Là tiếng chảo có cán nện xuống mặt đá cẩm thạch.
Người gây ra tiếng động là Trang Noãn Thần.
Giang Mạc Viễn đi vào chính là nhìn thấy cảnh tượng thế này: Trang Noãn Thần đeo tạp dề, một tay cầm một xấp giấy dày, một tay dừng ở giữa không trung, mắt mở to nhìn vào cái chảo rớt xuống đất, đứng bất động giữa bếp chưa nhúc nhích.
Anh ngạc nhiên, nhìn một hồi mới hiểu ra, là cô muốn xuống bếp?
“Noãn Noãn, em…”
Lúc này Trang Noãn Thần mới hoàn hồn, vội vàng cầm cái chảo lên, xấu hổ cười cười với anh, “Cái này… Thực ra mới vừa trượt tay thôi.”
“Em đang muốn làm gì?” Giang Mạc Viễn lại nhìn thoáng qua nơi khác, trên thớt có đầy nguyên liệu nấu ăn đủ màu sắc, “Nấu nướng?”
“Đúng vậy, tối nay anh đợi ăn tiệc lớn đi, yên tâm, rất nhanh sẽ xong thôi.” Trang Noãn Thần tràn đầy tự tin, lại nhìn anh khẽ nói, “À, sao anh mang giày vào nhà thế, mau đi thay đi.”
Trong lòng Giang Mạc Viễn cảm thấy ấm áp, môi mỏng khẽ mím, xoay người ra cửa đổi giày.
Trong bếp, lại là một tràng tiếng lách cách.
Giang Mạc Viễn thay dép xong, lại lên lầu thay đồ ở nhà, đứng ở cửa bếp ngắm cô bận rộn, thật lâu sau thật sự nhịn không được, hỏi, “Noãn Noãn, em xác định em nấu được à?”
Trang Noãn Thần cúi đầu xem công thức nấu ăn, liếc mắt nhìn anh một cái, “Đương nhiên, lúc ở Thông Châu đều là em tự nấu cơm cho mình mà.” Nói xong ngẩng đầu, nhìn anh giải thích, “Em đó, tuy rằng tài nghệ nấu nướng kém đầu bếp một chút, nhưng món ăn bình thường vẫn có thể nấu được. Nhưng tối nay em lại không nấu món ăn bình thường, đều là những món rất cầu kỳ, là loại Trung-Tây kết hợp, trước kia em chưa từng nấu, đương nhiên có chút luống cuống rồi.”
“Đưa công thức cho anh xem.” Giang Mạc Viễn đưa tay.
Trang Noãn Thần đưa cho anh, anh cầm lấy nhìn lướt qua, nhịn không được cười nói, “Cách làm món này khá rườm rà, em được không?”
“Đương nhiên được, anh đói rồi à? Đói thì ăn chút đồ lót bụng ở trước mặt đi.” Trang Noãn Thần lấy lại công thức trong tay anh, nhẹ giọng nói.
Giang Mạc Viễn lắc đầu, đi hẳn vào bếp.
“Này, anh định làm gì?” Cô ngạc nhiên, giữ anh lại.
“Giúp em, lỡ như em làm nổ luôn cả nhà bếp thì sao?” Giang Mạc Viễn nhịn cười, rửa tay thật sạch.
“Không cần không cần, anh mau ra ngoài đi, anh ở đây em không phát huy tốt được.” Trang Noãn Thần vội vàng nói, đẩy anh ra cửa bếp, “Anh yên tâm đi, hiện giờ em đã quen với mấy dụng cụ trong bếp rồi, tuyệt đối không xảy ra vấn đề đâu. Nhưng nói đi phải nói lại, anh chú trọng ăn uống thật đó, bếp có rất nhiều dụng cụ em chưa từng nhìn thấy.”
“Nhiều thứ đều dùng để làm món Tây, người giúp việc thỉnh thoảng sẽ nấu.” Giang Mạc Viễn giải thích.
“À.” Trang Noãn Thần lấy chai dầu ô liu ra, quay đầu nhìn anh.
Anh tựa vào khung cửa, như cười như không nhìn cô.
“Ai da, anh mau ra đi mà, lát nữa toàn mùi dầu khói bếp không đó.” Cô xua tay với anh.
Giang Mạc Viễn mím môi, “Anh đứng quan sát cũng không được?”
“Không được.” Trang Noãn Thần vừa nói vừa xem công thức bắt đầu đổ dầu ra, lại trộn đều những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, đảo chúng xong mới nói, “Em vốn muốn làm anh ngạc nhiên, không ngờ hôm nay anh về sớm vậy.”
Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn rộng mở, nhìn bóng dáng cô qua lại, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đeo tạp dề của cô, hôm nay là lần đầu tiên. Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ bộ màu vàng nhạt, có vẻ tạp dề cũng là mới mua, là hình kẻ ô vuông màu nhạt cô thích, cô gọn gàng thoải mái như vậy, dáng vẻ cúi đầu chăm chú nêm gia vị vô cùng nghiêm túc.
Anh không ra ngoài ngay, vẫn đứng đó nhìn cô không chớp mắt.
Khi lồng ngực tràn ngập ấm áp, không tự chủ được bước nhẹ đến, dịu dàng ôm lấy cô từ đằng sau.
“Trên người em toàn mùi dầu mỡ, anh buông ra đi.” Trang Noãn Thần quay đầu vội vàng nói.
“Anh đâu chê hôi.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, cánh mũi dán vào tóc cô, tự đáy lòng nói, “Cám ơn em.”
Anh chưa bao giờ có cảm giác này, sau khi tan ca về nhà, bà xã bận rộn trong bếp nấu bữa tối, trong nhà ngập tràn ánh sáng màu vàng nhạt, ánh sáng này ấm áp và thỏa mãn như cảm giác trong lòng. Ở Thụy Sĩ, lúc anh còn nhỏ, nhìn thấy chỉ là dáng vẻ bận rộn của đầu bếp riêng trong nhà, cha mẹ anh thì bận rộn công việc, bận đến nỗi đôi lúc cả thời gian về nhà dùng cơm cũng không có. Thời gian anh du học ở nước ngoài, sinh hoạt trong cuộc sống đều do anh tự làm, từ lúc đó, anh đã sớm hình thành thói quen tự lập.
Nhưng hôm nay, Trang Noãn Thần bất giác mang đến cảm giác ấm áp cho anh, anh hiểu được, có cô, nơi này mới là nhà. Nhìn thấy Trang Noãn Thần thế này anh mới thực sự ý thức được, có vợ thật thần kỳ, anh cho cô một căn nhà, còn cô có thể cho anh cả một gia đình.
Vùi đầu thật sâu bên tai cô, hơi thở phả ra cũng đầy thỏa mãn.
Trái tim Trang Noãn Thần lờ mờ rung động, hơi thở ấm nóng anh phả ra làm tai cô ngứa ngáy, cô rụt cổ cười nhẹ: “Cám ơn gì chứ? Còn không ra ngoài? Anh ở đây em không thể nào nấu được.”
“Để anh làm cho.” Giang Mạc Viễn tuy cảm động nhưng vẫn giữ được lý trí, anh thực sự sợ cô không cẩn thận cắt trúng tay.
“Đồ ngốc, là anh sợ em không biết thương bản thân mình.” Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, cười cười.
“Chỉ cần anh không ở đây nhìn chằm chằm thì em sẽ không bị gì hết, anh ở đây em sẽ căng thẳng.” Trang Noãn Thần nói xong thì đẩy anh ra khỏi bếp.
Nụ cười lan tràn trong mắt anh.
***
Trạng thái cuộc sống thế này là thứ mà đại bộ phận gia đình đều có.
Người chồng mệt nhọc cả ngày về đến nhà, tắm rửa xong, nhàn nhã ngồi ở sô pha xem báo hoặc coi tin tức trên TV, vợ thì nấu ăn trong bếp, trong không khí thoang thoảng mùi hương của cơm, con cái thì ngồi trên thảm chơi đồ chơi.
Nghĩ vậy, Giang Mạc Viễn buông tờ báo trong tay, có chút đăm chiêu nhìn vị trí bên cạnh sô pha, nếu có thêm trẻ con, để chúng chơi ở đằng kia cũng rất tốt, Noãn Thần thích lò sưởi âm tường, anh sẽ xây một lò sưởi ở phòng khách, ánh lửa hắt lên bóng dáng bọn trẻ, cảnh tượng thích thú biết bao.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên khóe môi càng tươi hơn.
Một tiếng đồng hồ sau, bữa tối cuối cùng cũng xong.
Phòng ăn được bày biện tràn ngập hơi thở mùa xuân, đỏ tươi rộn rã.
Từng món ăn được dọn lên cũng là việc đáng mừng, có món chẳng biết tên nhưng nhìn qua cũng khá hấp dẫn, ngửi mùi vị cũng không tệ. Trang Noãn Thần tháo tạp dề ra, ngồi xuống phía đối diện, giới thiệu tên của các món với Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn nghe rất chuyên chú, vừa cười vừa gật đầu.
Bắt đầu động đũa, anh ăn cũng rất vui vẻ.
Trang Noãn Thần vẫn chưa ăn, nhìn anh nhấm nháp từng miếng, sau đó nhanh nhảu hỏi, “Thế nào? Mùi vị thế nào?”
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Ngon lắm.”
“Thật à?” Trang Noãn Thần mừng rỡ, cười không khép miệng lại được, cầm lấy đôi đũa, đắc ý nói, “Em đã nói mấy món này căn bản không làm khó được em mà, nghĩ lại lúc học làm mấy món ăn thông thường cũng không tốn bao nhiêu công sức.”
Tâm trạng của Giang Mạc Viễn cũng không tệ, gật đầu, “Ừ, bã xã của anh luôn thông minh hơn hẳn người thường.”
Trang Noãn Thần được tâng bốc lên tận mây xanh, gắp một miếng bỏ vào miệng, sau khi nhai mấy cái, nụ cười liền đông lại.
“Ôi trời ạ…” Cô lại vội vàng gắp mấy món khác, sau khi nếm xong thì như sắp khóc, “Sao lại nhạt thế này?”
Giang Mạc Viễn cười mà không nói.
Trang Noãn Thần buông đũa, chạy vào bếp, hồi lâu vẻ mặt ỉu xìu trở vào nhà ăn, “Thôi xong, em quên bỏ muối.” Nói xong, đưa tay dọn hết mấy món đi.
“Ngon mà, ăn ít muối cũng tốt cho sức khỏe.” Giang Mạc Viễn cười cười ôm lấy cô, “Nguyên nước nguyên vị mà.”
Trang Noãn Thần trừng mắt với anh, “Rõ ràng không thể ăn mà còn bảo là ngon.”
“Anh nếm thấy ngon mà.” Giang Mạc Viễn cười xòa.
Trang Noãn Thần mím môi, thở dài.
***
Hơn chín giờ, Trang Noãn Thần vừa mới tắm xong, chuẩn bị ngồi xem hai tập phim truyền hình, sau khi nghe dưới lầu có tiếng động liền vội vàng đi xuống.
Giang Mạc Viễn vừa vặn từ nhà bếp đi ra, trong tay bưng một bát mì, nhìn thấy cô xuống dưới thì nhíu mày, “Sao lại không mang dép lê?”
“Anh làm gì đấy?” Cô đi ngang qua sô pha, tò mò hỏi.
“Em xuống đúng lúc lắm, ăn mì đi.” Giang Mạc Viễn đặt bát mì lên bàn trà, rồi cầm đôi dép lê đến đặt bên cạnh chân cô, “Tối nay em ăn ít quá, đói bụng thì làm sao ngủ ngon được?”
Trang Noãn Thần nhìn mì udon trong bát, suýt nữa rớt nước mắt, xuýt xoa nói, “Anh đúng là con sâu trong bụng em.” Cô quả thực khá đói, còn định xuống bếp tìm gì đó bỏ bụng.
Mấy món cô nấu được Giang Mạc Viễn ăn sạch sẽ, nhìn anh mà cô cảm thấy áy náy.
“Ăn đi.” Giang Mạc Viễn cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trang Noãn Thần nghe lời, bưng bát lên, gắp một đũa ăn thì trừng to hai mắt, lại húp một ngụm nước dùng, quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn, “Mùi vị thơm ngon thật.”
“Thích thì ăn nhiều một chút.” Giang Mạc Viễn cầm tờ báo, cười cười.
Trang Noãn Thần cặm cụi ăn, không mấy chốc đã ăn sạch, sau đó ghé người vào sô pha cảm thán nói, “Sao anh có thể nấu ra một bát mì udon ăn ngon như vậy?”
“Muốn biết à?” Giang Mạc Viễn ước chừng cũng xem xong báo chiều rồi, để xuống, nhếch mày nhìn cô.
“Chứ sao, bằng không điều này thực sự quá đả kich lòng tôn nghiêm phụ nữ của em.” Cô tốn cả nửa ngày để chuẩn bị một bàn thức ăn, kết quả bị một bát mì udon đơn giản của anh đánh bại, ngẫm lại thật xót xa.
Nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn càng tươi, “Không thành vấn đề, anh có thể dạy em, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Anh áp sát vào cô, môi mỏng giơ lên độ cong gợi cảm, “An ủi anh trước đã.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên.
Không đợi cô phản ứng, Giang Mạc Viễn một tay bế xốc cô lên, đi về hướng phòng ngủ trên lầu.
“Này này, sao anh lại như vậy? Hôm nay em mệt chết đi được? Sao lại phải an ủi anh?” Trang Noãn Thần từ trong mắt anh nhìn ra được du͙c vọng, ở trong lòng anh phản đối.
Giang Mạc Viễn cười sang sảng, “Vậy đổi thành anh an ủi em, cũng như nhau thôi.”
“Giang Mạc Viễn…”
Tiếng phản đối của cô cuối cùng biến mất giữa phòng ngủ.
Tự bao giờ, phong cảnh diễm lệ tràn ngập phòng ngủ.
Tiếng thở gấp của người đàn ông hòa cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ, trong đêm đông giá lạnh…
***
Lúc cửa phòng khách sạn mở ra, trông thấy một người đàn ông đang quấn khăn tắm.
Hạ Lữ đi vào, vẻ mặt thản nhiên.
Người nọ kéo cô vào phòng ngủ, ngồi trên giường, bàn tay vỗ nhẹ vào mông cô, “Tiểu yêu tinh, thời gian này có nhớ anh không?”
Hạ Lữ không né tránh, nhưng không mở miệng nói chuyện.
“Lần này đến Bắc Kinh có mang theo quà cho em nè.” Người nọ đưa cho cô một chiếc hộp, cười tủm tỉm nói, “Xem thử có thích không.”
Hạ Lữ nhận lấy cái hộp, nhưng ngay cả xem cũng chẳng buồn xem, trực tiếp đặt sang một bên.
Người nọ sau khi thấy thế thì hừ nhẹ, “Bên trong là quà quý giá đó, là anh đấu giá giành được, ngay cả xem cũng không thèm?”
“Em không cần.” Hạ Lữ rốt cục mở miệng, thản nhiên nói.
Người nọ ngạc nhiên, hồi lâu mới cười nói, “Lại giở chứng rồi à? Nào, không thích thì anh tặng em cái khác, đi tắm một cái đi, anh chỉ ở Bắc Kinh được một tuần, tuần này hầu hạ anh nhé.”
Hạ Lữ không động đậy.
“Sao vậy cưng?” Người nọ nhíu mày nhìn cô.
Hạ Lữ cúi mắt trầm tư chốc lát, sau đó lấy từ trong túi ra thứ gì đó rồi đặt xuống trước mặt người nọ, “Thứ này, em trả lại cho anh.”
Người nọ vừa thấy, là tấm chi phiếu, lại khó hiểu, “Em có ý gì?”
“Tiền trong tấm chi phiếu này chính là xe, túi xách hàng hiệu, quần áo giày dép linh tinh anh mua cho em, em đã bán hết tất cả, bây giờ hoàn trả lại cho anh.” Giọng điệu của Hạ Lữ rất lạnh, “Về phần những thứ anh tiêu tốn trên người em, em nghĩ khoảng thời gian này em đã trả cũng khá đủ ở trên giường rồi.”
“Hạ Lữ à, em là muốn chia tay với anh sao?” Người nọ không đồng tình, cười cười, lấy ra điếu xì gà, châm lửa rồi ngồi xuống sô pha nhìn cô.
“Vâng, cuộc sống thế này em đã sống đủ rồi.” Mặt Hạ Lữ không chút thay đổi.
Người đàn ông cười lạnh, “Lá gan của em cũng lớn lắm, em biết không, chỉ có anh đá phụ nữ thôi, chứ chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám đá anh.”
“Em biết chứ.” Cô máy móc đáp.
Người nọ nheo mắt, nhả ra vòng khói, hồi lâu mới hỏi, “Tên đó là ai?”
Hạ Lữ ngạc nhiên, “Gì?”
“Người đàn ông hiện tại đang nuôi em là ai?” Rồi hắn đột nhiên cao giọng, trên mặt rõ ràng khôngvui.
Hạ Lữ cũng nhíu mày theo, “Anh hiểu lầm rồi, hiện tại em chỉ muốn sống cuộc sống độc thân, không có đàn ông, cũng không có ai nuôi em.”
Người nọ nghe xong cười lạnh, “Sao nào, giờ mới giả bộ thanh cao ư? Hạ Lữ, anh nói cho em biết, cho dù hiện giờ em thoát ly quan hệ với anh thì em vẫn là bồ nhí của anh thôi! Em cảm thấy anh có thể tin lời em nói ư? Ngoan ngoãn nói cho anh biết hắn là ai, nếu không, để anh điều tra ra được sẽ cho hắn lãnh đủ đó!”
“Tùy anh thôi, nếu nghĩ như vậy có thể làm anh tìm về được lòng tự trọng, em tới gặp anh ngoại trừ trả lại tiền cho anh, còn muốn cắt đứt hoàn toàn với anh.” Hạ Lữ hít sâu một hơi, nhìn hắn, “Em đã trải qua đủ những ngày thế này rồi, ở bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, cho nên, ít đi em thì có là gì.”
Người đàn ông đứng lên, đi đến trước mặt cô, “Đúng vậy, khắp thế giới đều có phụ nữ của anh, anh tùy tiện gọi một cú điện thoại đều có thể đến chỗ anh. Nhưng mà Hạ Lữ à, em biết anh thích em điểm nào không?” Hắn giơ tay, đặt lên cổ cô.
Hạ Lữ siết nắm tay, không nói chuyện.
“Anh là thích dáng vẻ lạnh lùng của em, cũng thích vẻ phóng đãng trên người em, anh còn chơi em chưa đủ, em nghĩ anh sẽ thả em đi à?” Hắn nói xong, bàn tay hung hăng bóp mạnh.
Chiếc cổ mảnh khảnh của cô bị tóm chặt.
Hắn càng ngày càng mạnh tay.
Hạ Lữ lại chẳng động đậy, mặt bị căng đến đỏ lên, sức lực càng lớn khiến cô không thở nổi, nhưng cô vẫn không giãy dụa, vẫn nhắm chặt hai mắt.
Vẻ tàn nhẫn của người đàn ông càng lúc càng nồng nặc.
Thời điểm cô sắp chết ngạt, hắn buông mạnh tay ra, một tay ném cô lên giường.
Hạ Lữ nằm bò trên giường thở phì phò, mỗi một hơi thở đau đớn như cuống phổi sắp vỡ tung ra.
“Anh biết, là em muốn qua cầu rút ván.” Hắn đứng bên giường, nụ cười ngày càng lạnh lẽo, “Sao nào, nợ cờ bạc của ba em đều đã trả hết rồi ư?”
Hạ Lữ chậm rãi ngồi dậy, cắn răng nhìn hắn, tuyệt tình nói, “Đúng, cho nên em không muốn làm bồ nhí dựa vào anh để sống nữa.” Lúc trước, sở dĩ cô chấp nhận tất cả là bởi vì muốn giúp ba cô trả hết nợ cờ bạc, cuộc đời của ba cô không có công việc gì đàng hoàng, đến lúc tuổi già lại ham mê cờ bạc, cuối cùng nợ nần chồng chất, đi vay nặng lãi để trả, lãi mẹ đẻ lãi con, cứ tuần hoàn ác tính, cờ bạc càng nợ càng nhiều.
Người nọ khinh thường nhìn cô, “Đê tiện, cô cho rằng bản thân vẫn là khuê nữ đàng hoàng sao? Ngủ với tôi nhiều lần như vậy, hiện giờ mới nghĩ muốn giải thoát?”
“Giữa anh và tôi luôn luôn là giao dịch.” Giọng điệu cô chuyển lạnh.
“Được thôi, cô muốn rời khỏi tôi, đi đi, tôi thực sự rất muốn nhìn xem cô có quyết tâm này hay không.” Hắn rít một hơi xì gà xong đưa cho cô, “Nào, chứng minh cho tôi thấy cô có bao nhiêu can đảm muốn đi ra khỏi cửa khách sạn này.”
Hạ Lữ cúi đầu nhìn điếu xì gà còn thô ráp hơn cả ngón tay hắn, tàn thuốc đỏ rực như con thú hung tợn đang há mồm, hơi thở dồn dập hơn, giương mắt nhìn lại vẻ mặt khinh thường cố hữu của hắn, cô cắn răng, không nói gì thêm giật lấy điếu xì gà, giơ tay dí đầu thuốc vào đầu vai mình!
Tàn thuốc tiếp xúc vào da thịt, là tiếng xì xèo bỏng rát.
Hạ Lữ đau đến chảy mồ hôi, nhưng không kêu tiếng nào, cắn chặt môi, đầu vai tứa máu, môi cũng bị cô cắn đến bật máu…
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc