Trang Noãn Thần lặng lẽ đặt hoa tươi lên linh cữu, còn có, cây đàn Ukulele của anh…
Cô đang liều mạng đè nén, du͙c vọng muốn khóc kia đang xâu xé tim cô, cả lục phủ ngũ tạng cũng đang đau đớn.
Giang Mạc Viễn dìu cô, cả quá trình đều nhẹ nhàng an ủi. Thế sự khó lường, anh chưa từng nghĩ đến có một ngày đích thân đến dự tang lễ của tình địch, nói thật, anh thà rằng hắn còn sống cùng hắn tranh cùng hắn đấu.
Cuộc đời như giấc mộng, nhìn thấy Cố Mặc mỉm cười trên di ảnh, cô cảm thấy như đang nằm mơ.
Sau khi tang lễ kết thúc, Hứa Mộ Giai luôn túc trực ở linh đường, cô ấy khóc đến không còn hơi sức, Cố Mặc không còn nữa, cô cũng như con chim không còn tiếng hót, chỉ yếu ớt bay lượn. Trang Noãn Thần bước đến nhìn cô, giờ khắc này cô rất muốn nói gì đó với Hứa Mộ Giai, nhưng… Có thể nói gì đây? Chính như tình cảm của Cố Mặc, từng yêu sâu đậm, cũng từng thương tổn sâu sắc, thương tổn người mình yêu đồng thời cũng thương tổn chính mình.
Cô, Hứa Mộ Giai, Cố Mặc, Giang Mạc Viễn… Bốn người họ đến cuối cùng là ai nợ ai đây? Cô không thể nói rõ, càng không cách nào đào sâu suy nghĩ, có lẽ đến cuối cùng người thấy ra chỉ có mỗi Cố Mặc, một câu không níu không nợ đừng nói tạm biệt của anh, đã là lời giải thích tốt nhất về mối quan hệ của họ.
Thời điểm cô quay đi, Hứa Mộ Giai đứng dậy.
“Có chuyện, tôi vẫn chưa nói.” Giọng cô nghẹn bứ vì khóc.
Trang Noãn Thần không dám quay đầu lại, sợ lại thấy Cố Mặc trên tấm ảnh kia, sợ nước mắt lại chảy xuống.
“Thật sự, chuyên đề về Giang Mạc Viễn là tôi giấu Cố Mặc đưa cho tòa soạn…”
Trang Noãn Thần đột ngột quay lại, ngay cả Giang Mạc Viễn cũng không ngờ tới, vẻ mặt sững sờ.
Hứa Mộ Giai hít thật sâu, giọng nghẹn ngào, “Cố Mặc đã làm xong chuyên đề này từ lâu nhưng vẫn không phát hành, tôi biết anh ấy từng uy hiếρ hai người, nhưng anh ấy vẫn luôn không nhẫn tâm phát hành nó, Trang Noãn Thần, tôi hiểu anh ấy, anh ấy… là không muốn làm cô khó xử.”
Câu cuối cùng như trận cuồng phong trong bầu trời đầy mây, mưa lớn rốt cục cũng rơi xuống!
Trang Noãn Thần đột nhiên bật khóc thành tiếng…
***
Bữa tối, Trang Noãn Thần ăn rất ít, ban đêm ngủ cũng không say giấc, Giang Mạc Viễn nhìn thấy mà đau lòng, mãi đến nửa đêm vẫn chưa dám ngủ, ngồi bên giường trông cô, sợ cô bị ác mộng tra tấn. Lúc nửa đêm, Trang Noãn Thần thức giấc, cô nói đói bụng.
“Em muốn ăn gì?” Giang Mạc Viễn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô giờ tái nhợt, anh rất đau lòng.
“Em cũng không biết, chỉ cảm thấy… tâm lý trống trải, trong lòng khó chịu… dạ dày cũng khó chịu…” Cô nhẹ nhàng đáp, lại nắm lấy tay anh không buông.
Giang Mạc Viễn thấy vậy thì dịu dàng nói, “Đồ ngốc à, nắm tay anh vậy sao anh đi lấy đồ ăn cho em được?”
“Mạc Viễn…” Cô khẽ gọi tên anh, tựa đầu vào vai anh, “Em chưa nói với anh, ở bên anh như vầy thực sự rất hạnh phúc.”
Giang Mạc Viễn xúc động, “Giờ em nói rồi đó, anh sẽ ghi nhớ.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, “Cuộc đời nhiều sự bất ngờ, nếu có một ngày em chết đi, anh có quên em không?”
“Nói bậy bạ quá, không cho phép nghĩ vẩn vơ.”
Cô thở dài.
“Trang Noãn Thần.” Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ánh mắt chuyển thành nghiêm túc, “Nếu đã đồng ý ở bên anh suốt đời, thì không thể nói lời trái lời, biết chưa?”
Trang Noãn Thần mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Anh đi lấy đồ ăn cho em, đừng nghĩ lung tung nữa.” Giang Mạc Viễn dịu dàng nói.
“Dạ.”
Cô nhìn theo bóng lưng anh, cười nhẹ…
Đêm, đen như bị mực hắt lên.
Một đêm này, khiến Giang Mạc Viễn cả đời khó quên.
Thời điểm anh bưng chén canh bổ trở lại phòng ngủ, Trang Noãn Thần ngã dưới nền, mặt cô trắng như tờ giấy, váy ngủ màu trắng trên người cô như cờ trắng trên mộ địa, đâm đau mắt Giang Mạc Viễn.
Xoảng… chén canh rơi xuống vỡ tan tành.
Giang Mạc Viễn chạy đến, hai tay anh đều run rẩy, ôm lấy cô, “Noãn Noãn… Noãn Noãn… …”
Dì Hứa nghe thấy tiếng động liền vào phòng, thấy cảnh tượng này lập tức thét lên hoảng sợ.
“Gọi xe cấp cứu! Mau!” Giang Mạc Viễn la lớn, mặt mày đều là vẻ khẩn trương!
***
Bệnh viện vào đêm chưa hề biết ngủ.
Trang Noãn Thần được đẩy vào phòng cấp cứu, ước chừng hơn ba tiếng đồng hồ, Giang Mạc Viễn ở ngoài hành lang, rút hết điếu này đến điếu thuốc khác, anh lại nhớ đến tình cảnh khi bà nội được đưa vào phòng cấp cứu, toàn thân đều phát run, không, lần này bất luận thế nào anh cũng không để cô có chuyện được, không thể, anh không thể chịu đựng một lần mất mát nào nữa.
Ngoại trừ Giang Mạc Viễn, bốn ông bà cũng chạy đến, bà Trang khóc nhiều nhất, ông Trang nhìn như thể gầy đi, ngồi ở một góc không lên tiếng. Ngải Niệm và Tư Nhiên, còn có ba mẹ Ngải Niệm cũng đến bệnh viện, mọi người đều nhìn đồng hồ trên tường, một giây trôi qua là một lần lo lắng.
Mạnh Khiếu không xin nghỉ sau kết hôn, ngay hôm sau lấy vợ anh vẫn đến bệnh viện làm việc, cho nên nghe Trang Noãn Thần gặp chuyện, anh liền chạy đến, đi nhanh vào phòng cấp cứu.
Gần bốn tiếng đồng hồ, Mạnh Khiếu mới cùng các bác sĩ đi ra.
Giang Mạc Viễn gần như nhào đến, lại không hỏi được câu nào, Mạnh Khiếu là bạn bè lâu năm của anh đương nhiên hiểu, vỗ vỗ vai Giang Mạc Viễn, “Đến văn phòng nói chuyện đi.”
Trong văn phòng, các bác sĩ từ khoa ngoại thần kinh và sản phụ khoa đều đến đây.
Bên cửa sổ, mặt trời lấp ló.
Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên mặt Giang Mạc Viễn, giống như màu tro tàn.
“Tôi nghĩ, Noãn Thần hiểu rất rõ thể trạng của chính mình khi kiên trì giữ đứa bé này.” Mạnh Khiếu sau khi tổng kết ý kiến của các bác sĩ mới nói tình trạng bệnh của Trang Noãn Thần với Giang Mạc Viễn, cuối cùng còn bổ sung thêm, “Thực sự tình trạng sức khỏe của cô ấy rất bất lợi khi mang thai, một khi xuất hiện triệu chứng ngất xỉu cũng rất phiền phức.”
“Là bệnh tình của cô ấy nặng thêm à?” Giang Mạc Viễn gắt gao nắm chặt tay, khó khăn lắm mới hỏi ra một câu.
Cô bị ngốc sao?
Chuyện lớn như vậy mà không nói với anh?
Tim anh đau, đau như bị ai đó cào cấu rồi liều mạng xâu xé.
“Bệnh tình không nặng thêm, bước đầu phỏng đoán cô ngất là do thương tâm quá độ, vì thể chất này của cô nên trong lúc mang thai vô cùng nhạy cảm, cô ấy có thể kiên trì đến giờ đã là không dễ dàng rồi.” Bác sĩ khoa sản nói.
Nhịp thở Giang Mạc Viễn tăng thêm, hít sâu một hơi mới áp chế được cảm xúc buồn bực uất nghẹn như bị tảng đá đè nặng, lát sau ấm ách hỏi, “Mạnh Khiếu, những rắc rối anh chỉ ra là gì? Có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không?”
“Trước mắt chỉ là ngất, nên Noãn Thần phải tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi.” Lòng Mạnh Khiếu cũng đau.
Giang Mạc Viễn im lặng rất lâu, đáy mắt kia thâm thúy dọa người, lại nhuốm tiều tụy, người khác nhìn vào cũng đau theo. Sau một lúc lâu, anh lại lên tiếng, như là một loại vứt bỏ khó có thể khống chế cơn đau, “Nếu… bỏ đứa bé đi thì sao?”
Mạnh Khiếu giật mình, “Mạc Viễn…”
“Tôi chỉ cần cô ấy sống bình an thôi, những chuyện khác, tôi không để ý.” Giọng Giang Mạc Viễn càng lúc càng nghẹn ngào.
“Anh Giang, trước mắt chị Giang không thích hợp làm phẫu thuật nạo thai.” Bác sĩ sản phụ khoa đưa ra kết luận.
Mạnh Khiếu vỗ vai anh, “Mạc Viễn, bây giờ Noãn Thần rất cần chúng ta, anh biết không?”
Giang Mạc Viễn gật đầu, anh biết, sao lại không biết được? Chỉ là anh rất sợ mất đi một lần nữa…
***
Cho đến giữa trưa hôm sau Trang Noãn Thần vẫn chưa tỉnh lại, cô ngủ trên giường, gương mặt xanh xao gần như trong suốt, đẹp đến vô thanh. Giang Mạc Viễn vẫn túc trực bên giường, Ngải Niệm thì quay về công ty xử lý công việc, bốn ông bà không ai rời đi, luôn ở trong phòng bệnh.
Bác sĩ mấy khoa tới lui làm kiểm tra, cô, vẫn không thấy tỉnh lại.
Lại gần rạng sáng, Giang Mạc Viễn không chợp mắt chút nào, anh trò chuyện bên tai cô, không ngủ không ngừng nghỉ.
Ông Giang đi đến, nhìn thoáng qua thở dài, “Mạc Viễn, con về nhà nghỉ ngơi chút đi, ở đây còn có ba mẹ mà.”
Giang Mạc Viễn lắc đầu, “Ba ơi, ba đưa mọi người về nhà nghỉ trước đi, để con trực ở đây.”
“Mọi người cũng không yên tâm, về nhà càng không ngủ được, như vầy đi, con về nhà lấy vài bộ đồ cho Noãn Thần thay đổi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng hết khi nó tỉnh lại mới được.” Ông Giang nhìn con trai vẻ mặt hốc hác cũng lo lắng không nỡ.
Giang Mạc Viễn nghĩ rồi gật đầu.
Lúc sắp đi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng như sợ đánh thức cô, “Noãn Noãn, anh về nhà lấy vài bộ đồ cho em, lập tức quay lại ngay.”
Bà Giang thấy cảnh này, trong lòng ê ẩm, đột nhiên đỏ mắt.
Bắc Kinh rạng sáng, chẳng hề vắng vẻ.
Vẫn náo nhiệt như trước, chỉ là, con người càng cô đơn.
Trở lại biệt thự, Giang Mạc Viễn thu dọn vài bộ đồ cùng vật dụng cá nhân, lại cầm thêm vài món lúc bình thường Trang Noãn Thần thích ăn, sau đó qua loa rửa mặt. Nước mát phác họa hình dáng gương mặt anh, anh nhìn chính mình trong gương, gằn giọng nói với bản thân, “Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần là vợ mày, mày có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ cô ấy bình an!” Nói xong, cổ họng như thít lại.
Anh luôn tự nói với bản thân có thể bảo vệ cô, có thể vì cô đội một góc trời, kết quả, vẫn là Trang Noãn Thần dùng phương thức này bảo vệ anh! Hóa ra cô không suy tính thiệt hơn khi mang thai, cô có chuyện giấu anh, là vì đứa con của anh!
Giang Mạc Viễn, mày còn là thằng đàn ông sao?
Anh gần như muốn mắng chửi chính mình!
Đi xuống lầu, dì Hứa vội vàng bước đến, nhìn ra được dì cũng vừa mới khóc không lâu, mắt còn đỏ, trong tay cầm theo bình canh, “Cậu chủ, tôi đi cùng cậu đến bệnh viện nha, tôi có hầm canh cho cô.”
“Đưa canh cho tôi đi, dì ở nhà giữ nhà dùm tôi.”
Dì Hứa thở dài, gật đầu, đưa bình canh cho anh.
Lúc sắp đi ra gần cửa, tầm mắt Giang Mạc Viễn lơ đãng quét qua một góc trong nhà, ngẩn ra một lúc, đặt đồ đạc sang một bên rồi trở vào, dì Hứa không biết anh thấy gì, liền đi theo anh vào trong.
Góc tường, cây đàn Ukulele treo ở đó…
Giang Mạc Viễn đưa tay chạm vào mặt trên cây đàn.
Dì Hứa thấy thế liền nói, “Cậu chủ là như vầy, từ lúc dọn đến đây thì cây đàn được treo ở chỗ này, tôi còn định hôm nào đó hỏi cô có cần treo ở chỗ nào khác không.”
Giang Mạc Viễn không lên tiếng, ngón tay sờ vào chữ viết trên đó, ánh mắt đột nhiên sững lại, theo đó, cảm động và bi thương cực lớn ùn ùn hiển hiện trong đáy mắt anh…
***
Lúc tới bệnh viện, phía chân trời là màu xanh lam đẹp đẽ, Giang Mạc Viễn ngồi bên giường Trang Noãn Thần lẳng lặng nhìn cô, lơ đãng nhớ đến cảnh tượng năm ngoái anh đưa cô đến bãi biển xem mặt trời mọc.
Cô có biết, trong mắt anh, bộ dạng cô ngủ say có bao nhiêu xinh đẹp?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mặt cô, dịu dàng vén mấy sợi tóc, mắt Giang Mạc Viễn dị thường ấm áp, “Noãn Noãn, còn nhớ em đã đồng ý với anh rồi không? Một bộ váy áo đổi một sự kiện, chuyện này cho đến giờ anh đều không yêu cầu, em cũng không thực hiện.”
Anh cúi sát gần cô, hơi thở nồng nàn tình cảm cũng tới gần cô, kéo bàn tay cô đặt bên môi, “Tỉnh lại được không? Chuyện này anh đã nghĩ xong rồi, anh muốn em chính miệng đọc những chữ khắc trên cây đàn Ukulele đó cho anh nghe, anh khẩn cấp muốn nghe chính miệng em nói với anh những lời đó, cho nên Noãn Noãn, mau tỉnh lại đi.”
Trên đầu giường, cây Ukulele lẳng lặng nằm đó.
Giang Mạc Viễn thâm tình nhìn cô, lại đưa mắt nhìn cây đàn, anh từng khắc một câu lên đó, vốn tưởng rằng cô vĩnh viễn không nhìn thấy, nghĩ rằng cô vĩnh viễn không hồi đáp, câu nói kia là âm thanh phát ra từ đáy lòng anh, là câu -Tình cảm chân thành của anh: Trang Noãn Thần.
Nhưng hôm nay lại thêm vào một cái tên, nếu mấy tiếng trước anh không nhìn thấy, có lẽ… thật sự bỏ lỡ cả đời.
Ngay hàng chữ anh khắc, ở nơi bên cạnh tên cô lại có thêm một cái tên, là tên của anh:Giang Mạc Viễn.
Cô, là tỏ bày lòng mình cho anh biết… Tình cảm chân thành của em: Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, lúc này mới hiểu được nguyên nhân cô hay cười anh ngốc, đúng vậy, anh rất ngốc, cho đến tận hôm nay mới hoàn toàn hiểu được…
Ánh nắng, đột nhiên xuyên qua tầng mây, tia nắng đầu tiên xông vào phòng bệnh, là hương vị ấm áp.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt Trang Noãn Thần, có một thoáng như tô hồng đôi má, anh vuốt ve mặt cô, sâu trong đáy mắt thấm đẫm thâm tình, anh đang đợi, luôn luôn chờ đợi, đợi cô tỉnh lại chính miệng nói với anh.
Niềm hy vọng, như tản ra đầy trời…
Chậm rãi, di động, là ấm áp ngập tràn.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc