Bác trai cô thấy Nhan Minh đã về, vui vẻ cất giọng, “Hiếm khi con trai cuối tuần về nhà.” Ông bèn đi lên trước, cầm lấy cặp táp của con trai, gấp gáp nói, “Về đúng lúc lắm, Noãn Thần dẫn bạn trai đến chơi.”
“Vậy à? Con phải đến xem mới được, Noãn Thần…” Nhan Minh vừa cảm thấy hứng thú, bước nhanh vào phòng ăn, lúc nhìn thấy Giang Mạc Viễn thì có hơi giật mình.
“Anh…” Cô đứng dậy, lo lắng chào hỏi một tiếng.
Giang Mạc Viễn cũng đứng dậy, vẻ mặt bình thường điềm nhiên, đối lập rõ ràng với Nhan Minh, “Chào anh.” Anh lễ phép chào hỏi một tiếng.
“Anh…” Nhan Minh thấy Giang Mạc Viễn, cảm thấy khá quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.
“Cái gì mà anh mà tôi chứ, Nhan Minh, đây là bạn trai của Noãn Thần, Tiểu Giang.” Mấy ly Mao Đài vào bụng, tính cách của bác trai cô cởi mở hơn, nhiệt tình đón tiếp.
Giang Mạc Viễn cười lạnh lùng, chủ động đưa tay về hướng anh ta, “Tôi là Giang Mạc Viễn.”
Nhan Minh theo bản năng cũng giơ tay ra bắt, ánh mắt chăm chú nhìn Giang Mạc Viễn, anh nhất định đã gặp qua gương mặt cương nghị bình tĩnh này, còn có đôi mắt ung dung điềm tĩnh kia nữa.
Bầu không khí bất an bao trùm xung quanh, như lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cứa rách bầu không khí cứng nhắc, bóc từng chút một bí ẩn bao trùm trong đó. Trái tim Trang Noãn Thần sắp vọt lên cuống họng, sự điềm tĩnh của Giang Mạc Viễn cùng với sự ngập ngừng của anh họ cô giống như tên vở kịch ‘Sự bình yên sắp sụp đổ’ vừa công diễn, thật ra cô không sợ bác cô trách mắng cô ra sao, chỉ là không muốn Giang Mạc Viễn vô duyên vô cớ bị vạ lây.
“Nhan Minh à, con thất thần gì vậy?” Bác cô dọn thêm bộ bát đũa, huých anh một cái.
Nhan Minh lơ đãng ngồi xuống, Trang Noãn Thần khẽ thở phào, nhủ thầm tùy tiện xã giao thêm vài câu sẽ đi ngay. Đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe Nhan Minh kêu lên, vỗ đầu rồi đứng bật dậy, cô hoảng hốt, kinh ngạc nhìn Nhan Minh.
“Tôi nhớ ra rồi!” Nhan Minh chỉ vào Giang Mạc Viễn la lên, “Không phải cậu là nhân viên phục vụ làm việc trong khách sạn của tôi sao?” Nói xong, một tay kéo lấy Trang Noãn Thần, không vui nói, “Em đang quậy cái gì vậy? Giới thiệu người cho em thì em không cần, cố tình tìm một tên phục vụ?”
Một câu nói khiến hai bác cô sửng sốt.
Chuyện Trang Noãn Thần sợ nhất cuối cùng cùng xảy ra, muốn mở miệng giải thích lại sợ hiểu lầm càng sâu, miệng há ra chưa nói được câu nào, Giang Mạc Viễn trước sau vẫn ung dung đối mặt với sự việc, không có biểu hiện gì.
Bác cô là người phản ứng đầu tiên, một phen kéo Nhan Minh qua, giọng nói vừa gấp vừa nhanh, “Con vừa mới nói gì? Tiểu Giang làm phục vụ á?”
“Anh, bác, anh ấy…”
“Đúng vậy, anh ta chính là nhân viên phục vụ trong khách sạn của con, hèng chi con thấy quen mặt như vậy?” Nhan Minh tức giận đập bàn, chỉ vào Trang Noãn Thần, “Em từ chối Trình Thiếu Tiên có phải là vì anh ta hay không? Đầu em bị chập mạch hay đứt dây thần kinh? Cao cấp không chọn đi chọn một thằng phục vụ?”
“Em…”
“Hóa ra là vậy à…” Bác cô cũng bắt đầu dây dưa không dứt, đưa tay xỉa mạnh vào đầu Trang Noãn Thần, lại nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn không chút khách sáo hét lên, “Tôi còn nghĩ sao đã 32 mà còn nghèo rớt mồng tơi thế này, hóa ra là làm phục vụ! Noãn Thần ơi là Noãn Thần, không phải bác nói con, anh con giới thiệu người có nhà có xe con không chịu, lại đi chọn một tên phục vụ, đừng nói anh họ con tức giận, ngay cả bác nghe cũng nổi điên! Con có thể sống nên thân một chút, đừng để người lớn chúng ta phải lo lắng cho con không? Con nhìn trúng cậu ta cái gì? Khoan nói đến đối tượng xem mắt mà anh con giới thiệu đi, chỉ nói Cố Mặc thôi, gia cảnh cũng hơn cậu ta nhiều, mấy cô gái khác càng tìm càng tốt, còn con thì ngược lại, đàn ông có điều kiện tốt không cần, đi tìm một tên phục vụ? Con bảo bác phải nói chuyện với ba mẹ con thế nào đây?”
Tình hình càng lúc càng rối tung.
Trang Noãn Thần có miệng cũng khó cãi, anh họ cô và bác lại liên tục thi nhau nã pháo vào cô, không để cô có chút cơ hội vặn lại. Bác trai cô từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng, đợi bác cô dừng lại lấy hơi mới lên tiếng điều tiết một chút, “Hai người bình tĩnh một chút được không? Bầu không khí đang êm đẹp bị hai người khuấy đảo lên hết rồi.”
“Bình tĩnh? Ông bảo tôi làm thế nào bình tĩnh?” Giọng của bà suýt nữa làm tung nóc nhà, lửa giận trong mắt gần như có thể hỏa táng Trang Noãn Thần, thất vọng trách móc, “Nó đã 26 tuổi rồi, vốn không còn nhiều thời gian để kén chọn, giờ hay rồi, lại đi chon một tên phục vụ? Chuyện này nếu để ba mẹ nó biết thế nào cũng không thể không nổi điên, còn bởi vì người bác như tôi không quản tốt, đến lúc đó lại quay sang trách tôi làm bác kiểu gì!”
“Ai da, tôi bảo bà cũng phải để cho Noãn Thần nói gì đó chứ.” Ông nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng uất ức của Trang Noãn Thần, tự nhiên đau lòng.
“Nói gì? Tôi đương nhiên bắt nó phải nói!” Miệng bác cô cứ bô lô ba la, trừng mắt nhìn Trang Noãn Thần, cứng rắn nói, “Noãn Thần, con phải cho bác câu trả lời thỏa đáng, có phải không là cậu ta thì nhất định không được?”
“Con…”
“Mẹ, tình huống thế này để nó chọn làm gì? Noãn Thần!” Nhan Minh xụ mặt, vô cùng kiên quyết nói, “Hôm nay em cũng thấy tất cả mọi người tỏ rõ thái độ rồi đó, em phải chia tay với anh ta, bắt đầu từ bây giờ chia tay liền cho anh!”
“Anh, bác, hai người đừng có không nói lý lẽ thế được không?” Trang Noãn Thần thật sự ngay cả lòng dạ muốn nhảy lầu cũng có, Giang Mạc Viễn có tội tình gì chứ.
“Mày…”
“Hình như bác và anh đây hơi quá lời rồi.” Không đợi bác nói tiếp, Giang Mạc Viễn trước sau luôn im lặng cuối cùng cũng đứng lên, tỉnh bơ kéo Trang Noãn Thần lui về sau lưng mình, vóc dáng cao lớn hoàn toàn che khuất gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô. Vẻ mặt anh trầm ổn đối diện với hai người họ, ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc, “Chẳng lẽ làm phục vụ thì không có quyền yêu đương? Theo quan điểm của hai vị, kết hôn sinh con chỉ là đặc quyền của người có tiền à?”
“Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện đâu! Noãn Thần là em gái tôi, tôi có tư cách dạy dỗ nó, anh không có quyền ở trước mặt chúng tôi giảng đạo lý gì hết.” Nhan Minh thô lỗ mở miệng, nói xong liền bước đến giơ tay kéo Trang Noãn Thần.
Chỉ tiếc, tay anh ta chưa chạm được vào Trang Noãn Thần đã bị ngăn lại, Giang Mạc Viễn giơ tay ra, vô cùng nhuần nhuyễn chặn tay anh ta lại, vẻ mặt trước sau không buồn không giận, chỉ cười nhạt, “Tôi nghĩ là anh nhầm rồi, đã là người nhà, sự quan tâm của các vị không có gì đáng trách, có thể đề nghị nhưng không có quyền can thiệp, còn tôi có quyền hay không lại phụ thuộc vào Noãn Thần.” Anh nói xong liền quay đầu nhìn Trang Noãn Thần, bàn tay anh giơ ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô, khóe môi khẽ nhếch, “Chỉ cần cô ấy còn là người phụ nữ của tôi ngày nào, thì ngày đó tôi nghĩ tôi có quyền giảng đạo lý ấy.”
Lòng Trang Noãn Thần căng thẳng, theo bản năng ngước nhìn anh, ánh mắt anh thật điềm nhiên, ôn hòa hiền lành mà thâm thúy, giọng nói của anh nhất quán dịu dàng, nhưng giọng điệu kiên định mang đến cảm giác nghiêm túc, cô cảm thấy có hơi ngẩn ngơ, không biết là vì câu nói của anh hay vì nguyên nhân nào khác, chỉ là cảm thấy hôm nay anh có chút khang khác.
Nhan Minh bị anh nói đến líu lưỡi, há miệng thở hổn hển, không vui trừng mắt với Giang Mạc Viễn, “Anh đừng tự cho mình thanh cao, dù anh có năng lực đi nữa thì có thể thế nào? Không phải chỉ là một tên phục vụ thôi sao?”
“Theo tôi được biết, anh Nhan cũng khởi nghiệp từ một nhân viên phục vụ, hiện giờ sao lại xem thường phục vụ vậy?” Giang Mạc Viễn mỉm cười phản bác.
Nhan Minh như nghe được chuyện hài, nhìn anh, “Anh đi so sánh với tôi? Anh cho rằng bản thân có bao nhiêu năng lực để có thể so sánh với tôi chứ? Tạm thời không nói đến sau này, chỉ nhìn vào hiện tại mà nói, anh có thể cho Noãn Thần hạnh phúc sao? Có thể sao?”
“Anh, anh đừng ép anh ấy mà.” Trang Noãn Thần thật sự không nhịn được nữa, tiến lên một bước, “Anh ấy thật sự là…”
“Tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc.” Giang Mạc Viễn thản nhiên đáp, ngữ điệu không cao nhưng hiệu quả lại kinh người.
Trang Noãn Thần vẫn đang há miệng, bèn đem nửa câu nói còn lại nuốt xuống, kinh ngạc nhìn sườn mặt anh tuấn của Giang Mạc Viễn, bộ dạng nghiêm túc ấy thoáng phát sinh hiểu lầm, ông trời ơi, anh ấy diễn quá nhập vai rồi? Người này tuyệt đối là diễn viên xuất sắc.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc