Giang Mạc Viễn không vì ông Trang là trưởng bối mà nương tay, hai ván rồi ông Trang đều chuốc lấy thất bại, mỗi lần đều bị Giang Mạc Viễn xông thẳng vào đầu não, chiếu tướng vô cùng thảm hại.
Niềm kiêu hãnh cả đời ông Trang chính là chơi cờ tướng, sao lại thua thảm hại thế này? Nhất thời đánh đỏ cả mắt, bộ dạng không đánh bại được anh thì quyết không bỏ qua.
Trang Noãn Thần và bà Trang ngược lại nhàn nhã, ngồi một bên tán gẫu uống trà.
Bên đây hò hét rát cổ bỏng họng phải đánh thắng, bên kia lại nhàn nhã thưởng thức cảnh mây gió trên không trung, hai hình ảnh đối lập hoàn toàn.
May bay xuyên tầng mây bay thẳng về hướng Bắc Kinh.
Cuối cùng, ông Trang cũng la lên, “Thắng rồi!” cười ha ha như trả đũa.
Trang Noãn Thần và bà Trang bên này nhìn thấy vậy, nhịn không được cười khẽ.
Đáy mắt Giang Mạc Viễn đầy ý cười, không nói gì, chỉ cầm tách trà nhâm nhi.
“Tiểu Giang à, nước cờ lần này của cháu là kém nhất đó.” Ông Trang cười ha ha, trên đường ông thua rất thê thảm, cuối cùng cũng thắng một lần, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
“Là chiến lược lần này của bác quá hay.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, đặt tách trà xuống.
Ông Trang lại cười lớn, vội vàng kêu gọi, “Nào nào nào, tiếp tục thôi.”
“Thời gian chơi cờ hẳn còn dài, nếu bác thích chơi, sau này cháu sẽ thường xuyên đến bệnh viện đánh cờ cùng bác.” Giang Mạc Viễn nhẹ giọng nói.
Ông Trang ngạc nhiên, bỗng có phản ứng, nhìn ra ngoài ô cửa.
“Chúng ta đang đáp xuống, sẽ đến ngay thôi.” Nụ cười của anh vẫn ung dung tự tin như vậy.
Lúc này ông Trang mới hiểu ra, nhìn Giang Mạc Viễn, “Cái thằng này được lắm, dám gạt bác.”
Giang Mạc Viễn bảo người thu dọn bàn cờ, cười nói, “Có câu binh bất yếm trá[1].”
Ông Trang nghe xong, thấy sự đã rồi nên không còn cách nào khác, trên mặt đầy vẻ ảo não, có thể thấy người thông minh nhất quán bị người khác sắp đặt trong lòng tự nhiên thấy khó chịu.
Trang Noãn Thần che miệng cười khẽ, không thể không nói lòng Giang Mạc Viễn sâu tựa biển, lại hiểu lòng người, lợi dụng đánh cờ lôi kéo sự chú ý của ba cô, sau đó trước khi máy bay sắp hạ cánh lại cố ý thua một ván để ba cô nếm được chút ngọt ngào. Cả quá trình anh tính toán nước cờ cùng thời gian bắt bí vô cùng chuẩn xác, tổng cộng ba ván, sẽ không tiêu hao nhiều tinh lực của ba cô, dù sao ông cũng là bệnh nhân, thứ hai nữa phải chú ý đến tâm lý của ông, tâm lý thua hai ván hay hai mươi ván chắc chắn không giống nhau, sau cùng lúc gần hạ cánh hoàn thành nước cờ cuối cùng của ván cờ.
Khống chế thời gian một cách thuần thục, có lẽ chỉ có mình Giang Mạc Viễn anh mới có thể làm được.
Chả trách một người thông minh như ba cô cũng bị mắc lừa.
Trước khi máy bay đáp xuống, mẹ cô cười ha ha nói với cô, “Mạc Viễn làm việc đúng là không chê vào đâu được, người đàn ông như vậy thắp đèn lồng đi tìm cũng chưa chắc có được đâu.”
Trang Noãn Thần hiểu ý mẹ cô, trong lòng than thở, không tiếp lời, trong đầu lại lơ đãng hiện lên một ý nghĩ: không thể phủ nhận, Giang Mạc Viễn đúng là người đàn ông hoàn hảo, ít nhất là đến hiện giờ cô vẫn chưa tìm ra được khuyết điểm của anh. Nói vậy, một người đàn ông hoàn hảo như anh đúng là người vô hại chứ? Sao cô đột nhiên có cảm giác, càng hoàn hảo lại càng kinh khủng vậy? Một người hoàn hảo đến độ tìm không ra bất cứ khuyết điểm nào, chẳng lẽ không phải là chuyện khiến người khác sợ hãi sao?
Giang Mạc Viễn thấu hiểu lòng người như thế, trong sự nghiệp mọi việc đều suôn sẻ, thủ đoạn sử dụng như vậy không đơn giản chỉ là thu phục lòng người đúng không? Vậy còn với đối thủ của anh thì sao? Một khi trở thành đối thủ của anh, có phải cũng bị vẻ ngoài ôn hòa của anh mê hoặc, đến cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết, đúng không?
Cô nghĩ không ra, có chút không thông.
Máy bay đáp xuống, xe cấp cứu của bệnh viên lập tức chạy đến sân bay, đích thân đưa ba cô chạy thẳng về bệnh viện.
Ba cô từ lúc được điều đến cổ trấn thì chưa từng quay về Bắc Kinh, còn mẹ cô lúc trẻ có theo học sinh đi đây đi đó nên từng đến Bắc Kinh, nhưng đều là chuyện của hơn 30 năm về trước, trên xe, mẹ cô nhìn những tòa nhà chọc trời không khỏi cảm thán, Bắc Kinh của 30 năm trước cùng Bắc Kinh của 30 năm sau thay đổi quá nhiều khiến người khác phải hoa cả mắt.
Mấy y tá trên xe cấp cứu nhiệt tình vô cùng, cất lời, “Đừng nói là 30 năm, Bắc Kinh bây giờ thay đổi mỗi ngày, rời khỏi Bắc Kinh chừng nửa năm rồi quay về, cảnh vật cũng không còn như trước nữa.”
Suốt chặng đường, ba cô không nói câu nào.
Ông chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn từng cành cây ngọn cỏ vụt qua trước mắt, mỗi một con đường, mỗi tòa nhà, khóe mắt hơi hồng hồng. Trang Noãn Thần nhìn thấy trong mắt, tục ngữ nói đúng lắm: cố thổ khó rời. Đây là nơi chôn nhau cắt rốn của ba cô, cho dù đã sống quen ở cổ trấn, nhưng Bắc Kinh mãi mãi là quê hương của ông.
***
Xe cấp cứu chạy thẳng đến bệnh viện, có hộ lý ra hỗ trợ đưa vào phòng bệnh.
Phòng bệnh nằm ở tầng cao nhất, đẩy cửa đi vào, sẽ nghĩ lầm nơi này là một căn hộ cao cấp. Không hề có mùi thuốc khử trùng gay mũi, cũng không có những bức tường nhạt màu lạnh lẽo, diện tích căn phòng vô cùng lớn, được chia làm phòng khách và phòng trong, tất cả đồ nội thất đều làm bằng gỗ thuần. Giường bệnh ở phòng trong rộng rãi êm ái, toàn bộ đều là màu vàng nhạt khiến thị giác vô cùng dễ chịu, trên trần là đèn thủy tinh Swarovski, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng tiến vào dừng trên tua đèn, thủy tinh tản ra ánh sáng vụn vặt, cho dù không bật đèn, ban ngày cũng đủ đẹp lắm rồi.
Giang Mạc Viễn luôn theo sát mọi người, đợi sau khi mọi người vào phòng bệnh, một anh chàng mặc áo blouse trắng đi đến, theo sau còn có hai y tá và hộ lý. Dáng người anh chàng này cũng cao lớn đẹp trai như Giang Mạc Viễn, ngũ quan đậm nét, nụ cười sáng lạn như ánh dương, sau khi đi vào liền nói, “Có hài lòng căn phòng này không?”
Trang Noãn Thần quay đầu, đúng lúc nhìn thấy bảng tên đính trên áo blouse của anh chàng: Mạnh Khiếu.
“Cô chính là Noãn Thần?” Mạnh Khiếu nhìn cô từ trên xuống dưới, ý cười trong mắt hình như càng sâu hơn.
Không đợi Trang Noãn Thần mở miệng, Giang Mạc Viễn lẳng lặng đứng bên cạnh cô, nụ cười của Mạnh Khiếu lờ mờ giảm bớt, nhưng đáy mắt vẫn xẹt qua ý cười như có như không.
“Noãn Noãn à, anh ta là bác sĩ Mạnh, là bác sĩ phụ trách bác trai, đừng thấy anh ta còn trẻ, y thuật không tồi đâu.” Giang Mạc Viễn giới thiệu đơn giản.
Trang Noãn Thần nhìn anh gật đầu, mỉm cười. Trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, Giang Mạc Viễn ăn nói tùy tiện với bác sĩ Mạnh, nhìn ra được chắc là quan hệ bạn bè khá thân thiết.
Mạnh Khiếu đứng đó, dường như nghe ra được chút gì đó trong lời nói của anh, cong môi, “Noãn Noãn?”
Giang Mạc Viễn không thèm đáp, giới thiệu Mạnh Khiếu với ông bà Trang.
Mạnh Khiếu trông xấp xỉ tuổi Giang Mạc Viễn, có thành tích y khoa khiến kẻ khác không thể xem thường, cha mẹ đều là chuyên gia giỏi nhất nhì trong giới y học, bản thân anh ta cũng có thành tích cực cao về tim mạch.
Ông Trang luôn miệng khen ngợi đất nước có nhân tài lớn, Mạnh Khiếu trái lại khá khiêm tốn, “Bác trai đừng nói vậy, trước đó Mạc Viễn đã fax bệnh án của bác qua đây, cháu đã xem qua, hai ngày nay tụi cháu căn cứ tình hình của bác vạch ra phương án phẫu thuật một cách kỹ càng, bác thấy khó chịu ở đâu có thể nói với cháu, y tá sẽ thường xuyên đến phòng kiểm tra, hộ lý cũng sẽ chiếu cố sinh hoạt và ăn uống hằng ngày cho bác.”
“Thật ra không cần phải rườm rà vậy đâu, còn nữa, bác không muốn ở phòng bệnh này, phòng bình thường là được rồi.” Ông Trang liếc mắt một cái là có thể nhìn ra phòng bệnh này không phải dành cho người bình thường, cất giọng xen ngang.
Mạnh Khiếu ngăn ông lại, cười cười, “Noãn Thần là bạn của Mạc Viễn, cũng là bạn của cháu, không sao đâu, bác cứ an tâm dưỡng bệnh mới là quan trọng nhất.”
Tuy rằng trong lòng Trang Noãn Thần chất chứa nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn bước đến an ủi ba cô. Ông Trang thấy không thể lay chuyển được nên không còn cách nào khác, đành thôi…
Đợi hết thảy mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, Giang Mạc Viễn nói với bà Trang, “Bác gái à, cháu đã đặt phòng khách sạn ở đối diện, chỗ đó rất gần bệnh viện, rất tiện để bác đến chăm sóc cho bác trai.” Nói xong liền nhét thẻ phòng vào trong tay bà.
Bà Trang cúi đầu nhìn, liên tục xua tay, “Không được đâu Mạc Viễn, bác ở đây cũng được.” Nói xong trả lại thẻ phòng.
“Cầm đi bác, bác cũng phải nghỉ ngơi, ngộ nhỡ ngã bệnh thì Noãn Noãn lại càng lo nghĩ.” Anh đi nước cở tình thân, lại nhét thẻ phòng vào tay bà.
Đứng gần đó nên Trang Noãn Thần thấy rõ, là thẻ phòng của khách sạn Shangri-La (Hương Cách Lý Lạp).
Bà Trang đương nhiên cũng không muốn để Trang Noãn Thần phải bận tâm lo lắng, đành phải nhận lấy.
Mạnh Khiếu dặn dò thêm vài điều, lại đem lịch kiểm tra mỗi ngày cùng chế độ ăn uống đã lập sẵn dán lên tường, bảng này tỉ mỉ đến độ mỗi ngày xuống lầu phơi nắng mấy giờ đều được chú thích rõ ràng, không khó nhìn ra anh ta tốn rất nhiều công sức.
Cuối cùng, anh ta mỉm cười nói với ông bà Trang, “Cháu với Mạc Viễn quen biết nhau lâu rồi, chưa từng thấy anh ta quan tâm ai như vậy hết, bác trai, bác gái, Mạc Viễn đúng là rất quan tâm đến hai bác, hôm qua quá nửa đêm còn gọi điện giao nhiệm vụ cho cháu, cháu—”
“Anh rãnh lắm đúng không?” Giang Mạc Viễn ném ra một câu.
Mạnh Khiếu im bặt, giơ tay làm động tác đầu hàng.
Trang Noãn Thần nhìn Giang Mạc Viễn, trong lòng không vui.
Đợi Mạnh Khiếu và Giang Mạc Viễn đều đi hết, bà Trang kéo Trang Noãn Thần qua, than nhẹ, “Lần này thật sự làm phiền Mạc Viễn quá rồi.”
Trang Noãn Thần gật đầu, sao cô lại không rõ điều đó chứ?
Ông Trang ngồi dậy, cũng nói, “Noãn Thần à, lát nữa con cầm thẻ ngân hàng của ba mẹ đi nộp viện phí đi, phòng bệnh vừa nhìn đã biết đắt rồi, còn có khách sạn mẹ con ở nữa, tiền đó cũng không thể để Tiểu Giang bỏ ra được, biết chưa?”
“Ba mẹ, yên tâm đi, con có tiền mà, không cần lấy của ba mẹ đâu.” Trang Noãn Thần gật đầu, cảm giác gánh nặng trong lòng dường như nặng hơn, nói thật, Giang Mạc Viễn làm càng nhiều, lòng cô càng bất an, nhưng tại sao lại bất an cuối cùng cả cô cũng không rõ.
Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, Trang Noãn Thần cầm thẻ ngân hàng chuẩn bị đi nộp tiền, vừa mới rẽ khúc quanh suýt nữa đụng đầu vào người đang đi đến ở đối diện, may mà đối phương dừng chân kịp lúc, Trang Noãn Thần cũng thắng gấp, ngẩng đầu nhìn rõ người đi tới, là Mạnh Khiếu.
“Bác sĩ Mạnh?” Cô vội vàng chào hỏi.
Mạnh Khiếu đang chuẩn bị làm kiểm tra theo thường lệ cho ông Trang, nhìn thấy cô liền mỉm cười, “Gọi tôi là Mạnh Khiếu được rồi, không cần khách sáo vậy đâu. Tôi có thể gọi cô là Noãn Thần không?”
Trang Noãn Thần mỉm cười, toàn thân anh chàng này tản ra mùi của nắng khiến cô cảm thấy rất thân thiết, cô cười cười, gật đầu.
“Cô biết không, thật ra biệt danh Noãn Noãn nghe rất êm tai, nhưng tôi không dám gọi.” Bộ dạng của Mạnh Khiếu làm như quen biết cô từ lâu, hạ giọng nói, “Bởi vì tôi không muốn đắc tội với tên Giang Mạc Viễn ấy, đắc tội với tên đó, chết như thế nào cũng không biết.”
[1] Binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa, việc quân cơ không nề dối trá, nhà quân sự luôn phải lừa địch.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc