Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hào Môn Kinh Mộng 2 – Khế Ước Đàn Ukulele » Phần 39

Hào Môn Kinh Mộng 2 – Khế Ước Đàn Ukulele

Phần 39

Trong xe, Giang Mạc Viễn trước sau luôn mỉm cười nhìn Trang Noãn Thần ăn, cô ăn thật sự thoải mái, không có chút gì gọi là xấu hổ, nhận chai nước Giang Mạc Viễn đưa tu ừng ực, lại đem miếng bánh kem còn lại ‘xử lý’ sạch sẽ sau hai lần ăn.

Nhồi nhét hai má phồng lên, gương mặt trang điểm tỉ mỉ bị cách ăn buồn cười phá hủy hoàn toàn, Trang Noãn Thần như đứa trẻ chạy ra từ trại tị nạn, miếng bánh phô mai ngon lành bị nhấm nuốt, hương vị đậm đà tinh tế lan tràn trong lưỡi cô. Cả quá trình, Giang Mạc Viễn nhìn cô với vẻ mặt thích thú, sau khi thấy cô xơi gọn cả miếng bánh, anh không nén nổi kinh ngạc, giữa nụ cười mang theo chút chế giễu, “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có cô gái chỉ ăn ba lần là hết cái bánh kem.” Đại đa số phụ nữ anh gặp đều bởi vì sợ béo mà không dám ăn đồ ngọt.

Trang Noãn Thần bị nghẹn suýt ngạt thở, sau khi cực lực nuốt xuống liền dùng sức đấm ngực, đẩy miếng cuối cùng ăn quá mau xuống, Giang Mạc Viễn thật sự không nhịn nổi, một tràng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, lại vội vàng đưa cô uống mấy hớp nước.

“Cám ơn, tại tôi đói quá!” Sau khi thở hổn hển, cô mới cảm thấy mỹ mãn chép chép miệng, thấy trong mắt anh đầy ý cười, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nhìn anh, “Không làm anh sợ chứ?”

“Có chút chút.” Giang Mạc Viễn trái lại nói thật, khóe môi vẫn lưu lại vẻ cười nhạo như cũ. Quen biết cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ ăn ngấu nghiến của cô, trong ấn tượng của anh, cô ăn rất từ tốn và nhã nhặn.

“Hở?” Ánh mắt Trang Noãn Thần ảo não, dựa hẳn người vào cửa xe, chau mày thở dài.

“Sao vậy?” Anh buồn cười nhìn cô, dáng vẻ này được lắm, không làm ra vẻ nhu mì, vì các cô gái khác ở trước mặt anh đều chú ý mấy chuyện vặt vãnh.

Trang Noãn Thần ủ rũ nói, “Trên weibo có một câu nói rất kinh điển, khi một phụ nữ phơi bày hết tất cả bộ mặt mà mình có trước một người đàn ông, trừ khi cô gả cho người đó nếu không cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.”

Giang Mạc Viễn đầu tiên là kinh ngạc sau đó liền bị chọc cười, chăm chú nhìn đôi mắt mềm mại hiền hòa của cô, nhịn không được hỏi, “Vậy em chuẩn bị giết tôi hay là gả cho tôi?”

Tiếng nói của anh thuần hậu trầm ổn, nghe như nói đùa, nhưng lại khiến người khác có cảm giác tim bất ngờ tăng tốc. Nơi ngực Trang Noãn Thần hơi nảy lên, cô vốn định nói đùa thôi mà, nhưng sao câu trả lời cho lời bông đùa đó lại khiến cô có hơi bối rối, rung rinh, trong nụ cười mang theo chút gượng gạo.

Giang Mạc Viễn thấy cô xấu hổ, khẽ cười, cũng không tiếp tục đề tài lúc nãy nữa. Sau khi xe quẹo qua khúc cua, từ trong cặp táp anh lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật tin xảo đưa cho cô, hành động này thành công trong việc đánh tan sự xấu hổ của Trang Noãn Thần, cô tò mà nhìn chằm chằm chiếc hộp, sau khi nhìn anh liền nhận lấy, mở ra, nhất thời kêu lên, “Chiếc lắc tay đẹp quá.”

“Đeo thử xem.” Sự thoải mái của Giang Mạc Viễn được nụ cười giữa đôi môi cô thắp sáng.

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, “Cho tôi à?” Lần đầu tiên anh chủ động tặng gì đó cho cô, trước giờ đều là cô tự chọn váy và trang sức, sau đó tìm anh chi trả…

Giang Mạc Viễn chỉ cười mà không nói, lấy chiếc lắc ra khỏi hộp, kéo tay cô qua, tự mình đeo cho cô.

Chiếc lắc màu sắc tự nhiên trở thành vũ khí quyến rũ thắp sáng cổ tay. Chất liệu của chiếc lắc chọn dùng đá quý kết hợp với kim cương màu hồng phấn, lấy cảm hứng từng sự thuần khiết động lòng người của hoa sơn trà, cuối cùng lấy đá quý chạm trổ thành hình hoa lá lóng lánh trong suốt nhẹ nhàng nở rộ nơi cổ tay, giữa tràng hoa được nạm viên kim cương màu hồng càng tăng thêm sự linh động, kết hợp với làn da trắng trẻo của cô thật sự càng thêm sang trọng.

Nhiệt độ nơi tay người đàn ông vẫn còn lưu lại nơi cổ tay cô chưa tan, Trang Noãn Thần nhìn sườn mặt của anh, vẻ mặt anh thật sự chuyên chú, cô liền ngượng ngùng rút tay lại, đợi sau khi mang xong cô thở dài, chiếc lắc này nhất định không rẻ.

“Nhìn đẹp lắm, em đeo đi.” Giọng Giang Mạc Viễn lộ rõ vẻ tán thưởng, nhìn cô, hơi nhướn mi, “Chiếc váy trên người em…”

Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn nhìn, mỉm cười giải thích, “Không phải tôi không muốn mua cái mới, một là hôm nay không kịp mua, hai là cảm thấy quá lãng phí.” Hôm nay cô mặc bộ váy đã từng mặc qua một lần, váy trắng vai trần, tà váy dài đến tận mắt cá chân, đơn giản phóng khoáng, là kiểu cô thích.

“Lãng phí?” Giang Mạc Viễn khó hiểu.

Trang Noãn Thần gật đầu chăm chú nhìn anh, “Nói thật là, nhà tôi có thể mở một cửa hàng váy luôn rồi, tốn nhiều tiền mua váy như vậy mà chỉ mặc có một lần rất đáng tiếc, vậy cũng được mà, tiện cho tôi, mà còn có thể phát huy triệt để giá trị của chiếc váy, rồi trả lại tiền cho anh, chỉ một mà được ba đó nha.”

Hình như, Giang Mạc Viễn chưa bao giờ nghe qua sự khoát lác thế này, nhịn không được cong môi cười, “Lần sau mua váy mới đi.”

“Ờ…” Trang Noãn Thần ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại nhủ thầm, nếu đã nói như vậy, cô dứt khoát mở một tài khoản trên Taobao[1], chuyên bán váy dự tiệc.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, đèn đường bên ngoài xe rọi vào kính xe, bóng dáng của cô mơ hồ phác họa bên ngoài cửa xe. Người đàn ông này cũng tinh mắt thật, chiếc váy chỉ mặc qua một lần mà anh cũng nhớ, chắc chiếc váy này trông đẹp quá mà thôi, nghĩ vậy, Trang Noãn Thần có chút tự mãn, nhìn bóng dáng in lên cửa kính xe trộm cười, mắt lại mở to, phía sau đó là bóng dáng của người đàn ông.

Đèn đường cùng bóng người trong xe giao nhau, hắt vào vóc dáng vạm vỡ của người đàn ông mặc âu phục giày da chỉnh tề, Trang Noãn Thần nhìn chăm chú bỗng nhiên cảm thấy, chiếc váy dạ hội màu trắng của cô cùng bộ complet màu đen của anh, hai người nhìn qua sao lại giống cô dâu và chú rể thế này…

***

Xe chạy thẳng vào một hội sở tư nhân kín đáo ở Sùng Văn Môn, một nơi yên tĩnh giữa xô bồ vây quanh giống như viên trân châu giữa thành phố biển, bên ngoài hội sở không có bất kỳ bảng hiệu hay tên tuổi gì, sau khi bước vào trong mới phát hiện nơi này rộng lớn, xa hoa vô độ.

Nếu là một năm trước, Trang Noãn Thần chắc chắn sẽ như Già Lưu bước vào Đại Quan Viên[2], nhưng cô đã đi nhiều hội sở và khách sạn xa hoa nên đương nhiên tập mãi thành quen. Bắc Kinh lắm kẻ có tiền, thậm chí rất nhiều kẻ có tiền trên người đều có quan hệ dính với chính phủ, cho nên nơi để loại người này tụ họp không có tốt nhất, mà chỉ có tốt hơn.

Cô thường xuyên nghĩ, nếu có một ngày bị thất nghiệp, cô có thể đi làm việc cho một tạp chí nào đó đặc biệt chỉ viết chuyên đề về khách sạn và hội sở, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.

Đủ mọi nhân vật tiếng tăm trong xã hội tham gia bữa tiệc thương nghiệp, tuy rằng nhìn qua là một buổi họp mặt quy mô nhỏ, nhưng có thể xuất hiện ở đây đều là các giới tinh anh, Trang Noãn Thần nhìn hoa cả mắt, lần này khách quý dự tiệc dường như có lai lịch lớn hơn nhiều so với trước kia.

Giang Mạc Viễn vẫn luôn được chú ý, kể cả cô cũng vậy. Sau khi biết thân phận của anh, cô vẫn cảm thấy khó hiểu như trước, nếu anh chỉ là CEO của Tiêu Duy, theo lý mà nói thì không nên được chú ý như thế, thậm chí các khách mời đều có thể phối hợp với anh ngăn cản truyền thông chụp ảnh đăng lên báo, càng nghĩ thì chỉ có thể nghĩ đến một cách giải thích duy nhất, tin đồn kia thật sự là thật.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, người đàn ông luôn ôn hòa điềm tĩnh này thật sự chính là cứu tinh hoặc tai họa của doanh nghiệp. Anh có năng lực điều hòa vốn cực kỳ cao siêu, cứu sống hoặc hủy diệt một doanh nghiệp đối với anh mà nói giống như ăn cơm bữa, người như vậy sao có thể không khiến người ta nể sợ chứ?

Sau khi Giang Mạc Viễn xã giao đơn giản với các vị khách quý, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cô, sườn mặt anh tuấn cúi thấp, “Qua bên kia lấy thức ăn đi, không cần theo tôi.”

Hơi thở và tiếng nói ấm áp của người đàn ông rơi vào tai cô có chút nhồn nhột, cô gật đầu mỉm cười rời khỏi anh, trong lúc dự tiệc, anh không hề kiêng dè trong việc biểu hiện một số hành động thân mật với cô, không phải cô đã sớm quen rồi sao? Quen với chuyện anh ‘diễn’ các cử chỉ quan tâm, quen với những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ từ bốn phương tám hướng, quen với ánh mắt của tất cả khách mời dự tiệc xem cô là tình nhân của anh, nhưng tại sao hôm nay cô lại cảm thấy lòng mình hoang mang, tê tê như vậy? Là bởi vì, anh có chút khác với thường ngày ư?

Trước kia, là lái xe đưa đón…

Trước kia, khi ở riêng với nhau, cô với anh hiếm khi trò chuyện…

Trước kia, anh không bao giờ chủ động tặng hoa và quà cho cô…

Trước kia, anh sẽ không chú ý xem cô mặc gì, có ăn gì hay không…

Rốt cục là thay đổi ở đâu chứ? Cô tự nhiên lại bị mê hoặc.

[1] Taobao là trang web bán lẻ uy tín với lượng thông tin lớn nhất Trung Quốc, thuộc Tập đoàn Alibaba.

[2] Già Lưu là một nhân vật quê mùa trong Hồng Lâu Mộng, lần đầu đến thăm Đại Quan Viên xa hoa lộng lẫy trong phủ Vinh Quốc thì cứ há hốc mồm ra nhìn. Câu này dùng để miêu tả dáng vẻ nhà quê lên tỉnh.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất