“Đến quán bar mua say là chuyện riêng của cô, nhưng cô xem bản thân hiện tại giống cái gì? Mượn rượu chạy đến công ty khách hàng gây chuyện?” Trình Thiếu Tiên nhíu mày, “Ngày mai cô không cần đi làm nữa, chỗ giám đốc Trang tôi sẽ tự mình nói chuyện.”
“Trình tổng…”
“Chuyện của Đức Mã thì về Đức Mã giải quyết đi.” Giang Mạc Viễn lười nhác đứng lên, lấy áo vest mặc vào, “Khuya rồi, Trình Thiếu Tiên, anh là người độc thân không sợ, còn tôi thì phải về nhà với bà xã.” Đi đến cạnh Trình Thiếu Tiên vỗ vỗ vai anh, nở nụ cười.
Trong màn kịch này, là một tay anh đạo diễn ra, cuối cùng người đứng ngoài cuộc lại cũng là anh.
Trình Thiếu Tiên đối diện với ánh mắt cười cợt của anh, nghiến răng, cố gắng đè nén cơn thịnh nộ xuống.
***
Từ Hiểu Kỳ đi rất dứt khoát, nói chính xác hơn là hành vi của Trình Thiếu Tiên rất dứt khoát, ngày hôm sau khi chuyện đó xảy ra, bộ phận nhân sự liền thông báo đuổi người, lúc đầu Trang Noãn Thần còn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể kinh động đến Trình Thiếu Tiên thẳng tay đuổi cô ta, chắc hẳn không phải là chuyện nhỏ.
Sau đó Trình Thiếu Tiên nói với cô, lúc này cô xâu chuỗi lại cũng đoán ra được bảy tám phần.
Đêm đó, Giang Mạc Viễn về nhà cũng không đề cập chuyện Từ Hiểu Kỳ với cô, cô không hỏi nhiều, nên anh cũng không nói.
Trưa hôm nay, đúng lúc Ngải Niệm theo Lục Quân đến Bắc Kinh, Lục Quân đi công tác, còn cô tiện thể họp mặt bạn bè. Cô mang thai thực sự ham ăn, Trang Noãn Thần nhìn dáng vẻ cô nhét hết món này đến món nọ vào miệng, không khỏi khiếρ vía, “Cậu ăn nhiều như vậy, sau khi sinh xong rất khó lấy lại dáng đó.”
Ngải Niệm cười ha ha, nhưng miệng vẫn không ngừng nghỉ.
Hạ Lữ bên cạnh trông có vẻ không để ý, nhưng lại tìm một đề tài khác để tán gẫu.
“Noãn Thần, nghe nói cậu bị cấp dưới đe dọa hả?” Ngải Niệm uống một ngụm nước cái trái cây xong, hai mắt phát sáng cái vẻ ‘mình rất muốn nhiều chuyện’.
Trang Noãn Thần không đáp ngay, trực tiếp quay qua nhìn Hạ Lữ bên cạnh.
Hạ Lữ vội vàng giơ tay đầu hàng, “Mình thừa nhận là mình nói, nhưng không phải là bí mật gì mà, lúc Từ Hiểu Kỳ bị đuổi đã ở trong văn phòng cậu kiêu ngạo tự mãn bao nhiêu.”
“Vậy luôn hả? Ái chà, các cậu nói xem, con gái thời nay sao nhiều đứa không biết xấu hổ như vậy chứ?” Ngải Niệm vừa nghe liền tức không chỗ trút, lại nhét đầy thức ăn vào miệng, “Nghe các cậu nói thì Từ Hiểu Kỳ kia không phải tốt nghiệp đại học loại ưu sao? Sao lại không biết lễ nghĩa liêm sỉ thế này? Người trẻ trung làm gì không làm lại muốn đi làm kẻ thứ ba, người như thế gặp lần nào thì đánh lần đó!”
Hạ Lữ bên cạnh chột dạ xấu hổ, thản nhiên nói, “Từ Hiểu Kỳ làm sao được coi là kẻ thứ ba chứ, Giang Mạc Viễn cũng không phải là Lục Quân nhà cậu, ít nhất Noãn Thần không bắt tại trận hai người đó dan díu với nhau đúng không? Từ đầu tới cuối đều là Từ Hiểu Kỳ tự mình đa tình thôi.”
“Khi khổng khi không lại nhắc đến Lục Quân làm gì?” Ngải Niệm trừng mắt liếc cô, “Hiện giờ đang nói chuyện tiểu tam mà?”
“Loại chuyện này thì một bên cũng chẳng được tích sự gì, nếu đàn ông trên đời này đều có trách nhiện, thì tiểu tam cũng sẽ không nhiều như vậy.” Giọng điệu Hạ Lữ thờ ơ.
Ngải Niệm nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Cũng đúng.”
Trang Noãn Thần đã sớm ăn no, vừa uống nước vừa nghe hai cô bạn tranh luận, sau một lúc khẽ nói, “Quên đi, chuyện đã qua rồi, còn nhắc tới cô ta làm gì?”
“Cô ta dám không đi, không đi thì đánh tới chừng nào đi thì thôi.” Ngải Niệm trề môi.
“Ngải Niệm, cậu bàn chuyện người khác sao lại có chính kiến rõ ràng như vậy? Đến lượt mình thì rối rắm.” Hạ Lữ cười cười.
“Tình huống của mình và Noãn Thần khác nhau mà.” Ngải Niệm than thở, xua tay, “Ai da đừng nói đến mình, Noãn Thần, trước khi đi Từ Hiểu Kỳ kia còn đến văn phòng cậu diễu võ dương oai à?”
Trang Noãn Thần nhún vai, “Cũng chẳng phải diễu võ dương oai gì, trong mắt mình chỉ có thể là sau khi liều mạng chiến đấu còn lại chút hơi tàn không nôn ra thì khó chịu mà thôi. Cô ta nói với mình, Trang Noãn Thần, đừng tưởng Giang Mạc Viễn khinh thường tôi là chung tình với chị nhé, càng là đàn ông ưu tú thì tỷ lệ ăn vụng bên ngoài càng lớn, hiện giờ anh ấy chưa vụng trộm là bởi vì còn chưa gặp được đối tượng thích hợp để anh ấy vụng trộm mà thôi.”
“Oa, dám… dám nói vậy à?” Ngải Niệm suýt nữa phụt cả thức uống ra ngoài.
Trang Noãn Thần gật đầu, cười khẽ.
Hạ Lữ quay qua nhìn cô, có chút đăm chiêu, “Cậu thấy thế nào?”
Trang Noãn Thần giương mắt nhìn Hạ Lữ, than nhẹ, “Thật sự thì Từ Hiểu Kỳ nói cũng không phải không có lý, ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp mà, thời đại bây giờ, ai có thể chịu trách nhiệm với ai cho tới tận cùng chứ? Cuộc đời quá dài, dài đến nỗi cả hai đều hoang mang không biết con đường tương lai nên đi như thế nào; cuộc đời quá ngắn, ngắn đến nỗi khiến cả hai cảm thấy hưởng thụ cuộc sống đến tận cùng chính là một sai lầm. Có lẽ, thực sự sẽ xuất hiện một người như vậy, một người thu hút được sự chú ý của Giang Mạc Viễn, tim anh ấy quá lớn, lớn đến nỗi có thể chứa đựng cả thế giới, lớn đến nỗi khiến mình nhìn không thấy chạm không tới.”
Ngải Niệm đặt lại cái ly lên bàn, thu hồi vẻ mặt tươi cười, bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Noãn Thần, cậu nói thật cho mình biết, cậu có yêu Giang Mạc Viễn hay không? Thật lòng thật dạ yêu anh ấy? Lần này không được nói mấy lời vô nghĩa với mình, lần trước mình có hỏi tại sao cậu lại gả cho anh ấy, cậu nói là cậu đã yêu anh ấy, mình không tin lời cậu khi đó, mình phải nghe được lời thật lòng bây giờ của cậu.”
Hạ Lữ nhìn cô chằm chằm, hình như cũng đang mong chờ câu trả lời của cô.
Trang Noãn Thần nắm chặt cái ly trong tay, chuyền qua chuyền lại, nhẹ nhàng, như là dao động lắc lư của trái tim cô. Cô cúi đầu nhìn thức uống chậm rãi chuyển động bên trong ly, hồi lâu sau mới kiên định nói, “Phải, mình yêu anh ấy.”
“Hả?” Ngải Niệm kinh hãi hô lên, “Thật hả? Hảo cảm của cậu với anh ấy thật sự đã thăng hoa thành tình yêu? Mình chỉ biết cậu thực sự có thích anh ấy thôi.”
“Còn Cố Mặc? Cậu không yêu à?” Hạ Lữ bất giác hỏi.
Trang Noãn Thần vẫn nhìn chằm chằm vào ly thức uống, khẽ mấp máy môi, “Mình cũng không biết. Mình và Cố Mặc có yêu nhau, tới hiện giờ mình cảm thấy mình chỉ thuộc về mỗi Cố Mặc, từ lúc chia tay đến lúc tái hợp, mình thực sự định làm bạn đời của anh ấy, nhưng sau khi gặp gỡ Giang Mạc Viễn thì toàn bộ đều rối tung lên. Hiện giờ, mỗi khi mình nhớ tới Cố Mặc, ngoại trừ đau lòng thì vẫn là đau lòng, nỗi khổ của anh ấy mình hận không thể gánh vác thay anh ấy, nước mắt của anh ấy mình cũng ước gì có thể chảy thay anh ấy, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất mình cũng biết bản thân phải làm gì. Nhưng lúc đối mặt với Giang Mạc Viễn lại hoàn toàn thay đổi, cảm giác cũng rất khác. Anh ấy là người đàn ông phức tạp, khác hẳn với sự dễ nhìn thấu của Cố Mặc, tâm tư của anh ấy mình không đoán được, anh ấy là vui hay buồn mình cũng nhìn không ra. Anh ấy mang đến cảm giác an toàn cho mình, nhưng đồng thời cũng khiến mình băn khoăn và hoang mang; anh ấy có thể làm mình thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng làm mình thống hận. Mình không biết đối mặt với anh ấy thế nào, nhưng từng giây từng phút lại rất muốn nhìn thấy anh ấy. Anh ấy không mang cho mình cảm giác đau đớn chỉ vì mình đã quá đau, là cảm giác đau đến tận xương tủy.”
“Xong rồi, cậu trăm phần trăm là chuyển sang yêu anh ấy rồi.” Ngải Niệm lắc đầu.
Hạ Lữ nghe xong liền hỏi, “Vậy còn anh ấy? Nhìn ra được anh ấy yêu cậu mà.”
“Anh ấy nói anh ấy yêu mình, nhưng thứ anh ấy yêu lại là…” Nói được một nửa thì im lặng, có một số chuyện Ngải Niệm và Hạ Lữ không biết, cô lại chuyển đề tài, “Nhưng năng lượng tình yêu của anh ấy duy trì được bao lâu? Hôm nay một Từ Hiểu Kỳ đi rồi, có thể ngày mai lại xuất hiện một Triệu Hiểu Kỳ, bên cạnh người đàn ông ưu tú luôn không thiếu phụ nữ, mình không thể tính ra được thời gian giữ lửa yêu đương của anh ấy kéo dài bao lâu, cho nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”
Thực sự điều cô muốn nói chính là, cô có thể có được tình yêu của Giang Mạc Viễn hoàn toàn nhờ phúc của gương mặt này, nhưng nói như vậy sẽ dọa Ngải Niệm sợ hãi mất.
“Noãn Thần, nói thật nha, nếu để mình chọn thì mình sẽ chọn Cố Mặc, bởi vì anh ta là người đàn ông dễ hiều, vui vẻ chính là vui vẻ, tức giận chính là tức giận, sống chung với người đàn ông thế này trong lòng rất nắm chắc, không phải mình nói xấu sau lưng chồng cậu…” Ngải Niệm nhìn Trang Noãn Thần nói, “Con người chồng cậu rất cao thâm khó lường, người đàn ông hỉ nộ không để lộ ra ngoài, lòng dạ sâu tựa biển, cậu từng thấy bộ dạng anh ta cười to hay nổi giận chưa?”
Trang Noãn Thần cẩn thận suy nghĩ, sau đó thấy lạnh dọc sống lưng, theo bản năng lắc đầu, cách cười hay giận của Giang Mạc Viễn không hề biểu lộ đến cực hạn như Cố Mặc, cô từng thấy Giang Mạc Viễn cười, ôn hòa trầm ổn, cùng từng thấy anh giận và không vui, chính là vào cái ngày kết hôn làm người ta kinh hãi đó, nhưng giận dữ đến nổi điên cô thực sự chưa từng thấy qua.
Hạ Lữ lại không đồng tình với cách nói của Ngải Niệm, lắc đầu, “Mình trái lại cảm thấy sống chung với người đàn ông như Giang Mạc Viễn sẽ đỡ lo hơn, kinh nghiệm xã hội của anh ấy phong phú, lại có đủ quan hệ nhân tế, người đàn ông như vậy sẽ dạy cho phụ nữ biết rất nhiều thứ, sẽ không để phụ nữ vất vả. Về phần biểu hiện mừng rỡ hay đau khổ thì các cậu nghĩ lại mà xem, Giang Mạc Viễn có thể đạt được địa vị ngày hôm nay, chứng tỏ anh ta trải đời khác với bình thường, thường thì loại đàn ông như vậy đều có thể khống chế tốt cảm xúc cũng như tính cách của mình, một người nếu không thể tự khống chế bản thân thì sẽ làm ra chuyện lớn thế nào chứ? Trong lòng nghĩ gì đều bị đối phương nhìn thấu, vậy thì còn bàn chuyện làm ăn gì nữa đúng không?”
Trang Noãn Thần nhìn hai cô bạn mỗi người một câu, trong lúc nhất thời cũng lười nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ, cho đến khi…
Cách đó không xa, một đôi nam nữ kề vai bá cổ đi qua, thì nụ cười bên môi chợt cứng đờ.
Ngải Niệm ngồi đối diện Trang Noãn Thần, Hạ Lữ vừa nói xong lại cúi đầu uống thức uống, cứ như vậy, Ngải Niệm là người đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Trang Noãn Thần, thuận thế quay đầu nhìn qua, kinh ngạc trợn mắt, “Ế? Đó không phải là bác sĩ Mạnh à?”
Trang Noãn Thần rất muốn bịt miệng Ngải Niệm lại, nhưng trễ mất rồi.
Hạ Lữ đã ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc dừng ở cặp đôi kia.
Cửa nhà hàng, một cô nàng xinh đẹp đang khoát tay Mạnh Khiếu, đôi gò bồng đảo đầy đặn gần như kề sát vào người Mạnh Khiếu, cô gái kia cười thật rạng rỡ, Mạnh Khiếu thì thi thoảng cúi đầu thì thầm vào tai cô ta, trêu đến cô cười khanh khách không ngừng.
Xem ra hai người đang chuẩn bị đi vào nhà hàng dùng cơm.
Thấy họ đi về hướng bên này, Hạ Lữ bất giác cúi đầu, ước gì có thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhưng mà, tại sao cô lại phải trốn?
Trang Noãn Thần quay đầu nhìn Hạ Lữ, ngay cả Ngải Niệm cũng phát giác thấy Hạ Lữ khác thường, kinh ngạc hỏi, “Tình huống gì vậy?”
Không đợi hỏi xong, Mạnh Khiếu đã bước lại đây, có trách thì trách ba người các cô ngồi ở ngay lối đi nhỏ, hễ là người đến nơi này dùng cơm đều phải đi ngang qua lối này, Mạnh Khiếu cứ như thế mà chạm mặt với Hạ Lữ.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc