“Noãn Thần, cậu này là…”
Không đợi Trang Noãn Thần lên tiếng, Giang Mạc Viễn đã bắt đầu tự giới thiệu, bước lên trước lễ phép nói, “Xin chào bác gái, cháu tên Giang Mạc Viễn, là bạn của Noãn Noãn.”
“Noãn Noãn? Là bạn?” Bà Trang chia lời nói của anh thành hai câu để phân tích, sau khi nghe thấy tên anh liền giật mình một chút, đuôi lông mày nổi lên suy tư, trong mắt lại xẹt qua một tia bừng tỉnh, lẳng lặng đánh giá Giang Mạc Viễn, lại nhìn qua Trang Noãn Thần, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người anh.
“Mẹ…” Trang Noãn Thần thấp giọng gọi mẹ, đáy lòng than thở, chắc chắn mẹ cô hiểu lầm rồi.
Mẹ cô lúc này mới định thần, lập tức mỉm cười, “À, thì ra là cậu Giang.”
“Bác gái, bác gọi cháu là Mạc Viễn được rồi.” Giang Mạc Viễn trầm tĩnh ung dung, giọng nói ôn hòa nhã nhặn, trên mặt luôn là vẻ kính trọng trưởng bối, “Hiện giờ bác trai thế nào rồi ạ?”
“Ừ ừ ừ, ông ấy tỉnh lại rồi, cuối cùng bác cũng nhẹ nhõm.” Mẹ cô nói đến chuyện này đặc biệt bình tĩnh, lập tức dẫn họ đi vào phòng bệnh.
Vừa mới đến cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hét giận dữ, giống như hỏa lực cách một cách cửa vẫn có thể khiến mọi thứ nổ tung đến không còn nhận ra hình dạng.
Trang Noãn Thần cả kinh, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Ba cô đang nổi giận với bác sĩ, mặt nạ thở oxy cũng bị ném sang một bên, hình như ông muốn ngồi dậy, mấy y tá đứng xung quanh cùng nhau đè ông xuống, gấp đến độ túa mồ hôi.
Bác sĩ đứng bên cạnh, vẻ mặt đành chịu, muốn mở miệng nói gì đó lại bị ba cô quát tháo.
Sau khi thấy Trang Noãn Thần bước vào, đầu tiên ông sửng sốt, trong mắt dường như vụt qua một tia vui sướng, nhưng nhanh chóng biến sắc nhìn về phía bà Trang, quát lớn, “Tôi nói bà đó, tôi chỉ ngất đi một chút, bà hay rồi, kêu Noãn Thần về gấp nữa chứ! Không phải bà đang làm lỡ công việc của con gái sao?”
Mẹ cô sớm đã bị ông quát thành quen, liếc ông, bước đến, “Ông cứ mạnh miệng đi, ngày nào cũng nhắc con gái, giờ nó về rồi không phải tốt lắm sao? Hơn nữa, làm lỡ công việc gì chứ, giờ là Quốc Khánh…” Nói xong, hốc mắt mẹ cô đỏ lên, đưa tay đánh ba cô một cái, nức nở nói tiếp, “Ông là lão già không có lương tâm, gì mà ngất đi một chút chứ? Ông hôn mê mấy ngày rồi, dọa tôi sợ muốn chết.”
Ông Trang giật mình, thấy dáng vẻ tiều tụy của mẹ cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Tôi còn chưa chết mà, khóc cái gì mà khóc, không phải tôi vẫn khỏe đấy sao?” Nói xong giơ tay kéo tay bà Trang qua, lại quay đầu nhìn về phía Trang Noãn Thần.
“Ba—” Trang Noãn Thần vội kìm nước mắt, bước nhanh đến, cố tình làm ra vẻ tức giận, “Ba xảy ra chuyện gì vậy? Bình thường không phải con nhịn ăn để mua thực phẩm bảo vệ sức khỏe cho hai người sao?”
“Đồ ngốc này, thực phẩm bảo vệ sức khỏe gì chứ, toàn là lừa gạt thôi, sau này đừng tiêu tiền bừa bãi nữa, tiết kiệm chút đỉnh cho bản thân đi.” Giọng nói của ba cô dịu đi, rõ ràng trong lời nói ngang ngạnh lộ ra vẻ thân thiết.
“Không ăn thực phẩm bảo vệ sức khỏe cũng phải biết chú ý giữ gìn thân thể chứ, ba xem lần này ba nằm viện suýt nữa khiến mẹ sợ tới mức ngất đi luôn.” Trang Noãn Thần nắm chặt tay ba cô, trong lòng lại không ngừng cám ơn ông trời, như vậy thật tốt, còn có thể cùng gia đình ở bên nhau nói cười như vậy thật tốt quá.
Mặt ba cô cố tình hất lên, lớn giọng tự đắc, “Ba từng là người lính, có sóng gió gì chưa từng trải qua chứ? Chút bệnh vặt ấy có là gì? Ông Mao Trạch Đông cũng từng nói, tinh thần cách mạng sẽ…”
“Được rồi được rồi, còn tinh thần cách mạng gì chứ, Mao Chủ Tịch nếu biết ông ấy có một binh lính cố chấp như ông, chắc cũng tức giận đến nỗi nhảy ra khỏi quan tài bằng kính ở Đại lễ đường Nhân Dân[1] luôn.” Bà Trang vội chặn ngang lời ông, nén giận nói.
“Nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng có đem ông Mao ra nói đùa mà.” Ông Trang cười ha hả nói.
Trang Noãn Thần cũng bật cười, lúc trẻ ba cô nói năng thận trọng, giờ thì ngày càng già, tính cách cũng thay đổi ít nhiều, người ta nói người già chính là đứa trẻ lớn xác, đúng là như vậy.
Giang Mạc Viễn trước sau luôn đứng ở cửa, nhìn thấy một nhà ba người trong phòng bệnh, khóe môi cũng nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Bác sĩ bên cạnh thấy thế vội nói xen vào, “Ông Trang à, ông xem vợ con ông ai cũng lo lắng cho sức khỏe của ông hết, tốt hơn nên để bệnh viện làm kiểm tra lần nữa đi.”
“Không được! Kiểm tra quái gì? Tôi muốn xuất viện!” Ông Trang vẫn không quên chuyện này, sau khi hét lên như vậy liền lập tức muốn ngồi bật dậy, mấy y tá lại bắt đầu luống cuống tay chân.
Trang Noãn Thần và mẹ cô cũng liều chết đè ông xuống, Trang Noãn Thần vội nói, “Ba, hiện giờ ba không thể xuất viện.”
“Ba rất rõ cơ thể của mình, không đáng ngại đâu, ba không muốn ở bệnh viện, ở đây người khỏe mạnh cũng ở đến có bệnh luôn, ba phải mau chóng về nhà.” Ông Trang vô cùng ngang bướng.
“Ông tưởng mình còn trẻ à? Ở đây mấy ngày thì có sao chứ? Cũng không phải bắt ông nhảy vào biển lửa ra tiền tuyến.” Mẹ cô tức giận không nói ra lời, hận không thể động thủ đánh ông.
Người ta nói vợ chồng sống lâu với nhau tướng mạo sẽ giống nhau, Trang Noãn Thần cảm thấy ba mẹ cô chẳng những giống nhau vẻ ngoài, thậm chí bây giờ cả tính tình cũng giống nhau như đúc, nhiều năm như vậy, phần dịu dàng thanh nhã trong máu đã bị phần nóng nảy lấn át, khiến Trang Noãn Thần không khỏi nghĩ rằng, sự ảnh hưởng giữa người với người đúng là thật kỳ diệu.
“Còn không bằng để tôi nhảy hố lửa ra tiền tuyến cho rồi!” Ba cô lại cao giọng hét lớn.
Ngay lúc Trang Noãn Thần và tất cả mọi người không biết nên làm thế nào, Giang Mạc Viễn luôn đứng ở ngoài cuộc duy trì im lặng lại tiến đến, hơi nghiêng người, đặt tay lên vai ông Trang, trầm ổn có lực—
“Bác trai à, cháu biết bác đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, bác gái và Noãn Noãn đã có cháu chăm sóc, bác cứ yên tâm tiếp nhận kiểm tra đi.”
Trang Noãn Thần đứng bên cạnh, lời Giang Mạc viễn như cái búa nện vào lòng cô, giờ khắc này ngoại từ thứ cảm giác không ngôn từ nào diễn tả được ra còn có chút tự trách thật sâu.
Uổng cho cô tự xưng là đứa con hiếu thảo, nhưng ngay cả tâm tư ba mình muốn xuất viện cũng không hiểu thấu. Cô chỉ nghĩ ba mình không thích bệnh viện, ở đây thêm một ngày là khó chịu thêm một ngày, Giang Mạc Viễn lại nhìn thấu suy nghĩ của ba, đúng vậy, ba cô nhất định cảm thấy ông nằm viện sẽ gây ra không ít phiền toái cho cô và mẹ, lại phải chăm sóc ông. Ba cô là một quân nhân, tận trong xương tủy đã hình thành thói quen gánh vác trách nhiệm, hiện giờ bảo ông nằm viện, cũng giống như việc bảo người khác gánh vác giúp ông, đương nhiên trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Sự xuất hiện và lời nói đột ngột của Giang Mạc Viễn làm cho ba cô nhất thời ngây ngẩn, ông ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mắt, đúng vậy, là đàn ông chứ không phải chàng trai.
Xem người xem ánh mắt, ba cô đánh giá anh, người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt có sự trầm tĩnh sau khi trải qua nhiều thử thách và tôi luyện của cuộc đời. Loại trầm tĩnh này khác hẳn với không rành sự đời, chính là loại mạnh mẽ không chịu luồn cúi, cho dù gặp phải thử thách nghiệt ngã cũng thận trọng và bình tĩnh đối mặt. Người này nói ngắn gọn thôi, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, nói được suy nghĩ trong lòng ông.
“Cậu là…” Ba cô ngập ngừng hỏi, lại không khỏi than thầm, giọng điệu nói chuyện của người này tuy nhẹ, nhưng khí chất trầm ổn toát ra từ người anh rõ ràng cho thấy là người không đơn giản.
“Cậu ấy là Giang Mạc Viễn, gọi Mạc Viễn thôi, cậu trai này là bạn của Noãn Thần đó.” Mẹ cô lập tức lên tiếng, cười cười nhìn Giang Mạc Viễn, vui vẻ lấp đầy trong mắt.
Giang Mạc Viễn mỉm cười.
Trang Noãn Thần bất giác che miệng, sao lúc nghe thấy mẹ cô gọi anh là ‘cậu trai’ lại không tự nhiên như vậy?
“Giang Mạc Viễn…? Sao tôi thấy cái tên này nghe quen tai vậy chứ?” Ba cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Bác sĩ ở bên cạnh dạt đám đông ra, thấy ba cô buông lỏng ý chí, lập tức thừa cơ hội nói, “Bởi vì những mục ông Trang đây cần kiểm tra hơi nhiều, một số phải làm kiểm tra vào buổi sáng, cho nên tôi đề nghị nên nhập viện để tiện kiểm tra, như vậy, người nhà có ai theo tôi đi nộp phí không?”
“À, bác sĩ, để tôi đi.” Trang Noãn Thần vội nói, cầm lấy túi xách.
Ngay lúc đó, tay lấy túi của cô bị bàn tay đàn ông nhẹ nhàng đè xuống, Giang Mạc Viễn vỗ nhẹ vai cô, ôn hòa nói, “Để anh, em ở lại chăm sóc bác đi.” Nói xong liền theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
“Này, Giang Mạc Viễn—” Trang Noãn Thần chạy theo ra cửa, chỉ thấy bóng lưng rộng lớn của anh đã đi xa.
Đứng thất thần ở cửa hồi lâu, cố gắng đè nén xúc động trong lòng mới trở vào phòng bệnh, mẹ cô lại gấp gáp kéo cô đến, hỏi, “Noãn Thần à, cậu Giang Mạc Viễn này có phải người mà bác con nhắc đến không?”
Ông Trang nghe thấy chợt như bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần nghĩ rồi thở dài, gật đầu.
“Trước đó nghe bác con nói cậu ta là bồi bàn, hai ngày trước lại đột nhiên gọi điện về bảo là nhà đầu tư gì đó, Noãn Thần à, rốt cuộc con có biết lai lịch của người ta hay không?” Ba cô lo lắng hỏi.
“Đúng rồi đó, Noãn Thần, trước kia mẹ và ba con đều lo lắng sao con lại sa ngã đến nỗi đi quen bồi bàn, sau lại nghe thấy bác con nói vậy liền không rõ đầu đuôi thế nào, sao một người lại có nhiều thân phận quá vậy?” Mẹ cô nhỏ tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
Trang Noãn Thần đã biết thế nào ba mẹ cô cũng vặn hỏi chuyện này, sợ nỗi nghi ngờ này càng lúc càng tăng lên, lập tức ngoan ngoãn khai báo, “Mọi người hiểu lầm rồi, Giang Mạc Viễn không phải nhân viên phục vụ đâu, đúng là bình thường anh ấy có làm đầu tư, nhưng thân phận thật sự của anh ấy là khách hàng của con.”
Ông bà Trang không ai ngờ được sẽ nhận được đáp án thế này, hai mặt nhìn nhau một hồi, mẹ cô vốn khôn khéo, lập tức hỏi, “Nói vậy, hiện giờ đúng là hai đứa đang yêu nhau à?”
“Không không không, chuyện này con nhất định phải làm rõ với ba mẹ mới được.” Trang Noãn Thần bị dọa sợ, liên tục khoát tay, “Trên công việc, con và Giang Mạc Viễn có quan hệ hợp tác, còn riêng tư thì chính là bạn bè, vậy thôi.”
“Chỉ đơn giản vậy à?” Mẹ cô không tin.
“Vâng ạ.”
“Mẹ không tin, con về quê nó cũng đuổi theo xuống đây, quan hệ như vậy mà bảo đơn giản à? Nhìn qua cậu ta là người có tiền có thế, sao khi khổng khi không lại giúp đỡ con?” Mẹ cô chau mày.
Trang Noãn Thần không còn cách nào, liền kể hết chuyện khi đó nhờ Giang Mạc Viễn giả làm bạn trai cho ba mẹ nghe, đương nhiên, cô giấu chuyện cô làm tình nhân dự tiệc của anh.
[1] Đại lễ đường Nhân Dân: nằm ở bên mé tây của Quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và được sử dụng cho các hoạt động lễ hội, đại hội, hội nghị của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Đây cũng là tòa nhà Quốc hội của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. (theo Wikipedia)
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc