Mỹ Á bên kia cuối cùng vẫn ký hợp đồng với Đồng Áo, Lục San biết cảnh ngộ của Trang Noãn Thần xong cũng không tiện đến Đức Mã giải thích, nhưng cũng có mời vài lần, hy vọng cô có thể sang Đồng Áo tiếp tục hợp tác hạng mục của Mỹ Á. Trang Noãn Thần từ chối, loại hành động trộm gà lấy trứng, qua sông đoạn cầu này cô không làm được, Lục San thấy cô kiên quyết thì cũng không khuyên bảo nhiều nữa.
Mà tổng bộ Đức Mã cũng im hơi lặng tiếng, bên ngoài vẫn phản đối, tin tức đưa rầm rầm, nhưng chuyện quy trách nhiệm cứ như là mắc cạn, ngày nào cô cũng hỏi Trình Thiếu Tiên anh chỉ bảo cô làm tốt việc của mình là được, chuyện khác tạm thời đừng lo lắng.
Kỳ thật án treo như vậy càng khó chịu, thà rằng xử luôn để cô còn cân nhắc.
Vốn cô còn muốn nhờ Giang Mạc Viễn hỗ trợ, nhưng lại tưởng tượng, chuyện này anh lại tiếp tục nhúng tay nữa thì cũng không được hay lắm, nữa là cô nghe nói lần này Tiêu Duy và Đức Mã đang cạnh tranh quyền phát triển đầu tư một lô đất, cho nên cả hai bên đều tị lạnh nhau.
Đảo mắt lại đã cuối tuần, ngay cả không khí đều thấm vị ngọt hương hoa.
Trên thảm trải sàn bằng lông rơi rụng váy ngủ, nội y … của phụ nữ. Trên giường, người phụ nữ vùi mình vào chăn ngủ say, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm mỏng, có vài tia sáng chiếu lên bờ vai trơn bóng của cô, da thịt mềm mại trắng ngần.
Ánh mặt trời dời xuống chút nữa, xương quai xanh cùng nơi đẫy đà còn rơi rụng dấu hôn màu hồng, hơn nữa người phụ nữ ngủ say như vậy chứng tỏ tối hôm qua tình cảm lãng mạn đã mãnh liệt cỡ nào.
Một lát sau, Giang Mạc Viễn bước nhẹ chân quay lại phòng ngủ, anh vừa rửa mặt thay đồ xong, ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy người phụ nữ trên giường nhịn không được khẽ cong môi cười, ngồi xuống bên giường, cúi người, khẽ đặt một nụ hôn lên má của cô.
Cảm giác ngứa khiến người phụ nữ khẽ cựa, anh ngẩng đầu, ý cười đáy mắt càng đậm.
Tay khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô, cô ưm một tiếng, hơi hơi hé hai mắt, “Anh phải ra ngoài à?” tiếng nói mềm mại còn lộ ra nửa tỉnh nửa mê, nghe dịu dàng khiến đàn ông mê say.
“Quay về công ty xử lý mấy tập tài liệu, giữa trưa là có thể xong rồi.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt ôn nhu như nước.
Trang Noãn Thần khẽ trở mình, kéo cao chăn che lấy thân thể trần trụi, chăn đệm mềm mại cùng hơi thở dễ chịu của người đàn ông khiến cô không muốn dậy, thầm nghĩ cứ vậy mà ngủ đi, nhưng cuối cùng vẫn là mở mắt, ánh mắt phủ đầy sương tươi mát động lòng người, “Làm CEO thực vất vả.”
Nhẹ nhàng nỉ non câu, như là tiếc nuối, hoặc như là thở dài.
Giang Mạc Viễn bị bộ dáng ngái ngủ của cô hấp dẫn, kìm không được cúi đầu, bờ môi gợi cảm đảo qua miệng cô, khẽ mút lấy, “Anh sẽ đi nhanh về nhanh.” Anh chỉ sợ chính mình trở lại công ty cũng không thể tập trung xử lý tài liệu, lòng toàn là nhớ đến cô.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân , những lời này thật đúng là một chút cũng không sai.
Hơi thở nóng ấm của đàn ông khiến cô ngứa ngáy, rụt lui cổ cười, giơ tay chỉnh lại cà vạt cho anh, trong giọng nói còn lộ ra tia ngây thơ, khẽ “Ừ” một tiếng.
Giang Mạc Viễn thuận thế cúi đầu hôn lên cổ tay của cô.
Cô cười khúc khích rụt tay vào trong chăn.
“Ngủ thêm một lát đi, tối hôm qua làm em mệt muốn chết rồi.” Anh cười xấu xa, tay khẽ điểm lên mũi của cô, mắt tối lại, như là tình cảm mặn lồng tối qua lại chạy về.
Vốn là câu nói săn sóc, nhưng theo miệng anh nói ra lại vô cùng xấu xa. Mặt Trang Noãn Thần đỏ lên, tay kéo chăn lên che khuất mặt.
Giang Mạc Viễn bị cô chọc cười, vỗ nhẹ cái kén cô tạo thành sau đó mới đứng dậy.
“Mạc Viễn…” cô lại thò đầu ra khỏi chăn, gọi lại người sắp đi ra khỏi phòng ngủ kia.
Anh dừng bước, quay đầu lại cười nhìn cô.
“Em…” Trang Noãn Thần khẽ liếm môi, nhỏ giọng nói, “Em chờ anh cùng ăn trưa.” Nói xong, lập tức cụp mắt, hơi thở có chút dồn dập.
Cô không thấy được khoé miệng Giang Mạc Viễn cong lên, cười vô cùng dịu dàng.
“Được.” Anh khẽ nói, “Chờ anh.”
Nếu không phải đang vội, anh sẽ không sớm rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc như vậy.
Trang Noãn Thần hé mắt liếc anh một cái, thấy anh đồng ý, mím môi cười, lại lần nữa nhắm hai mắt, “Anh mau đi công ty đi, em mệt lắm, còn muốn ngủ thêm chốc nữa.”
Giang Mạc Viễn cười ra tiếng, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Đợi đến khi dưới lầu không còn tiếng động, lúc này Trang Noãn Thần mới mở mắt, cô đã ngủ không được nữa, tay để trên ngực mới phát hiện lúc này trái tim vẫn còn đập nhanh. Xuống giường mặc váy ngủ, cô vội vàng lẻn đến cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy xe của Giang Mạc Viễn ra khỏi cổng.
Tay khẽ vỗ vỗ mặt, Trang Noãn Thần a Trang Noãn Thần, mày vội vàng gì chứ? Anh ấy là chồng của mày, mày nói câu chờ anh ấy ăn trưa thì hưng phấn gì chứ? Đây là chuyện bình thường mà.
Chính là đã nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, như là tơ quấn chân.
Nói thực cô rất rất thích cảm giác này.
Thật giống như trời đất này chỉ còn lại có cô và anh vậy.
—
Cuộc họp của Tiêu Duy từ chính giờ sáng đến gần giữa trưa, là cuộc họp video quốc tế, toàn bộ nội dung cũng là việc cạnh tranh lô bất động sản với Đức Mã, nhân chuyện này Ben quay về tổng bộ mà Giang Mạc Viễn cũng tính toán hoàn thành xong vụ này sẽ rời khỏi Tiêu Duy, cho nên mỗi vấn đề anh đều giải quyết rất cẩn thận, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nay của anh, lần này Tiêu Duy nhất định thắng lớn.
Rời khỏi phòng họp lại nhớ tới ở văn phòng vẫn còn tài liệu chưa giải quyết xong, bất tri bất giác đã là giữa trưa.
Có người gõ cửa tiến vào, theo đó là hương cà phê thơm lừng.
Giang Mạc Viễn vẫn đang xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên, “Để đó đi, cô có thể đi rồi.”
Sau một lúc lâu không có nghe thấy thư ký đáp lời.
Anh cảm thấy là lạ, ngẩng đầu, đã thấy Trang Noãn Thần đứng trước bàn làm việc đang nhìn anh chằm chằm.
“Noãn Noãn? Sao em lại tới đây.” Ban nãy ở phòng họp anh nghĩ đến sự chủ động tối qua của cô đến ngây người cho nên chậm trễ việc xử tài liệu, hiện tại thấy cô đến công ty tìm mình, trong lòng lại vui vẻ.
Trang Noãn Thần mím môi cười, kéo ghế ra ngồi đối diện anh, “Em tự mình cho thư ký của anh tan ca, hành vi này có tính là vượt quyền không.”
“Không có, em là Giang phu nhân mà, Giang tiên sinh đều phải nghe lời em nói huống chi là thư ký của Giang tiên sinh?” Giang Mạc Viễn thấy cô đến tâm tình tốt lên, lời nói cũng hài hước hơn nhiều.
“Dẻo miệng.” Cô nhịn không được nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi “Anh còn bận lâu không?”
“Đói rồi?” Anh nhẹ giọng nói, “Đây là tập tài liệu cuối cùng rồi, nếu đói anh đưa em đi ăn trước.”
“Đừng để trễ nải công việc, em chưa có đói.” Trang Noãn Thần chặn lại nói, “Làm xong ăn sau cũng được.
Giang Mạc Viễn cười gật gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua tập tài liệu cảm thấy không ổn, “Phòng nghỉ có hoa quả đó, em tự đi lấy ăn đi nhưng đừng có ăn nhiều, nếu không em lại không ăn cơm nữa.” Đây là lần đầu tiên Trang Noãn Thần thoải mái mà đến văn phòng của anh, trong lúc nhất thời anh có chút không biết chiêu đãi cô kiểu gì.
Trang Noãn Thần tựa hồ cũng phát hiện ta, nhịn không được nở nụ cười, “Đây đâu phải lần đầu tiên em đến đây đâu, em sẽ tự lo cho mình, anh làm việc đi.” Nói xong đứng dậy đi đến tủ sách tìm một cuốn sách vừa đọc vừa chờ anh.
Giang Mạc Viễn cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhịn không được lắc đầu cười cười, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện. Mà Trang Noãn Thần cũng tìm thấy quyển sách hợp ý, vào phòng nghỉ cầm ra một quả táo, cả người dựa vào sofa vừa ăn vừa đọc sách.
Cuối cùng cũng xong việc, cũng tốn hơn nửa tiếng.
Hơn nửa tiếng này cô đọc sách, ăn hai miếng bánh ngọt, một quả táo, nhìn Giang Mạc Viễn 10 lần, Giang Mạc Viễn vẫn chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng uống một ngụm café, thừa dịp mỗi lần rở sang trang mới lại liếc nhìn cô, tất cả 11 lần, trong đó có 5 lần anh và cô chạm mắt nhau, cùng nhau mỉm cười.
Xử lý xong công việc, Giang Mạc Viễn đứng dậy cầm lấy áo khoác, “Có một nhà ăn mới mở cũng không tồi, đưa em đi ăn thử.”
“Được.” Cô đứng dậy đem sách để về giá sách, khẽ đáp lời rồi cùng Giang Mạc Viễn đi, cũng không nghĩ xem nên ăn gì. Cầm lấy túi xách, nghĩ nghĩ, “Buổi chiều anh còn có việc gì không?”
Có việc cũng nghỉ thôi, “Không có việc gì cả.” Anh chờ cô hỏi tiếp.
Cô cười, “Buổi chiều hai chúng ta đi xem phim đi, nghe nói bộ phim này diễn viên mới rất bắt mắt, mà giới chuyên môn đánh giá cũng cao.”
Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày, “Em đang hẹn hò với anhh đấy hả.”
Trang Noãn Thần đỏ mặt, cắn môi, “Vậy anh có đi không hả?”
“Đi chứ.” anh không chút do dự đáp ứng, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, “Muốn đi rạp nào? Anh gọi bên đó trước.”
“Xem phim mà cũng cần chuẩn bị trước à.” Trang Noãn Thần thấy thế đè lại tay anh, “Chúng ta xếp hàng mua vé bình thường là được, anh cứ quan trọng hoá vấn đề lên làm gì?”
Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ xoa đầu cô, “Đến lúc đó không có chỗ đừng có mà khóc nhè.”
“Người ta không thế đâu.” Cô cười hì hì nhìn anh, “Đừng có lề mề nữa, nhanh đi ăn cơm đi.”
“Đi” Giang Mạc Viễn một tay cầm áo khoác một tay ôm lấy cô, cười lớn.
—-
Sự thật chứng minh, cuối tuần đi xem phim không phải là chủ ý hay.
Tất cả mọi gười ngày thường không rảnh nên chọn cuối tuần đều đi xem phim, chỉ cần ngẩng mặt lên là thấy toàn những đôi tình nhân.
Giang Mạc Viễn vẫn là chọn ghế vip, Trang Noãn Thần không lay chuyển được anh cũng chỉ vâng theo, cô phát hiện anh không dễ hầu hạ như vẻ bên ngoài, thậm chí còn có chút sạch sẽ quá đáng, chuyện chung chạ ngồi với mấy trăm người anhh sẽ không bao giờ làm, mấy chục người anh cũng đã ngại nhiều rồi. Trang Noãn Thần thì khác anh, khi xem phim cô thích náo nhiệt, bình thường toàn chọn phòng lớn mà ngồi.
“Mạc Viễn … bên này, bên này.” Giang Mạc Viễn mới vừa trả tiền vé xong, Trang Noãn Thần liền lôi anh sang khu đồ ăn vặt.
Đập vào mắt Giang Mạc Viễn là từng bịch, từng bịch bỏng ngô to.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc