Thật lâu sau, Giang Mạc Viễn mới chậm rãi nói, “Sa Lâm là Sa Lâm, Noãn Noãn là Noãn Noãn.”
“Anh phân biệt được rõ như vậy là tốt rồi.” Mạnh Khiếu bất giác thở dài, “Nói thật, lúc nhìn thấy Trang Noãn Thần tôi cảm thấy khá mâu thuẫn, một mặt hy vọng anh có thể nhìn về phía trước, mặc khác lại sợ anh thích cô ấy, ngộ nhỡ anh hứng lên dẫn cô ấy đến gặp chú Lục, vậy đúng là náo nhiệt rồi, với tính cách của chú Lục và thím Lục, họ tuyệt đối không chịu nhìn nhận Trang Noãn Thần như người con gái bình thường đâu.”
Ánh mắt Giang Mạc Viễn có hơi đăm chiêu, nói một cách thản nhiên, “Noãn Noãn rất đặc biệt.”
Mạnh Khiếu giật mình nhìn anh, cho dù là Sa Lâm, anh ta cũng chưa từng nghe Giang Mạc Viễn khen ngợi như vậy.
“Nếu không thì…” Giang Mạc Viễn cười nhạt, ánh mắt lại càng trở nên đen tối, “Trình Thiếu Tiên sao lại đưa cô ấy đến trước mắt tôi chứ?”
“Trình Thiếu Tiên? Hắn ta…”
“Trình Thiếu Tiên là cấp trên của Noãn Noãn, Truyền Thông Đức Mã tiếp nhận dự án hoạt động của Tiêu Duy.” Giang Mạc Viễn đáp lại nghi vấn của anh ta.
Mạnh Khiếu lại càng kinh hãi hơn, hồi lâu mới có phản ứng, “Trình Thiếu Tiên điên rồi hả? Đâu phải hắn không biết Đức Mã và Tiêu Duy đối đầu nhau.”
“Khống chế luôn tốt hơn nhiều so với bị khống chế mà, Truyền Thông Đức Mã nhận được dự án của Tiêu Duy, tương đương với chuyện nắm hoạt động ra mắt sản phẩm của Tiêu Duy trong lòng bàn tay, sẽ có chút phần thắng đúng không nào.” Giang Mạc Viễn cười lạnh.
Mạnh Khiếu lắc đầu, “Tôi hiểu rồi, Trình Thiếu Tiên không điên, mà là anh bị điên. Rõ ràng biết thủ đoạn của hắn, anh còn hợp tác với hắn? Dù là công hay tư hắn đều muốn dồn anh vào chỗ chết mà.”
Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Trình Thiếu Tiên thích mạo hiểm giống tôi, cho nên bước đầu tiên hắn đã đi một nước cờ tốt.” Anh nhìn Mạnh Khiếu, “Trình Thiếu Tiên đã đổ hết vận mệnh tương lai sự nghiệp của bản thân vào ván cờ này, thủ đoạn của hắn cũng cũng càng lúc càng linh hoạt.”
Mạnh Khiếu nghe xong, híp mắt, “Nghe anh nói, vậy Trang Noãn Thần chính là mồi câu để dụ anh mắc câu à? Mạc Viễn, tôi vẫn luôn cảm thấy anh không phải là loại ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’ nha.”
“Tôi nói rồi, Noãn Noãn rất đặc biệt.” Anh nhấn mạnh lại lần nữa.
Mạnh Khiếu quan sát anh, “Không phải là anh… thật sự thích cô ấy chứ?”
Giang Mạc Viễn rút điếu thuốc, đốt lên, chỉ cười cười mà không nói gì.
Mạnh Khiếu nhìn thấy càng thêm kinh ngạc, đây rõ ràng là thái độ ngầm thừa nhận của anh.
“Anh…”
“Tóm lại, sức khỏe của ông Trang giao hết cho anh nhé, vất vả rồi.” Giang Mạc Viễn cắt ngang lời anh ta, thản nhiên nói, “Nếu anh không nắm chắc, có thể đến thỉnh giáo ba anh.”
“Khinh thường tôi hả! Ca phẫu thuật cỏn con ấy có thể làm khó tôi sao? Còn nữa, ông ta không phải ba tôi, chỉ là ba dượng mà thôi.” Mạnh Khiếu gằn từng chữ một.
Giang Mạc Viễn lại im lặng cười cười.
Gia cảnh của Mạnh Khiếu còn phức tạp hơn cả gia đình anh, tuy rằng cha ruột anh ta là một người có thế lực trong thương giới, nhưng trời sinh có tính phong lưu, từ lúc còn trẻ đã bắt đầu gái gú bên ngoài. Mẹ của Mạnh Khiếu là thiên tài trong giới y học, lúc trước cha anh ta điên cuồng theo đuổi mới theo đuổi được kỳ tài y học này, chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, bản tính phong lưu của ông Mạnh không vì kết hôn mà bỏ được, thường đi đến khuya lơ khuya lắt mới về nhà, cho đến khi Mạnh Khiếu ra đời, bà Mạnh cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa nên ly hôn với ông. Năm Mạnh Khiếu được 6 tuổi, mẹ anh ta tái giá, người này cũng là thiên tài y học giống như bà, hai người cũng rất hòa thuận, có cùng chung tiếng nói.
Mạnh Khiếu kế thừa niềm đam mê của mẹ, chỉ duy nhất có hứng thú với y học, nhưng cha đẻ của anh ta lại không cam lòng, vừa nghe Mạnh Khiếu học y liền tức giận đùng đùng, suýt nữa cắt đứt quan hệ cha con với anh ta, có thể thấy được quan hệ giữa hai người họ căng thẳng bao nhiêu.
Những chuyện thế này, Giang Mạc Viễn biết rất rõ, chỉ cười nhàn nhạt không nói gì, dúi đầu thuốc vào trong gạt tàn, đứng lên chuẩn bị đi về.
“Mạc Viễn…” Sau lưng, Mạnh Khiếu gọi anh lại.
Giang Mạc Viễn dừng bước, quay đầu.
“Trang Noãn Thần nói, cô ấy và anh chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Mạnh Khiếu buông một câu.
Ánh mắt Giang Mạc Viễn u tối nhiều hơn, giống như mây đen trên đầu, đen kịt kéo đến, vẻ mặt sắc bén nhìn qua hơi nghiêm túc. Thật lâu sau, anh chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, nháy mắt xóa tan vẻ u ám quanh thân, chỉ là, tiếng nói nghe ra lạnh lùng hơn, ung dung nói, “Mạnh Khiếu, anh hiểu rõ tính cách của tôi nhất mà, đối với những thứ tôi thích, tôi sẽ làm thế nào?”
Nói xong, nụ cười trên môi càng tươi hơn, nhưng nụ cười kia có thể so với sự tăm tối khiến người khác cảm thấy áp lực.
“Bất chấp thủ đoạn…” Mạnh Khiếu nhìn bóng lưng Giang Mạc Viễn xa dần, bất giác bật ra bốn chữ này. Anh rất hiểu Giang Mạc Viễn, thứ anh ta thích sẽ không từ thủ đoạn để đạt được, rất nhiều người sẽ bị vẻ ngoài ôn hòa của anh ta đánh lừa, lúc nhận ra thì đã bị mai phục khắp nơi, đó chính là Giang Mạc Viễn, người đàn ông quá mức hoàn hảo cũng quá mức tàn nhẫn.
***
Trước giờ cao điểm, Trang Noãn Thần đến hội quán Thiên Đàn.
Đứng ngoài cửa, sắc mặt của cô nhìn thoáng qua có chút bối rối cùng do dự, đi tới đi lui hồi lâu mới quyết tâm đi vào trong.
Hội quán này chủ yếu bán các món ăn Thượng Hải, thiết kế theo phong cách nhà vườn Tô Châu, mềm mại uyển chuyển mà hàm xúc, nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, khung cảnh vô cùng tao nhã.
Trang Noãn Thần đau âm ỉ nơi ngực, cô còn nhớ mình đã từng nói với anh, cô thích đồ ngọt, cho nên thích món ăn Thượng Hải.
Nhân viên phục vụ đưa cô đến trước một phòng VIP rồi dừng lại, ý bảo chính là chỗ này.
Đợi nhân viên đi khỏi, Trang Noãn Thần nắm chặt túi xách, cắn mạnh môi, đẩy cửa bước vào.
Chuyện gì đến sẽ đến.
Nếu đây là kết quả mà anh muốn.
Phòng VIP khá rộng, tràn đầy không khí lạnh lẽo cộng thêm hương rượu thoang thoảng.
Có cửa sổ đối diện cửa phòng VIP.
Cho nên lúc Trang Noãn Thần từ từ đẩy cửa bước vào, ráng chiều hắt lên mặt anh từng mảng lớn, che khuất tầm mắt. Cô vô thức đưa tay lên che lại, rồi nhìn qua bóng lưng người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ.
Lưng dài, cao lớn.
Tà dương kéo vào, làm vỡ bóng anh, nhưng vẫn không làm mất đi hình dáng quá mức hoàn mỹ của anh.
Trong một thoáng, Trang Noãn Thần nghe tiếng trái tim mình suýt nữa nhảy vọt ra khỏi cổ họng! Cơ thể hệt như bị điện giật, bắt đầu tê dại đi, lan ra từ chân tóc đến mỗi một tế bào trong cơ thể.
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, áo sơ mi màu sậm, bộ complet vừa vặn, làm tôn lên khí chất anh tuấn của anh một cách tinh tế, bắt gặp thấy gương mặt cô gái đã xa cách nhiều năm, đôi mắt hẹp dài không kiềm chế được nhuốm thêm mấy phần nhu tình, trầm thấp mở miệng, “Noãn Thần…”
Một tiếng ‘Noãn Thần’, đã làm sống lại biết bao nhiêu hồi ức!
Như một ánh chớp, đánh thức toán bộ quá khứ đã ngủ yên, trong đầu Trang Noãn Thần liều mạng chui ra, chúng nó kêu gào, giãy dụa, chìm nổi giữa tuyệt vọng không muốn thức tỉnh, lại giống như đang bức thiết muốn bộc lộ gì đó, đang không ngừng đấu tranh trong đầu cô, cho đến khi đau đớn không thôi.
Cố Mặc của cô, không còn là chàng thiếu niên năm ấy nữa.
Cố Mặc của hiện tại, nhìn qua càng rắn rỏi cao lớn hơn nhiều so với sáu năm trước, anh ăn vận quá mức trang trọng, ngược lại khiến cô như cách mấy đời, chàng thiếu niên áo trắng trong ký ức dường như bị vẻ lạnh lùng hiện tại của anh thay thế, đôi mắt ấy vẫn quen thuộc, nhưng sau vẻ nhu tình kia cô có thể nhìn thấy loáng thoáng sự thống hận.
Anh chắc là hận cô lắm, thấy vẻ cuồng loạn của anh khi thấy cô lần đó cô đã biết.
Cho nên, hôm nay, anh có thể dùng một cách thức hoàn toàn xa lạ, như đàn ông nhằm vào phụ nữ để tới gặp cô, khiến cô chủ động cầu xin để gặp anh!
Cố Mặc, không phải là người như thế.
Chỉ có khi quá mức căm hận, anh mới có thể làm vậy.
Trang Noãn Thần cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, như là thiếu máu đến toàn thần mềm nhũn, giờ phút này, cô muốn trốn đi, nhưng lòng lại bảo không được.
Thật lâu sau, cô mới khó khăn mở miệng, lại rõ ràng nghe thấy tiếng hàm răng va chạm vào nhau, “Đã lâu không gặp.” Cuối cùng cũng nói ra được lời này, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân thương tích đầy mình.
Dưới nắng chiều, gương mặt Cố Mặc càng thêm điển trai, vẻ thu hút bí ẩn đã sớm bị tình cảm nhiều năm tra tấn không còn tồn tại nữa, anh chậm rãi bước đến, từng bước đến gần cô, cô vô thức lui về phía sau, cảnh giác.
Sau khi Cố Mặc thấy thế bèn dừng bước, nhíu mày, “Anh khiến em chán ghét đến vậy sao?”
Trang Noãn Thần sững sờ, ngước lên nhìn anh, nhạy cảm phát hiện ra chút bi thương hiện lên nơi đáy mắt anh.
Không, cô yêu anh còn không hết, sao lại chán ghét anh được?
Cố Mặc thấy cô im lặng, dứt khoát bước nhanh đến, một phen bắt lấy cổ tay cô, vẻ mặt anh tuấn gần như thay đổi, hung hăng nói, “Trang Noãn Thần, lần trước thấy anh tại sao lại bỏ chạy? Tại sao?”
“Cố Mặc, đau quá…” Cô hoảng sợ kêu lên, ánh mắt tỏ ra yếu kém.
Cố Mặc buông mạnh tay ra, ánh mắt nổi lên hối hận cùng thương tiếc, tràn ngập ảo não nói, “Xin lỗi em, Noãn Thần, anh không ngờ lại tổn thương em.”
“Người nên nói xin lỗi là em.” Trang Noãn Thần cố nén căng thẳng, âm thần hít sâu một hơi.
“Noãn Thần…” Cố Mặc đột nhiên ôm cô vào lòng, chôn khuôn mặt anh tuấn vào mái tóc cô, trong hô hấp tràn ngập mùi hương thơm mát chỉ thuộc về riêng cô, xúc động nói, “Cái anh muốn chính là em, không phải là lời xin lỗi của em, sáu năm qua, anh bị em bức đến sắp phát điên rồi.”
Hơi thở hai người giao hòa tại một nơi, gắt gao dây dưa, thống khổ mà triền miên.
Trái tim Trang Noãn Thần đang đau đớn gào thét, đau đớn đập mạnh, âm thanh va chạm này càng lúc càng lớn, liên tục nhắc nhở lý trí của cô mau mau tỉnh táo lại. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, chịu đựng cơn đau còn đang âm ỉ, nói, “Anh quên sao, chúng ta đã chia tay rồi.”
Cố Mặc bị đẩy ra theo bản năng siết chặt nắm tay, nhìn cô chằm chằm, “Tại sao? Tại sao năm đó nhất định muốn chia tay với anh?”
Trang Noãn Thần âm thầm bấm ngón tay, mượn cơn đau này để giảm bớt thống khổ làm tim cô tê dại, giọng nói yếu ớt, “Do mệt mỏi, chán anh, cho nên muốn chia tay.”
“Em nói dối!” Cố Mặc vạch trần cô không chút do dự, bàn tay to mạnh mẽ bấu chặt bả vai cô, gân xanh nổi đầy trán, giận dữ hét lên, “Nhìn anh!”
Cô thu mắt, không dám ngẩn đầu.
“Trang Noãn Thần, ngẩng đầu nhìn anh!” Cố Mặc gầm nhẹ.
Cô ngẩng đầu, viền mắt đỏ au.
Đau đớn xẹt qua đáy mắt Cố Mặc, khẽ nâng ngón tay, lửa giận tràn đầy bỗng chốc hóa hư vô khi nhìn thấy mắt cô đỏ ửng, giọng nói khàn khàn, “Chỉ cần chính miệng em nói với anh, em không hề yêu anh, anh sẽ buông tay.”
Lời nói của anh, nỗi đau của anh, như con dao cắm thẳng vào ngực cô, chính là nỗi đau sống không bằng chết.
“Em…” Run rẩy, sao cũng không thể bật thốt lên được những lời ấy.
Cô yêu anh, ai bảo cô không yêu anh chứ? Cho dù sáu năm trước cô nói chia tay với anh cũng chưa từng nói qua những lời này…
Nước mắt, theo khóe mắt cô chảy xuống, chui vào giữa môi cô, hiện lên vẻ chua xót.
“Noãn Thần…” Cố Mặc đau lòng không thôi, nhìn xuống những giọt nước mắt của cô, dịu dàng gạt đi từng giọt nước mắt cay đắng ấy, ôm cô chặt hơn, như e sợ nếu thả lỏng tay thì cô sẽ biến mất, nhẹ nhàng nói, “Em yêu anh, nhiều năm như vậy em vẫn luôn yêu anh, đúng không?”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc