Trang Noãn Thần sững ra mất ba giây, lập tức khoát tay, “Không cần đâu, công việc quan trọng hơn, tốt hơn là em đừng ở bên cạnh quấy rầy anh.”
“Không sao, bàn chuyện làm ăn nhiều lắm chỉ mất hai ngày, mấy ngày tiếp theo đều nhàn rỗi, muốn đi chơi ở đâu chúng ta có thể lên kế hoạch trước.” Giang Mạc Viễn cười nói.
“Thật sự không cần mà…” Trang Noãn Thần nghĩ đến tình cảnh mấy ngày nghỉ lại một mình cùng anh ở một thành phố xa lạ, cảm thấy có chút ngại ngùng, tuy nói anh luôn mang đến sức mạnh cho cô, nhưng chuyện này lại là chuyện khác.
Giang Mạc Viễn cũng không gấp gáp, nói, “Bởi vì nguyên nhân đấu thầu, cho nên chúng đã bỏ lỡ hoạt động hoàng kim của Quốc Khánh, như vậy tiếp theo không phải em nên theo anh trao đổi xem, hoạt động đầu tiên nên lấy hình thức thế nào, chọn ngày nào ra mắt mới tốt? Nhìn nhận trên khía cạnh công việc, em là người anh thuê, bên A có yêu cầu, bên B cần nên tuân thủ chứ?”
Trang Noãn Thần quan sát anh, thấy anh hơi cười cười, cô cũng buồn cười theo, “Sự uy hiếρ của anh đúng là không xi nhê chút nào.”
“Hả?” Giang Mạc Viễn thấy cô cười, ý cười bên môi càng đậm, “Anh đây khiêm tốn thỉnh giáo một chút, uy hiếρ thế nào mới được gọi là xi nhê?”
“À…” Trang Noãn Thần nhíu mày suy nghĩ, rồi nói, “Ví dụ như anh nói nếu em không đi cùng anh, anh sẽ hủy hợp tác, hoặc là vận mệnh của em nằm trong tay anh, em không thể không nghe lời anh, đại loại vậy đó. Anh biết không, trong tiểu thuyết và phim đều có mấy tình tiết như vậy.”
“Ừm.” Sau khi nghe xong Giang Mạc Viễn ra chìu suy ngẫm, gật gù, “Nhìn theo góc độ trong phim, loại uy hiếρ này hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả nghệ thuật, nhưng theo lý thuyết mà nói, nó chẳng thực tế chút nào.”
“Gì mà không thực tế?” Sức chú ý của Trang Noãn Thần bị lời nói của anh thu hút, tạm thời quên đi nỗi đau.
“Em có thể thử suy nghĩ mà.” Giang Mạc Viễn chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêng người về phía cô, ngón tay thon dài cọ nhẹ vào cằm cô, “Tình tiết đầu tiên em nói, hủy bỏ hợp tác, vậy tức là anh đơn phương hủy hợp đồng, người phải bồi thường tiền là anh, loại uy hiếρ thế này so ra mà nói tổn thất rất lớn nha, có chút ngu ngốc. Tình tiết thứ hai em nói càng dễ giải thích, anh không phải là thần, sao có thể nắm vận mệnh của em được? Cùng lắm thì em xin nghỉ việc không làm nữa thôi? Chẳng lẽ anh có thể nắm sinh mạng của người thân hay bạn bè em để uy hiếρ em, bắt em nghe theo anh sao? Chỉ vì mấy ngày lễ Quốc Khánh? Chắc cái đầu bị cánh cửa kẹp trúng rồi.”
Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ vì mấy ví dụ cô nói mà tuôn ra một đống đạo lý, nhịn không cười nhìn anh bật cười.
“Cho nên phải nói, con gái tụi em không có chuyện gì làm thì ít xem ngôn tình lại đi, tư tưởng đều bị đồng hóa hết cả, dám đem chuyện thật gán vào tình tiết trong tiểu thuyết.” Giang Mạc Viễn giơ tay xoa đầu cô, như đang cưng nựng một chú mèo.
“Đâu có đâu? Em là người theo chủ nghĩa siêu hiện thực à.” Trang Noãn Thần vội vàng thanh minh cho mình, sau khi liếm môi lại có chút ngượng ngùng, “Thật ra, cái hôm đấu thầu đó, anh chính là người nắm vận mệnh của em, nghĩ lại mà xem, nếu đấu thầu thất bại, em thật sự không biết sẽ ra sao nữa.”
Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày, ánh đèn rọi xuống mặt anh, ngũ quan như gọt như đẽo của anh càng thêm anh tuấn, “Cơ hội vĩnh viễn chỉ dành cho người có chuẩn bị, em là giành được gói thầu bằng thực lực.”
“Cái đó cũng nhờ anh chỉ bảo mà, nếu anh không nhắc nhở em trước là Tiêu Duy cần gì, sao có thể nắm bắt được trọng điểm chứ?” Nhắc đến chuyện này, Trang Noãn Thần liền thấy cảm kich.
Giang Mạc Viễn cười nhạt, tỏ ra nhàn nhã, “Cho nên nói, Quốc Khánh theo anh là lựa chọn sáng suốt nhất, ít ra anh có thể cho em chút ý kiến về phương án hoạt động, không đến nỗi khiến em phải sửa đi sửa lại.”
Trang Noãn Thần nghe thế bèn che miệng cười, nước mắt bị nụ cười lấp kín, nhịn không được giơ tay đánh anh một cái, “Chiêu này của anh còn độc hơn cả tình tiết uy hiếρ em đưa ra nữa, sao lại hư hỏng thế này chứ.” Không biết sao ngữ điệu của cô có chút hờn dỗi, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Nhưng Giang Mạc Viễn lại cảm giác được, nắm tay nhỏ nhỏ của cô gái đấm nhẹ vào người anh, chẳng đau, mà còn dấy lên sự mềm mại tận sâu trong lòng, đưa tay giữ chặt bàn tay xinh xắn của cô, anh cười nhẹ, “Cho nên nói cô bé ngốc nghếch ơi, trình độ hiểu biết đàn ông của em gần như bằng không.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, không hiểu nổi hàm nghĩa trong những lời này.
Giang Mạc Viễn không định giải thích cho cô nghe, thở dài, thu lại ý cười trên mặt, nhìn cô nói sâu xa, “Noãn Noãn, cho bản thân mình nghỉ ngơi đi, con người là phải nghỉ ngơi, không hẳn chỉ để cơ thể nghỉ ngơi thôi đâu. Mấy hôm nay, em hãy suy nghĩ thật kỹ xem muốn đến nơi nào nhất, anh sẽ đi cùng em.”
Những lời nói dịu dàng quan tâm khiến trái tim cô rung nhẹ, một thứ xúc cảm không ngôn từ nào diễn tả được tự nhiên sản sinh ra, như có dòng nước ấm từ từ chảy qua cơ thể cô, hòa tan nỗi sợ hãi cùng giá lạnh lúc chiều.
Trang Noãn Thần chớp chớp mắt, bất chợt tựa vào lòng anh ôm lấy anh, nghẹn ngào nói, “Giang Mạc Viễn, anh là người tốt, người tốt, người rất rất rất tốt…”
Giang Mạc Viễn giơ tay ôm chặt lấy cô, ủ cô vào lòng.
Hơi thở thơm mát và ấm áp phả vào lồng ngực, anh nhẹ nhàng cười, bàn tay vuốt nhẹ sau lưng cô, không nói gì nữa, nhưng trong mắt luôn có vẻ thâm sâu u tối khiến người khác không cách nào tìm tòi nghiên cứu…
Lúc sắp đến lễ Quốc Khánh, khi lòng dạ của nhân viên ở đa số công ty đều để đâu đâu, thì truyền thông Đức Mã lại là ngoại lệ.
Cây bút của Trình Thiếu Tiên vung lên, số lượng bộ phận hoạt động từ ba xuống còn hai, lại bắt đầu tiến hành chia tổ nhân viên thêm lần nữa, như vậy, bộ phận hoạt động biến thành cục diện chia đều thiên hạ cho chị Mai và Angel, quyền hành hai người ngang nhau, không khó tưởng tượng ra cảnh tàn sát khốc liệt sau này. Nhưng người thông minh có bản lĩnh so chiêu của người thông minh, chính là giết người một cách vô hình khiến kẻ khác phải kinh ngạc sợ hãi. Chỉ một buổi chiều, phòng Hành Chính bận rộn muốn điên, công ty tiến hành cải tổ, lầu trên lầu dưới đều bắt đầu chuyển chỗ, ngay cả Chanel ở lễ tân cũng bị kéo đến làm lao động, cô nàng mệt đến sắp khóc.
Bên Trang Noãn Thần cũng bận túi bụi, trước Quốc Khánh có nhiều công việc rất gấp, phương án bước đầu vẫn còn đang chỉnh sửa, ngoại trừ dự án của Tiêu Duy, trong tay cũng còn nhiều vụ nhỏ lẻ, mới vừa bật máy tính, điện thoại trên bàn lại đổ chuông, vừa nghe xong liền không biết phải nói gì.
Không nghĩ nhiều, cô lập tức đến phòng hành chính, Chanel ở quầy lễ tân đang đấm lưng đứng ở hành lang chỉ đạo, cô kéo Chanel qua, nói, “Chanel, cậu làm ơn tìm người sửa lại đường dây điện thoại nội bộ chỗ mình cho đúng được không? Mình vừa mới nhận máy, nhưng lại là cuộc gọi phỏng vấn từ một trung tâm xông hơi gọi đến, rối loạn hết lên rồi.”
Chanel vẻ mặt đưa đám, vừa định giải thích, giám đốc dự án bộ phận quản lý thương hiệu cũng đang đi tới, mang đôi giày cao gót hiệu Bally trong bộ sưu tập mùa thu mới nhất của năm nay, hùng hổ nói: “Phòng hành chính các người sắp xếp chỗ ngồi thế nào vậy hả? Bị bệnh à? Chỗ làm việc của tôi luôn sát cửa sổ, bây giờ thì ngược lại, cho tôi ngồi ngay lối đi? Thế nào, giờ bắt tôi chịu trách nhiệm pha sữa cho nhân viên à?”
“Xin lỗi chị, em chỉ sắp xếp theo sơ đồ thôi ạ…” Chanel nức nở.
Sau lưng lại có nhân viên kéo xe đẩy hô lớn, “Nhường đường, nhường đường, đụng trúng ráng chịu nha.”
Mỗi lần chuyển chỗ làm việc đều như hiện trường cứu tế sau thảm họa động đất, vẻ mặt ai nấy đều như bị đẩy vào khu bức xạ, hoặc là nóng nảy sắp phát điên, hoặc là không có biểu hiện gì hết.
Trang Noãn Thần thấy phòng Hành Chính cũng bận đến nỗi như bị đánh vào gáy, đành bất đắc dĩ thở dài bỏ đi.
Lúc gần năm giờ, chị Mai vừa đi ra khỏi văn phòng của Trình Thiếu Tiên, sắc mặt nhìn qua vô cùng khó coi. Trang Noãn Thần lại không biết nhìn mặt gửi lời, cầm văn kiện chạy đến.
“Chị Mai, đây là tài liệu em chọn được mấy đơn vị có thực lực và đáng tin cậy, thích hợp dùng để phối hợp với các hoạt động của Tiêu Duy, tất cả tài liệu đều thu thập đủ, chị chọn một cái đi.”
Chị Mai không nhận văn kiện, sắc mặt lại càng khó coi hơn, giọng điệu bén nhọn, “Em đưa mớ tài liệu này cho tôi làm gì? Để tôi chọn à? Trang Noãn Thần, bộ đây là ngày đầu tiên em ra làm việc sao? Chọn lọc tài liệu là công việc của em không phải của tôi, cho dù em không muốn làm việc này thì nhân viên dưới quyền em cũng có thể làm! Em nhớ kỹ cho tôi, cái tôi muốn là kết quả, em đem tất cả tài liệu này sắp xếp lại báo giá, thế mạnh và nhược điểm của riêng từng công ty, so sánh tình hình ngang dọc, trong quá khứ đã làm hoạt động cho công ty nào rồi, con đường phát triển là từ đâu… điều tra hết tất cả các vấn đề này xong liệt kê một danh sách rõ ràng rồi mang đến cho tôi xem. Em không biết cách làm quản lý khách hàng thế nào thì đi hỏi Tề Viện Viện, còn không biết nữa thì mau mau thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!”
Vừa mắng xong một tràng, chị Mai xoay người đi vào phòng, đóng rầm cửa lại.
Cơ thể Trang Noãn Thần theo đó mà hết hồn, cầm văn kiện đứng chết trân tại chỗ hồi lâu, trong lòng cảm thấy uất ức. Hạ Lữ thấy vậy bèn đi đến, cầm tài liệu trong tay cô lật xem, lắc đầu bất đắc dĩ, “Chị Mai cũng thật là, không thèm nhìn tới đã mắng người ta, tài liệu này của cậu đã làm rất chi tiết rồi mà.”
“Để mình về làm lại, tài liệu còn thiếu sót.” Trang Noãn Thần mạnh mẽ nuốt ngược nước mắt vào trong, lấy lại tài liệu trong tay Hạ Lữ.
“Trời ạ, cho dù cậu có làm lại một trăm lần cũng chẳng dùng đâu, thiết sót là ở trong lòng bả, không ở trong tài liệu của cậu.” Hạ Lữ ngăn cô lại, sau khi chia lại bộ phận, cô được chuyển đến bộ phận một cùng Trang Noãn Thần với Cao Doanh phụ trách dự án của Tiêu Duy, trước giờ Hạ Lữ luôn mạnh mẽ, nhìn thấy bạn tốt bị uất ức cô đương nhiên cũng tức giận thay bạn.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Chị Mai sao chứ?”
“Còn sao nữa? Tám phần là đề xuất thăng chức bị từ chối chứ sao.” Hạ Lữ hất hàm, hướng về phía văn phòng của Trình Thiếu Tiên, “Cậu tối ngày vùi đầu vào công việc đương nhiên không biết mấy tin đồn trong văn phòng rồi, nghe nói Trình tổng muốn bổ sung thêm chức vụ phó giám đốc bộ phận hoạt động, chị Mai đương nhiên muốn leo lên vị trí này rồi, nhưng mà có vẻ tâm nguyện không thực hiện được, cho nên mượn cậu trút giận.”
Trang Noãn Thần há miệng, đúng là cô không biết chuyện này thật.
“Noãn Thần, thấy không? Đời chính là vậy đấy, vất vả thì một mình cậu gánh, còn công lao thì bả lại muốn một mình bả đi lãnh, may mà Trình tổng là người hiểu biết lý lẽ, bằng không chẳng phải để bả được hời quá rồi sao?” Hạ Lữ khinh thường nói.
Trang Noãn Thần hiện giờ không còn tâm tư để ý tới chuyện này, thở dài nói, “Quên đi, làm việc thôi.”
Trước Quốc Khánh một ngày, Ngải Niệm chính thức xin thôi việc, bởi vì cô cũng tham gia vào hạng mục của Tiêu Duy, cho nên lúc gần nghỉ công ty trả thêm cho cô ba tháng lương xem như là bồi thường.
Mấy ngày này, ngày nào cũng bận rộn, Trang Noãn Thần không còn thời gian để nhớ tới Cố Mặc, nhưng lúc nhàn rỗi ngẫu nhiên nhớ đến cũng cảm thấy đau lòng, cô không biết có thể có một ngày Cố Mặc tìm được đến công ty hay không, chỉ sợ thật sự đến ngày đó, cô sẽ hỏng mất.
Mấy ngày nay Giang Mặc Viễn cũng hay gọi điện đến, chủ yếu là xác nhận lại kế hoạch du lịch Quốc Khách với cô.
Nhân lúc nghỉ trưa, Trang Noãn Thần lên mấy trang web du lịch tra cứu một chút, ngày mai là Quốc Khánh rồi, ít nhất cũng phải để ý lộ trình muốn đi mới được.
Đang lướt web, điện thoại đổ chuông, âm thanh dồn dập.
Trang Noãn thần nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình, vội vàng cầm điện thoại lên, vừa mới alô một tiếng, sắc mặt liền thay đổi…
HOÀN QUYỂN 2
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc