Giọng Sa Lâm nóng nảy: “Nhanh lên, cô mau đưa Giang Mạc Viễn đi đi, thật là phiền muốn chết à, uống cho lắm rồi say mèm. Hôm nay tôi phải thay toàn bộ ga giường, vỏ chăn, vỏ gối, thay hết… thay hết luôn”
Cầm ly trà lên uống một hơi, Sa Lâm lại nói: “Còn trà này, là tôi mua đó, định là chờ anh ấy tỉnh dậy thì đưa cho anh ấy uống, nhưng mà coi bộ anh ấy không thể nào tỉnh liền đâu, thôi tốt nhất cô cứ đem đi luôn đi, để ở đây lại lãng phí.”
Trang Noãn Thần nhịn không được nở nụ cười, gật đầu rồi lên lầu.
“Trang Noãn Thần, ông xã nhà cô bây giờ chẳng biết trăng sao là gì đâu, có cần tôi lên đó giúp cô một tay không?”
Sau lưng cô ta, Sa Lâm cố ý buông lời trêu chọc.
Đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, Trang Noãn Thần đáp trả: “Sợ là có chỗ nào xơ múi được thì cô cũng đã ra tay hết rồi, giờ mà còn cho cô mò lên đây nữa thì mặt mũi của người vợ chính thức này không biết phải để đâu nhỉ?”
Sa Lâm lắc đầu cười.
Đến khi bộ dáng Noãn Thần khuất sau cánh cửa, nụ cười trên môi Sa Lâm nhạt dần, ẩn sâu trong đôi mắt dường như gợn lên một niềm đau bị chôn giấu. Phải, đây đúng là một nỗi đau mà bản thân cô cũng muốn chôn vùi theo năm tháng.
Trang Noãn Thần, cô và tôi vĩnh viễn không thể trở thành kẻ thù bởi vì cô là người phụ nữ Mặc Viễn yêu thương sâu sắc. Nhưng cũng chính vì cô là người mà anh ấy hết mực yêu thương nên tôi và cô sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành bạn bè được. Đỉnh điểm của cơn đau phải chăng chính là lúc này, thời khắc buông tay, lãng quên tất cả.
Hạ Lữ bị đưa đến một nơi không ai tìm thấy. Cánh cửa phòng khóa chặt từ bên ngoài, người bên trong dẫu muốn cũng không thể nào chạy được. Từ sáng sớm đến tối mịt, thời gian cứ thế trôi qua trong không gian bốn bề tĩnh mịch.
Nơi này hẳn là ngoại thành, ngoài cửa sổ đây đó có một vài cây phong, ánh trăng trải dài miên man khắp lối.
Cô không biết đây là đâu, cũng không rõ là ai đưa mình đến chỗ này. Nhìn thoáng qua di động, ước chừng cô bị người ta đưa đến đây đã tám tiếng rồi. Tuy không bị trói lại nhưng cũng chẳng cách nào thoát ra, cũng may trên bàn còn có chút điểm tâm hoa quả, thật ra những thứ cần đều có đủ, đãi ngộ cũng có thể xem là khá tốt.
Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng thì bên ngoài cánh cửa khép chặt cũng có tiếng động truyền đến.
Hạ Lữ đứng dậy nhưng nhưng nhìn thấy người vừa đến thì ngẩn ra.
Người đàn ông này từng là ác mộng của đời cô. Từ ngày quen biết Mạnh Khiếu, cô chỉ ước mình chưa gặp ông ta – đó là một đoạn quá khứ tối tăm mà cô không bao giờ muốn nhớ lại, nó khiến cô phải ra lệnh cho bản thân không thể mở rộng lòng để đón nhận tình yêu của Mạnh Khiếu. Hiện ông ta lại xuất hiện khiến cho một dự cảm chẳng lành bỗng chốc phát sinh.
Hẳn là cô nên sớm nhận ra, dạng người như ông ta làm sao có thể nuốt giận mà bỏ qua người đàn bà dám đá ông ta chứ? Dạo này ông ta thường xuyên xuất hiện trên TV và báo chí, cùng hợp tác với Ben, ai ai cũng biết. Trước đây, cô rất ít khi quan tâm đến tài sản của ông ta, chỉ biết ông ta có tiền, đối với phụ nữ cũng ra tay hào phóng, không nghĩ tới trên đời này có nhiều chuyện khéo đến vậy, chuyện cũ chuyện mới cứ thế mà quấn lấy nhau.
Ông ta bước đến, bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Lữ khi thấy mình thì cười khẩy: “Thế nào, chắc cô ước đời này không bao giờ gặp lại tôi chứ gì?”
Thấy ông ta tiến bước lên trước, Hạ Lữ lùi về phía sau từng bước. Ông ta cũng không định làm khó cô, bèn ngồi lên sô pha, ánh mắt trở nên u ám.
“Rốt cuộc là ông đưa tôi đến đây làm gì?” Hạ Lữ chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt ứa ra. “Tôi với ông không còn quan hệ gì, lần đó giúp ông làm việc cũng là lần cuối cùng rồi.”
“Nhanh chóng vạch rõ giới hạn làm gì chứ? Hạ Lữ, chuyện đã làm vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi được, cô vội vã phân giới hạn với tôi cũng không thể thay đổi được sự thực là cô đã bán đứng bạn thân của mình, à.. còn có…”
Mắt ông ta đảo lên người cô đánh giá một phen, đáy mắt càng thêm hiểm ác: “… Sự thực thì cô đã là người đàn bà của tôi”
“Rốt cuộc là ông muốn thế nào” Hạ Lữ cố gắng bình ổn cơn phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào ông ta mà gằn từng tiếng.
Ông ta hừ lạnh: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là muốn biết cô sống có tốt không mà thôi”.
Hạ Lữ lạnh giọng: “Tôi sống tốt hay không thì liên quan gì đến ông?”
“Đừng nói như vậy chứ, dù sao cô từng là đàn bà của tôi, hỏi thăm cô vài câu cũng là bình thường mà. Tôi nghĩ bên cạnh cô chắc cũng không có mấy người bạn đâu nhỉ?”
“Đủ rồi. Lần trước ép phản bội bạn thân cũng chính là ông. Tôi đã bất đắc dĩ làm theo. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao ông lại hận Noãn Thần đến thế”
“Nhầm rồi, người tôi hận là Ông Nam. Tôi và ông ta có chút vướng mắc trong việc làm ăn, tính tôi thì cô biết rồi đấy, ai làm tôi khó chịu thì kẻ đó chẳng thể được yên”
“Đồ Điên”
“Còn chưa xong đâu, cô nghĩ mình có thể bước ra khỏi cánh cửa này sao.” Ông ta sau lưng cô lười biếng mở miệng.
“Mà cô ở bên Mạnh Khiếu bao lâu rồi? Hạ Lữ, tôi mặc kệ cô đã ở bên nó bao lâu, cảnh cáo cô, nhanh chóng rời khỏi nó, đừng quấn lấy nó nữa.”
“Ông có tư cách gì mà quản chuyện của tôi. Tôi yêu ai là quyền tự do của tôi.”
“Đúng… cô yêu ai tôi không quan tâm. Nhưng Mạnh Khiếu thì không được… nó là… con trai tôi”
…
Chiếc xe phóng đi, Hạ Lữ vẫn còn hít thở thật khó nhọc, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.
…
Trang Noãn Thần cuối cùng cũng biết được phụ nữ vào những lúc đặc biệt đều là lực sĩ. Sau khi ném Mạc Viễn lên giường, cô chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.
May mắn là Sa Lâm ở cùng Hải Điến, nếu mà ở khu vực khác có khi cô mệt chết cũng nên.
Cô thể cảm nhận Mạc Viễn uống không ít, quần áo nặc mùi cồn. Vất vả lắm cô mưới thay đồ được cho anh, sau đó cô lại ngồi cạnh anh, nhìn anh chăm chú.
Say như chết.
Cô chỉ có thể dùng từ như vậy để hình dung anh. Trên đường có lay đến mấy lần anh cũng không tình, cô đành chịu.
Khẽ vuốt ve ấn đường của anh, cô thở nhẹ, định rút tay lại ai ngờ bị anh giữ chặt. Cứ tưởng là anh tỉnh hóa ra anh vẫn ngủ say. Anh nắm chặt tay cô, khóe miệng hơi giật giật.
Tiếng hơi nhỏ, phải ghé tai mới nghe rõ “Bà xã… bà xã…”
Cô nhịn không được nở một nụ cười: “Em đang ở bên cạnh anh đây.”
Dường như nghe được động tĩnh, anh hơi hé mắt, mơ hồ thấy được bóng dáng của cô. Tuy say rượu nhưng sức lực của anh vẫn rất mạnh, bàn tay nắm chặt cô không buông.
Cô thở dài: “Mạc Viễn, em không đi đâu cả, anh làm em đau.”
“Bà xã…” Anh cứ ôm chặt cô không buông, lại còn toan ngồi dậy, dùng sức lôi kéo cô.
“Ngồi lên làm gì? Mau nằm xuống” Cô nghĩ mình nên đi pha cho anh một ly trà giải rượu.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc