân từ ngành khoa học tự nhiên. Mấy trò vặt này có lẽ không thể làm khó được anh, nhưng không có nghĩa là cô đủ trình độ để hiểu mấy thứ anh vừa nói.
“Nói dễ hiểu hơn đó chính là một trong những nguyên liệu để làm chất dẻo.” Niên Bách Ngạn nhận cô còn nghi hoặc, cố gắng giải thích để cô hiểu: “Khi đối phương đặc chế dung dịch tự bốc cháy này, đã cố tình tăng thêm liều lượng của Polyether, như vậy sẽ khiến cho một số nguyên liệu tự động kết hợp tạo ra lửa. Đương nhiên, để có thể tạo thành hỗn hợp tự cháy còn cần rất nhiều điều kiện bổ trợ. Hoàn cảnh trong phòng sách lúc đó là thích hợp nhất.”
Tố Diệp há hốc miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Trước đó em đã xem qua tài liệu của Tiểu Giả. Lúc bố anh ta còn sống đã làm việc trong công xưởng chế tạo đồ nhựa, chẳng trách anh ta lại hiểu biết mấy thứ này.” Trình độ văn hóa của Tiểu Giả vốn không cao. Đây là lý do thích hợp và thông suất duy nhất có thể lý giải.
Khi Diệp Ngọc mang đề thi vào trong phòng sách, cô đã lợi dụng khoảng thời gian này để đọc lại hồ sơ của những người tình nghi, rồi qua hỏi quản gia một số vấn đề. Đương nhiên, cô không chỉ nhằm vào một mình Tiểu Giả. Còn khi Niên Bách Ngạn ra lệnh cho quản gia cấm tất cả mọi người ra vào nhà họ Diệp vào ngày hôm sau, cũng đã giở một số trò trong điều hòa. Anh và Tố Diệp đều một mực cho rằng đối phương chắc chắn sẽ lợi dụng tất cả mọi cơ hội có thể để ra tay, vì hắn ta không thể đi ra khỏi nhà họ Diệp, nên chỉ có thể trừ khử những người uy hiếρ tới an nguy của mình.
Tố Diệp muốn dùng đề thi để trắc nghiệm hung thủ. Đây cũng chính là nguyên nhân lúc đó Tố Diệp đứng trên bậc thềm cố tình ba hoa chích chòe. Mục đích của cô chỉ có một, tạo áp lực cho hung thủ, hắn nhất định sẽ giở trò với đống đề thi đó.
Vậy thì, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn ta sẽ ra tay bằng cách nào?
Hắn ta cần phải giở thủ đoạn với Tố Diệp, ngăn chặn cô tới xem đề thi ngay từ giây phút đầu tiên. Thế nên, hung thủ nhất định sẽ lặp lại trò cũ, để lại thứ gì đó trong điều hòa. Nhưng hắn ta không hề biết, lỗ thông gió của điều hòa đã bị Niên Bách Ngạn bịt lại. Căn phòng sở dĩ vẫn ấm áp không phải vì Tố Diệp đã bật điều hòa lên mà vì cô đã bật một dụng cụ sưởi ấm loại nhỏ bằng năng lượng mặt trời.
Thế nên, việc Tố Diệp ngủ li bì chỉ là giả vờ. Cô đã lợi dụng khoảng thời gian này để đi điều tra chứng cứ.
Sở dĩ cô giả vờ ngủ mê mệt tới tận tối muộn, thực tế chính là muốn cho hung thủ thời gian để tiêu hủy chứng cứ.
Chính xác, đống đề thi đó chỉ là giả. Giá trị tồn tại lớn nhất của chúng chính là dẫn dụ hung thủ chủ động xuất hiện tiêu hủy chúng. Thế nên, đề thi chẳng qua chỉ là một đạo cụ. Thứ đánh vào tâm lý thực sự không nằm ở mấy câu hỏi đó, mà nằm ở tầng tầng lớp lớp những cái bẫy đã được Niên Bách Ngạn và Tố Diệp giăng ra ngay từ ban đầu.
Trong lớp bẫy đó, hai người thích hợp diễn vai phụ nhất chính là Diệp Ngọc và Nguyễn Tuyết Mạn. Đây là điều Tố Diệp hoàn toàn không ngờ tới. Cô đích thực đã lợi dụng tâm lý của họ, nhưng chẳng ngờ họ lại phối hợp một cách kín kẽ, hoàn hảo đến vậy.
Diệp Ngọc thân là cô chủ lớn. Nguyễn Tuyết Mạn lại là phu nhân gia đình quyền quý. Hai người này bất luận thế nào cũng rất ghét phải chịu sự sắp xếp của cô.
Ngay từ sáng sớm khi cô tuyên bố họ không được ra khỏi nhà, hai người họ nhất định đã phải cố nén giận. Tới khi Tố Diệp ra lệnh cho Diệp Ngọc đi thu giấy thi, trước mặt bao nhiêu người, tâm lý của Diệp Ngọc nhất định sẽ bị hỗn loạn. Thế nên cô ta không thể nào nghĩ tới việc phải bảo quản đống đề thi đó cho cẩn thận. Cùng lắm chỉ vứt chúng vào trong ngăn kéo, cũng chẳng nghĩ tới việc phải khóa ngăn kéo lại.
Tố Diệp đúng là phải tạ ơn trời đất vì Diệp Ngọc đã làm như vậy. Nếu cô ta mà bảo quản cẩn thận, thì màn kịch này biết diễn tiếp thế nào?
Giấy thi tự động bốc cháy, có người để lộ ra là do ma làm, cộng thêm việc Nguyễn Tuyết Mạn cứ lẩm bà lẩm bẩm, còn cả một bầu không khí rợn người. Lúc đó Tố Diệp đã cố tình nói câu ấy. Ý của cô rất rõ ràng, muốn cô tin nhà họ Diệp có ma, trừ phi cô nhìn thấy nó.
Mà chính trong phòng sách, Tố Diệp đã xác định mục tiêu của mình chính là Tiểu Giả.
Cô tìm cơ hội chạy đi gọi điện cho Niên Bách Ngạn, sắp xếp mọi việc đâu vào đấy.
Chỉ có một điều nằm ngoài dự đoán của Niên Bách Ngạn đó là cuối cùng vì sợ Tiểu Giả chạy mất mà Tố Diệp bất chấp tất cả, khóa trái cửa lại, ép Tiểu Giả phải nhảy khỏi cửa sổ chạy thoát thân. Lúc trước cách mà họ nghĩ là, dụ “ma” vào phòng, rồi bọn họ sẽ bắt rùa trong hũ.
“Tại sao ngay từ đầu em đã nghi ngờ Tiểu Giả?” Niên Bách Ngạn hỏi.
Tố Diệp mím môi nghĩ một lúc lâu: “Em nhìn thấy một số điểm bất thường trên người anh ta, nhưng bây giờ vẫn chưa thể giải thích được, chỉ có thể khẳng định tâm lý của anh ta có vấn đề.”
Niên Bách Ngạn không hiểu.
“Thật ra em đã rút đề thi của Tiểu Giả ra từ trước. Tuy rằng câu hỏi đó chỉ là đạo cụ, nhưng chúng đích thực là những câu hỏi trắc nghiệm có liên quan tới tâm lý. Em phát hiện câu trả lời của Tiểu Giả rất kỳ lạ. Nhưng tại sao lại trả lời như vậy thì tới bây giờ em vẫn chưa có đáp án.”
Trên giấy thi chỉ có một câu hỏi duy nhất: Bạn đắm chìm, mê man trong một giấc mơ, bên cạnh có rất nhiều hoa tươi bung nở. Khi tỉnh lại, bạn phát hiện có một cô gái xinh đẹp tới hôn mình, hái xuống một đóa hoa đang nở bên cạnh, cầm trong tay. Bạn đứng dậy, giết chết cô ấy, tại sao?
“Câu hỏi này hơi kỳ lạ.” Niên Bách Ngạn suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra đáp án.
“Đáp án của anh ta còn kỳ lạ hơn.”
“Là gì vậy?”
Tố Diệp nhớ lại: “Vì cô ta đã giết tôi, thế nên tôi phải biến cô ta thành hoa tươi.”
Niên Bách Ngạn ngỡ ngàng: “Đây cũng gọi là đáp án sao?”
Tố Diệp chìm vào suy tư. Đúng thế, đáp án này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì đây?
Hai người đang vòng quanh trong mớ bòng bong ấy, điện thoại của Niên Bách Ngạn chợt vang lên. Anh nhận máy. Không biết đối phương nói gì, chỉ thấy gương mặt anh căng thẳng, giọng nói trở lên giá lạnh: “Tôi sẽ qua đó ngay lập tức!”
Kết thúc cuộc điện thoại, Tố Diệp lo lắng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Anh cầm áo khoác lên: “Tiểu Giả có chút vấn đề.”
“Em cũng muốn đi cùng anh.” Tố Diệp lập tức tung chăn ra.
Làm Niên Bách Ngạn hết hồn, vội bước tới giữ chặt góc chăn: “Không được!”
Tố Diệp giơ tay xóa những nếp nhăn trên trán anh, chủ động hôn khẽ: “Em không sao thật mà. Hơn nữa nếu thật sự phải đối phó với một hung thủ có vấn đề về tâm lý, em giỏi hơn bất kỳ ai.”
Nụ hôn của người con gái thật sự như liều thuốc phiện.
Niên Bách Ngạn cũng thừa nhận, mình đã đắm chìm trong sắc đẹp này không thể thoát ra được nữa. Chữ “không” cuối cùng anh cũng chẳng thể nói ra một cách rõ ràng…
Tiểu Giả bị giam trong một phòng bệnh có người canh gác. Sau khi phát ra một tiếng hét thất thanh, anh ta cũng ngất lịm đi. Lúc tỉnh lại, bất luận cảnh sát hỏi han thế nào, anh ta vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Sau đó chính là cảnh tượng mà mọi người đang nhìn thấy.
Họ nhìn qua ô cửa sổ của căn phòng. Tiểu Giả mặc quần áo đỏ, ngồi bên cạnh giường, không biết đang vẽ cái gì lên không khí. Biểu cảm trên gương mặt anh ta rất kỳ lạ, giống như rất hạnh phúc, lại như đang kỳ vọng điều gì đó. Tay anh ta chụm lại thành hình hoa sen, từng cử động đều vô cùng quái dị.
Đám người của sở cảnh sát càng lúc càng sợ sệt, hoang mang. Đây cũng là nguyên nhân họ phải gọi cho Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn nhìn cũng không hiểu.
Ngược lại, Tố Diệp lại đứng trước cửa sổ quan sát rất kỹ. Cô im lặng, rất lâu mới chợt lên tiếng: “Anh ta đang vẽ mắt.”
Một câu nói thức tỉnh cả người cảnh sát và Niên Bách Ngạn. Họ lần lượt nhìn qua, quả là càng nhìn càng giống. Tiểu Giả đang vẽ mắt trong không khí, giống như một người con gái đang nhìn vào gương tự trang điểm cho mình.
“Sao lại như vậy?”
Tố Diệp nhíu mày rất chặt: “Có thể em đã xem nhẹ tình trạng tâm lý của anh ta rồi.”
Cô vừa dứt lời, Tiểu Giả bỗng đứng dậy, nở một nụ cười rất ngọt ngào, hất tung tà váy dài thướt tha ngay trước mặt mọi người, sau đó lả lướt hát một điệu nhạc gì đó. Cô chỉ cảm thấy giọng hát và từng cử chỉ của anh ta giống hệt một người đàn bà. Chỉ có điều, mái tóc dài đó là giả, đã bị anh ta vứt sang một bên. Gương mặt đàn ông trắng bệch, mặc chiếc váy đỏ lòe xòe, giống như trong phòng đang có một người phụ nữ đứng múa hát, một khung cảnh vô cùng ghê rợn.
Đôi mắt Tố Diệp mỗi lúc lại lạnh thêm một chút, mồ hôi túa ra khắp sống lưng…
“Phản bội… Một người đàn ông sắp kết hôn, nếu biết vợ chưa cưới của mình phản bội, thì nỗi đau này còn khổ sở hơn cái chết…”
“Ông ta quên mất có một câu nói: Trên đầu chữ “sắc” là một lưỡi dao…”
“Tôi vốn không thích cô ta, chỉ là nhất thời… bị tẩu hỏa nhập ma thôi…”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Nam cường, Ngôn tình hiện đại, Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc