“Tôi nên chúc mừng em ra quân thuận lợi nhỉ?” Trình Thiếu Tiên hơi cười nhẹ.
“Anh, chị Mai, thậm chí cả Hạ Lữ đều là người thầy tốt nhất của tôi.” Trang Noãn Thần cười khổ, “Đương nhiên, còn có xã hội.”
“Tuy nhiên, tôi vẫn rất hoài niệm bộ dạng khi xưa của em.” Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Còn nhớ em lúc trước một lòng biện hộ vì tình bạn, nhanh miệng nói đến tôi á khẩu không trả lời được câu nào.”
Trang Noãn Thần uống ngụm trà hoa hồng, đợi khi hương trà thấm môi mới nhìn Trình Thiếu Tiên, dịu dàng nói, “Thật ra thì, tôi cũng hoài niệm…”
Trình Thiếu Tiên nhìn cô, đáy mắt hiện lên chút đau lòng.
“Anh sắp phải đi rồi, nói thật lòng thì không muốn chút nào.” Cô điều chỉnh lại tâm trạng, nở nụ cười.
Trình Thiếu Tiên lòng không nỡ, cười với cô, “Sớm muộn gì cũng phải trở về thôi.”
“Vậy… Chúc anh thuận buồm xuôi gió.” Cô cầm tách trà tỏ ý muốn chạm cốc.
Trình Thiếu Tiên cười ha ha, bưng ly cà phê lên chạm vào tách trà của cô, “Chúc bình an tốt lành.”
Trên đời có bữa tiệc nào mà không tàn, có lẽ trải qua nhiều quá rồi, lòng cũng mỏi mệt, cuối cùng xem không được trường hợp ly biệt thế này…
***
Giang Mạc Viễn bước vào nhà đã nghe toàn mùi thức ăn, hơi sinh nghi, dù chị Hứa xuống bếp cũng không có mùi thức ăn kỳ lạ nhiều như thế này. Thay giày ra, thời điểm đi ngang qua nhà bếp lại ngây ngẩn cả người.
Trong bếp, Trang Noãn Thần đeo tạp dề đi qua đi lại, ánh đèn màu nhạt làm bóng dáng cô càng thêm mềm mại.
Anh đứng tại chỗ lâu thật lâu, nhất thời không dám tiến lên.
Cảnh tượng tốt đẹp thế này như trong giấc mơ, Giang Mạc Viễn sợ nếu như anh bất cẩn thì sẽ đánh nát nó. Từng có lúc, anh đã tưởng tượng mỗi ngày khi anh về đến nhà liền có mùi thức ăn ấm nóng, bóng dáng cô trong bếp bận rộn vì anh, hoặc đứng trước cửa nhà, chờ anh bước vào liền cho anh một cái ôm thật chặt.
Cuộc sống vợ chồng bình dị nhất, lại biến thành cuộc sống anh cầu mà không được.
Trang Noãn Thần nhìn qua dường như rất vui vẻ, trong miệng còn hát líu lo, anh chưa từng nghe qua cô hát, nhưng tiếng nói mềm mại thế này anh tuyệt đối tin tưởng sẽ rất êm tai. Cuối cùng anh cũng tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Ai ngờ cô giật mình, kêu lên sợ hãi rồi quay đầu lại, đợi thấy là Giang Mạc Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày, giận dỗi nói, “Anh sao về nhà mà thần không biết quỷ không hay thế này?”
Giang Mạc Viễn có chút dở khóc dở cười, siết chặt vòng ôm, “Nào có người nói ông xã mình như vậy?”
“Anh làm em giật cả mình.” Cô phản đối.
“Là do em quá nhập tâm, anh đứng sau lưng em lâu lắm rồi mà em không phát hiện ra.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, không nhịn được cúi đầu xuống.
Hơi thở của anh phả vào cổ cô gây nhột, cô nghiêng đầu né tránh, đưa tay ngăn mặt anh lại nhẹ giọng nói, “Anh mau đi ra đi.”
“Sợ anh xem em?” Giang Mạc Viễn cười khẽ.
“Anh ngay cả đồ còn chưa thay nữa, dính mùi dầu khói sẽ không tốt lắm đâu.” Cô xoa tay, “Mau lên lầu thay đồ đi.”
Đáy mắt Giang Mạc Viễn điềm đạm, “Ừ.” Trước khi ra khỏi nhà bếp còn mau chóng hôn lên má cô một cái, làm cô đỏ bừng mặt.
Vọt vào tắm rửa qua loa, không mất bao lâu anh đã thay xong quần áo xuống lầu, lại chui vào nhà bếp.
“Mới tắm xong còn vào bếp?” Trang Noãn Thần đang dùng dầu ô liu làm salad, thấy anh hăng hái đi vào thì vội vàng đẩy anh ra ngoài, “Ra phòng ăn chờ đi, sắp có ăn rồi.”
“Buổi tối tắm lại lần nữa chẳng phải là được sao?” Giang Mạc Viễn không chịu ra ngoài, từ từ ôm cô lại, “Buổi tối cùng nhau diễn uyên ương nghịch nước.”
“Còn cùng nhau tắm uyên ương nữa chứ.” Cô bật cười thành tiếng.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô cười, kìm lòng không đậu siết chặt cánh tay, anh thích nụ cười của cô.
“Hôm nay sao lại đích thân xuống bếp nấu cơm vậy?” Sườn mặt cọ nhẹ vào bên tai cô, xúc cảm mềm mại làm anh thấy mỹ mãn.
Trang Noãn Thần đặt vá xuống, lại bởi vì sự thân thiết vô cùng của anh mà rụt cổ, “Hôm nay em tiễn Thiếu Tiên ra phi trường, nhìn đồng hồ thì muộn rồi nên không về công ty nữa, mấy món bữa trước em nấu mất mặt quá, cho nên lần này chuẩn bị thật chu đáo.”
Giang Mạc Viễn nghe xong liền ấm lòng, nhớ đến lần đầu tiên cô xuống bếp, khóe môi bất giác hiện lên độ cong, “Sợ mất mặt nên điều chị Hứa đi rồi?”
“Hôm nay cho chị ấy nghỉ, nếu chị ấy ở đây nhất định ở bên khua tay múa chân, dù sao chị ấy cũng là cấp thần bếp mà.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.
“Anh giúp em.”
“Không cần, anh mà nhúng tay vào hả? Ngộ nhỡ món ăn làm ra quá ngon, ngon đến nỗi đạt đến trình độ không biết của người nào? Vậy không phân biệt được là tài nấu nướng của anh hay của em rồi.” Trang Noãn Thần vội ngăn lại.
Giang Mạc Viễn bị lời nói của cô chọc cười, cánh tay lại như dính vào người cô không rời.
“Anh mau ra ngoài chờ đi.” Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Anh lại chôn mặt vào giữa mái tóc cô, hít sâu một hơi, cúi đầu nói khẽ vào tai cô, “Noãn Noãn, thật tốt…”
Trang Noãn Thần bị lời nói của anh làm đỏ mặt, dỏng tai nghe thấy có tiếng động ở phòng khách, khẽ đẩy anh ra, “Đừng lộn xộn nữa, hình như là điện thoại của anh reo đó.”
Giang Mạc Viễn cũng nghe thấy tiếng điện thoại reo, cười cười, đưa tay vỗ lên người cô, “Đừng quên bỏ muối nhé.”
“Biết rồi, dông dài.” Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại nổi lên chút ấm áp ngọt ngào.
Đợi dọn món cuối cùng lên bàn ăn xong, Trang Noãn Thần lơ đãng nhìn thoáng qua Giang Mạc Viễn, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhận điện thoại, tuy không nghe được anh nói gì, nhưng vẫn nhạy cảm bắt được cái chau mày của anh, trong lòng dâng lên hoài nghi, lại gặp phải vấn đề gì sao?
Khóe mắt Giang Mạc Viễn cũng đảo đến chỗ cô, cười nhẹ với cô, nụ cười trên môi hòa tan sự lạnh lùng cứng nhắc nơi đuôi mày.
Cô đánh mắt, lại vội vàng mang bình đựng rượu đỏ đặt xuống bàn.
Đợi đến khi Giang Mạc Viễn chấm dứt cuộc gọi, trên bàn ăn đã sớm có đủ sắc hương vị.
“Không tệ, nhìn thôi cũng thấy ngon.” Giang Mạc Viễn cười ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng, “Từ màu sắc cho thấy, chín mươi tám điểm.”
“Sao trừ mất hai điểm?” Cô thấy lạ.
Anh đưa tay lên xoa đầu cô, yêu thương nói, “Cho em một trăm điểm thì em tự mãn thế nào chứ? Chắc cái đuôi dài đến tận trời luôn.”
“Anh mới có đuôi đó.” Cô đánh nhẹ anh.
Giang Mạc Viễn cười không tử tế, giữ tay cô lại, mờ ám nói, “Anh có đuôi mà, nhưng lại mọc ở đằng trước.”
Trang Noãn Thần lập tức đỏ mặt, nhìn anh, anh xưa nay luôn điềm tĩnh thì giờ đã có chút vô lại, cô trừng mắt với anh, “Lưu manh.”
“Chẳng phải em cũng rất thích cái đuôi của anh sao?” Giang Mạc Viễn kề sát vào cô, nụ cười bên môi càng xấu xa hơn.
“Anh đáng ghét!”
Giang Mạc Viễn cười sang sảng.
Bầu không khí thật hòa hợp.
Vẫn là Giang Mạc Viễn động đũa trước, nhìn thấy anh ăn miếng thứ nhất xong, tim Trang Noãn Thần sắp văng ra khỏi ngực, quan sát anh không nhúc nhích, chờ anh nuốt xuống xong thì vội vàng hỏi, “ Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.” Giang Mạc Viễn gật đầu, lại gắp một đũa.
“Không quá lạt?”
“Không.”
“Không quá mặn?”
“Không.”
“Thực sự… rất ngon?” Mặt Trang Noãn Thần thiếu chút nữa đều dán vào mặt anh.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Thật sự ăn rất ngon.”
Trang Noãn Thần cảm thấy hoài nghi, “Không được, em không tin anh được, lần trước khó ăn như vậy mà anh vẫn nói là ngon đó thôi.” Nói xong vội vàng động đũa, gắp thức ăn trước mặt bỏ vào miệng.
Rất nhanh, vẻ mặt ỉu xìu nhổ ra…
“Cái này bỏ ít dầu quá, có hơi đắng.”
“Ngon mà ngon mà, đắng có thể hạ sốt, hiện tại trời đang hanh khô mà.” Giang Mạc Viễn vội vàng an ủi, lại chủ động gắp món khác, “Dùng bữa phải ăn toàn bộ, món này em làm cũng không tệ.”
Trang Noãn Thần bán tín bán nghi nếm thử, sau hồi lâu mới gật đầu, “Món này còn đỡ một chút, ôi…”
“Làm tốt sao cũng thở dài nữa rồi?” Anh buồn cười nhìn cô.
Cô ngước lên nhìn anh, “Anh thật đáng thương.”
“Hả?” Giang Mạc Viễn ngẩn người.
“Nhưng may mà chúng ta có chị Hứa, bằng không với tay nghề của em, nói không chừng sẽ phá hủy luôn dạ dày của anh. Đời này của anh đều bị em đầu độc.” Vẻ mặt cô ỉu xìu.
Lời này rót vào tai Giang Mạc Viễn lại như lời tâm tình, cả đời… là chữ tốt đẹp xiết bao, ngực như có dòng nước ấm chảy qua, lao thẳng đến mạch máu nóng hầm hập, vươn tay búng trán cô, cười nhẹ, “Đồ ngốc, anh lấy em về đâu phải để em nấu cơm, chuyện bếp núc thế này có chị Hứa là đủ rồi.”
“Nhưng em cũng phải cố gắng học mới được mà, làm gì có vợ nhà ai nấu ăn hỏng bét thế này.” Trang Noãn Thần nói.
Giang Mạc Viễn nghe xong, nụ cười bên môi càng sâu, cúi xuống hôn lên trán cô, dịu dàng nói, “Không sao hết, cả đời rất dài mà, từ từ học.”
Cô cười nhẹ, gật gật đầu.
Phòng ăn, có mùi rượu vang nồng nàn, còn có hương vị của gia đình.
Điện thoại lại reo, Trang Noãn Thần nhìn Giang Mạc Viễn bắt máy thì nhíu mày, bất giác ngừng đũa.
“Ngày mai tôi lên công ty xử lý.” Đợi đầu dây bên kia báo cáo xong, anh thản nhiên nói, vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút lạnh lùng.
Đợi anh đặt máy xuống, cô hỏi khẽ, “Có chuyện gì vậy anh?”
“Không có gì.” Giang Mạc Viễn khôi phục lại vẻ dịu dàng nhất quán, bên môi là nụ cười yếu ớt.
Trang Noãn Thần tuy rằng có chút hoài nghi nhưng không hỏi nhiều, chủ động gắp miếng thịt cho anh, “Mau nếm thử đi, đây là em đã cải tiến rồi đó.” Cô mau chóng hệt như đứa trẻ, một đứa trẻ mong muốn cha mẹ cho điểm.
“Ừ.” Giang Mạc Viễn cười cười, ánh mắt nhìn về phía cô lại dịu dàng quá đỗi.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc