Ba người chạm mặt quá mức bất ngờ không kịp phòng bị, hình ảnh cả ba đứng nhìn nhau khiến người khác cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau một lúc lâu Trang Noãn Thần cũng phản ứng lại, rất nhanh cô nhận ra tia ác độc trong mắt Hứa Tác Vinh, lòng khiếρ sợ, giọng nói của ông ta lạnh buốt đầy ý đe doạ, cùng lúc ông ta đứng lên chắn trước Hứa Mộ Giai nói: “Cô đã nghe được gì?”
Trong mắt ông ta lộ tia chết chóc, Hứa Mộ Giai ở phía sau vẻ mặt tái nhợt, tựa như xác chết vậy.
Trang Noãn Thần nhìn thẳng ông ta, cố gắng đè nén khiếρ sợ trong lòng, đứng thẳng lưng đối diện với ông ta, gằn từng tiếng chất vấn, “Sao các người có thể làm như vậy?”
“Tao cảnh cáo mày đừng xen vào việc của người khác! Nếu không tao sẽ không nể đâu.” Hứa Tác Vinh chỉ vào mặt cô uy hiếρ.
“Các người làm chuyện gì thẹn với lòng thì tự mình biết, chuyện này che giấu được nhất thời cũng không được cả đời!” ánh mắt Trang Noãn Thần nghiêm nghị, đột nhiên chuyển hướng sang Hứa MỘ Giai phía sau ông ta, “Cô quen Cố Mặc lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính của anh ấy sao?”
“Trang Noãn Thần, hôm nay cô tới đây tham dự hôn lễ của tôi tôi rất hoan nghênh, tôi coi cô là khách quý, nếu không phải nể mặt Giang Mạc Viễn tôi đã sớm đuổi cô đi rồi.” Hứa Tác Vinh đẩy cô nói: “Mày mau chạy đi cho tao, coi như không nghe không biết gì hết, tao cũng cho mày tham gia lễ thành hôn nếu không vì con gái, tao chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Bố …” Hứa Mộ Giai vội đẩy Hứa Tác Vinh ra, vẻ mặt khó xử, “Để con nói chuyện với cô ta.”
“Còn có chuyện gì mà nói nữa…”
“Bố.” Vẻ mặt Hứa Mộ Giai đầy lo lắng.
Nhìn xung quanh, Hứa Tác Vinh đành phải thoả hiệp, trước khi rời đi để lại cho Trang Noãn Thần một ánh mắt dữ tợn cảnh cáo.
“Trang Noãn Thần …..” giọng Hứa Mộ Giai khô khốc, nhìn cô thở dài, sau một lúc lâu mới nói, “Chuyện này cô không thể nói cho Cố Mặc biết.”
“Nếu không thì sao?” Trang Noãn Thần cười lạnh, vốn cô đối với Hứa Mộ Giai đã không có cảm tình, giờ này khắc này nhìn thấy bộ dáng của cô ta càng cảm thấy ghê tởm.
“Nếu không…… Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.” Hứa Mộ Giai bóp bóp ngón tay.
Trang Noãn Thần nghe vậy sau cười lạnh hơn, “Thì ra bố con cô chỉ biết làm những loại chuyện thấp hèn như vậy, nếu tôi không làm như cô muốn thì sao? Cố Mặc căn bản là sẽ không cưới cô, mà bố cô cũng tìm tôi liều mạng phải không?”
Hứa Mộ Giai cúi đầu, một câu cũng không nói.
“Các người tới bây giờ còn không biết sai sao? Cố Mặc là người, không phải con rối, anh ấy có tình cảm!” tay Trang Noãn Thần run theo nhịp nói, như là trời đất sụp đổ, bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy tuyệt vọng không còn đường sống.
“Cô chắc chắn rất rõ, một khi Cố Mặc biết sự thật thì chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ấy sẽ vứt bỏ tôi, đời này tôi không thể ở bên cạnh anh ấy nữa.” Hứa Mộ Giai nhìn cô buồn bã nói, “Anh ấy yêu cô, trong lòng trước giờ chỉ có mình cô anh ấy cưới tôi chẳng qua cũng là vì áy náy mà thôi.”
“Cô sai rồi, Hứa Mộ Giai, cô thực sự hiểu rõ Cố Mặc sao? Anh ấy là người thật thà đến mức không thể thật hơn, đúng vậy, anh ấy từng từ chối cô, nhưng có ngày anh ấy cũng vì cô mà cảm động cô có hiểu hay không? Nếu cô không dùng thủ đoạn này, mà chân thành ở bên canh ấy, sẽ có một ngày anh ấy sẽ rung động, nhưng mà cô dùng cách giả mang thai để lừa anh ấy, đây chính là vật cản lớn nhất giữa hai người.” Trang Noãn Thần gằn từng chữ, “Hứa Mộ Giai, lúc trước là tôi chủ động từ bỏ Cố Mặc, khi từ bỏ tôi hiểu rất rõ, từ đó về sau chúng tôi sẽ không thể nữa, nhưng mà cô có cơ hội, cô có cơ hội để anh ấy tiếp nhận cô, nhưng vì sao, vì sao cô lại dùng cách đê hèn thế này để ép anh ấy?”
Hứa Mộ Giai đỏ khóe mắt, nhìn chằm chằm cô, “Như vậy Giang Mạc Viễn thì sao? Cô cũng vì cảm động sao? Không phải anh ta cũng dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao?”
“Đúng là bởi vì tôi hiểu rất rõ những ngày Giang Mạc Viễn giấu tôi mọi chuyện đã khổ sở đến cỡ nào, hôm nay tôi đứng trước cô mới cảm thấy thất vọng và đau đớn thay cô. Tôi nói cho cô biết, tôi bị lòng tốt của Giang Mạc Viễn làm cho cảm động, nhưng một số chuyện không thể nói quên là quên được, cô có biết tôi cần bao nhiêu dũng khí mới có thể lần nữa đối mặt anh ấy không? Đàn ông dù sao cũng không giống phụ nữ. Tôi và Cố Mặc tuy nói không có duyên thành vợ chồng, nhưng bao nhiêu năm trôi qua tôi thực sự hiểu anh ấy, anh ấy chỉ cần nơ cô một cái đinh anh ấy cũng sẽ báo đáp lại cô ngàn vạn lần tốt, nhưng một khi anh ấy biết cô lừa gạt anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu.”
“Cho nên tôi sẽ không cho anh ấy biết.”
“Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết. Hứa Mộ Giai, người đang làm ông trời đang nhìn, cô cho rằng cuộc đời này cô sẽ không bị báo ứng sao?”
Hứa Mộ Giai cắn răng, “Tôi không tin báo ứng! Tôi chỉ tin tưởng chỉ cần toàn lực cố gắng sẽ đạt được thứ mình muốn.”
“Nhưng cách làm của cô có vấn đề”
“Thì sao chứ? Tuỳ từng lúc dùng từng loại thủ đoạn. Tóm lại tôi không sai.”
“Cô …” Trang Noãn Thần chán nản, ngực càng lúc càng khó chịu, thật lâu sau cố gắng bình ổn chính mình, đè thấp giọng nói, “Hứa MỘ giai, nói thật tôi không thích cô chút nào, thậm chí là chán ghét cô, nhưng nếu chuyện này chỉ liên quan đến cô thì thôi, nhưng còn liên luỵ đến Cố Mạc, tôi không hy vọng anh ấy sống trong đau khổ. Tôi khuyên cô hiện tại hãy đi nói thật với anh ấy, có lẽ chuyện này còn có khả năng cứu vớt, nhưng nếu cô lựa chọn tiếp tục lừa anh ấy, sau này khi anh ấy biết thì hai người một chút hy vọng cũng không có đâu.”
Hứa Mộ Giai nghe vậy liền cười lạnh, “Trang Noãn Thần, cô đang diễn kịch à? Tôi có bị đập đầu vào cửa đâu mà đi nói thật với anh ấy. Hiện tại nếu nói buổi hôn lễ này khác nào trò cười chứ?”
“Nhưng nếu cô không nói, cô ở trong lòng Cố Mạc sẽ không đáng một xu!” Cô vừa hận vừa nóng lòng.
“Anh ấy vốn coi tôi không đáng một xu mà.” Hứa Mộ Giai hít một hơi lạnh nói.
Trang Noãn Thần bất đắc dĩ nhìn cô ta, thật lâu sau sau mới chậm rãi nói, “Có lẽ căn bản là cô không biết rõ lắm, kỳ thật trước kia rất lâu anh ấy đã biết bố cô là Hứa Tác Vinh.”
Hứa Mộ Giai sừng sốt.
“Lần trước khi đưa thiệp mời cho tôi anh ấy nói, khi anh ấy đồng ý cưới cô cô mới nói thật ra cho anh ấy biết bố cô là Hứa Tác Vinh. Tôi hỏi anh ấy đã tha thứ sao? Tuy anh ấy không trả lời nhưng tôi có thể nhìn ra được trong mắt anh ấy có lay động, anh ấy lại nói một câu, Hứa Mộ Giai đã vất vả chăm sóc mẹ anh, cô ấy vất vả nhiều rồi.” Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm Hứa Mộ Giai, khóe môi run nhè nhẹ, “Anh ấy nói thế chứng tỏ đã tha thứ cho cô, một người đàn ông như vậy, cô còn tính tiếp tục lừa anh ấy sao? Kỳ thật cô và anh ấy có hy vọng mà.”
“Không có khả năng……” Hứa Mộ Giai sợ ngây người, “Anh ấy sẽ không nói những lời này……”
“Chính miệng anh ấy nói với tôi, cô cảm thấy tôi cần phải nói dối với cô sao?” nói đến dây Trang Noãn Thần liền thở dài, tiến lên vỗ vai cô: “Hận một người thực sự rất mệt, cho nên Hứa Mộ Giai tôi không muốn phải oán hận cô. Hôm nay tôi có thể đến đây cùng Giang Mạc Viễn tham gia hôn lễ của hai người, là chứng tỏ tôi đã buông tay, tôi thành tâm chúc phúc hai người, tuy nói trước đây cô đã ép tôi rời xa Cố Mặc bằng thủ đoạn độc ác, nhưng tôi thực sự tin, trên đời này không còn ai yêu anh ấy hơn cô, tôi hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc, cũng hy vọng công không phải vì tình yêu mà tính kế, như vậy thực sự rất mệt.”
Hứa Mộ Giai mở to mắt nhìn cô, khoé mắt hơi đỏ, “Cô thực sự …. Hoàn toàn buông Cố Mạc sao?”
Trang Noãn Thần nhìn cô ta, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Đúng, tôi và Cố Mặc mãi mãi không thể…”
“Như vậy cô … thực sự có thể tha thứ cho tôi sao?”
“Người đã làm sai mà nghĩ cách đi giải cứu, biết sai mà sửa mới làm người khác tôn trọng, chỉ cần cô thực sự cố gắng, thực sự trả giá cho tình yêu, tôi tin anh ấy có thể cảm nhận được. Về phần tôi, hai người có thể hạnh phúc thì sao tôi phải oán hận chứ?”
Hứa Mộ Giai cắn chặt môi, tay bóp chặt lấy nhau.
“Đi thừa nhận với anh ấy đi, thừa dịp còn có thể cứu vãn. Cô cảm thấy mặt mũi quan trọng hay là thực sự mất đi anh ấy quan trọng hơn? Vì anh ấy cô đã cố gắng bao nhiêu đúng không?”
“Tôi …. Cho tới giờ tôi chưa từng quan trọng thể diện, Trang Noãn Thần, tôi sợ nhất chính là mất đi, anh ấy với tôi quá quan trọng, tôi thực sự sợ hiện tại nói với anh ấy, hôn lễ này sẽ bị huỷ …”
Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, “Vậy cô có dám đánh cược một phen không?”
Hứa Mộ Giai nhìn cô đầy ngạc nhiên.
“Cô hãy đánh cược lòng trắc ẩn của anh ấy đối với cô đi.”
“Tôi …” Hứa Mộ Giai bắt đầu chần chừ, ngón tay run càng thêm lợi hại.
Trang Noãn Thần cũng không nói nữa, bình tĩnh nhìn cô, có những thứ người ngoài cuộc không thể quyết định được.
Bốn phía lại lần nữa yên tĩnh lại khiến người ta hốt hoảng.
Hứa Mộ Giai tựa như đứa nhỏ vô lực, mày nhíu chặt, đây là một lựa chọn rất khó khăn, nói có thể mất đi Cố Mặc, không nói cũng có thể mất đi anh, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, thực sự không biết.
Thật lâu sau cô liếm môi, run rẩy vừa muốn mở miệng lại thấy được bóng dáng bóng dáng, thân mình cứng đờ, Trang Noãn Thần cũng khẩn trương lên. Cố Mặc đi lên phía trước, nhìn hai người một lượt liền cảm kỳ quái, cười cười, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Trang Noãn Thần nhìn Hứa Mộ Giai một cái không nói gì, Hứa Mộ Giai lại vội vàng cúi mặt.
Cố Mặc thấy hai người đều im lạng đàng cho qua, bỗng lấy ra một cái hộp nhân đưa cho Hứa Mộ Giai.
Hứa Mộ Giai nhìn thất liền sửng sốt.
“Nhẫn anh để quên ở văn phòng, anh vừa mới sai người đi lấy về, thực xin lỗi.” Cố Mặc thật lòng nói, Hứa Mộ Giai mở hộp gấm ra, mắt đầy hơi sương.
“Hứa Mộ Giai …” Trang Noãn Thần gọi cô một tiếng. Tiếp đây là cơ hội tốt nhất, cô thấy Cố Mặc rất coi trọng buổi lễ này.
Hứa Mộ Giai ngẩng đầu nhìn cô, cô dùng ánh mắt ý bảo cô nói đi.”
“Tôi, tôi …” Hứa Mộ Giai ấp úng.
“Hai người rốt cuộc làm sao vậy, lạ quá.” Cố Mặc nhìn hai người khó hiểu.
Trang Noãn Thần vẫn yên lặng, một mực chờ Hứa Mộ Giai. Cố Mặc cũng nhìn Hứa Mộ Giai, ánh mắt lộ vẻ chần chờ. Mặt Hứa Mộ Giai tái nhợt hít sâu một hơi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Mạc nói: “Cố Mặc, em có lời muốn nói với anh.”
Trang Noãn Thần đứng bên cạnh lúc này mới thoáng an tâm.
Cố Mặc khẽ nhíu mày, “Em muốn nói chuyện gì?”
Hứa Mộ Giai nhìn vào mắt anh, qua hơn nửa ngày vẫn nghẹn lời, cuối cùng vẫn không như ý của Trang Noãn Thần mà nói: “Cố Mặc, em thực sự, thực sự rất yêu anh.”
Tim Trang Noãn Thần như là bị móng vuốt sắc nhọn cào cấu, Hứa Mộ Giai cuối cùng vẫn chọn nói dối và lừa gạt.
“Mấy người ở đây cả sao, sắp tổ chức rồi, đừng để cho quan khách đợi chứ.” Một giọng đàn ông dường như cùng vang lên với tiếng của Trang Noãn Thần, ba người quay mặt nhìn lại đúng là Giang Mạc Viễn.
Anh đang đi về phía bên này, tay tiện thể ôm eo Trang Noãn Thần, khẽ nói, “Đừng ở đây làm phiền người khác nữa chúng ta đến yến tiệc chờ trước đi, cho họ chút thời gian chuẩn bị.”
Trang Noãn Thần nhìn thấy anh mỉm cười trong lòng run rẩy, đâu là nụ cười điển hình khi vừa xem kịch hay của anh. Theo bản năng cô quay về phía Hứa Mộ Giai, cô ta lại vội vàng cúi đầu.
Tất cả đều là kết cục đã định
Cô cuối cùng vẫn buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, Hứa Mộ Giai ơi Hứa Mộ Giai …
Nhẹ nhàng gật đầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, Hứa Mộ Giai lập tức ngẩng đầu túm cô lại, Hứa Mộ Giai đi lên trước, diễn kịch trước mặt Giang Mạc Viễn và Cố Mặc, “Thực sự thực cảm ơn cô hôm nay có thể tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.” Nói đến đây cô ta liền chủ động ôm Trang Noãn Thần, dùng giọng nói gần như chỉ có hai người mới nghe được nói: “Thực xin lỗi, tôi đổi ý, bởi vì, bí quá hoá liều, tình yêu không phải thứ tôi quá hiểu rõ.”
Trái tim Trang Noãn Thần thực sự đau.
Hôn lễ thuận lợi cử hành.
Chờ đến khi Trang Noãn Thần về đến nhà đã toàn thân vô lực
Dì Hứa đi ra ngoài mua đồ nấu ăn buổi tối không có ở nhà, trong phòng im lặng cực kỳ.
Giang Mạc Viễn buông cặp da xuống không đi thay quần áo mà đi ra ngồi xuống cạnh cô, sắc mặt có vẻ khó coi.
“Em uốn nói gì với Hứa Mộ Giai?” anh nâng cằm cô lên, hỏi thẳng.
Ban đầu Trang Noãn Thần là sửng sốt, sau phản ứng lại, nhìn anh, “Anh biết em muốn nói gì với cô ấy đúng không?”
“Cô ta giả mang thai lừa Cố Mặc.” Giang Mạc Viễn lạnh nhạt nói.
“Thì ra anh có biết chuyện này?” Cô khó tin, trong lòng bắt đầu đau nhức.
“Không phải suốt trên đường em đều muốn hỏi anh câu này sao?” anh buông tay, vẻ mặt có chút tức giận kéo kéo cà vạt ném sang một bên.
“Anh đã sớm biết chuyện này?”
“Không sau này anh vô tình mới biết được, em quên anh có làm ăn với Hứa Tác Vinh sao?”
Trang Noãn Thần vẫn nhìn anh không nhúc nhích.
“Em cho rằng anh lừa em?” Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô.
“Không, anh đã không còn lý do gì để mà lừa em cả.” Cô bất đắc dĩ cười khổ, “Chính là em không hiểu vì sao anh lại muốn cản em?”
“Vì sao không thể cản?” anh hỏi lại.
Trang Noãn Thần ngồi dậy, nhìn anh có chút đau lòng, “Có phải anh cũng cảm thấy Hứa Mộ Giai đã làm đúng không.”
“Anh chỉ biết phá mười toà miếu không bằng huỷ một cuộc hôn nhân.” Cằm Giang Mạc Viễn càng cong lên, không chút khách khí giơ tay đỡ lấy gáy cô, dùng lực khiến cô hơi đau, “Trang Noãn Thần, lá gan của em càng lúc càng lớn rồi. Em muốn làm gì? Em cho là náo loạn hôn lễ, tôi sẽ cho em và Cố Mặc ở bên nhau sao? Trước đây em đã nói gì với tôi? Em là người đàn bàn chỉ toàn nói dối.”
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc