Trong đầu lại hiện lên gương mặt cao sang xinh đẹp của mẹ chồng lúc sáng, chỉ cảm thấy như cách nửa đời.
“Con đó, làm vợ người ta thì phải chú ý ngôn hành cử chỉ, hiện giờ truyền thông chưa biết chuyện này, một khi biết rồi, chắc chắn con sẽ trở thành tiêu điểm.” Bà Trang dặn dò, “Nhưng điều quan trọng nhất là phải khiến ba mẹ chồng vui vẻ, như vậy gia đình mới hạnh phúc được, à đúng rồi, nghe nói điểm ấy Lâm Kỳ làm không tốt, mẹ của Giang Phong nổi tiếng là khó hầu hạ, hồi trẻ mẹ có nhìn thấy bà ấy trên báo, lần này con đến có gặp bà nội không?”
“Dạ không có…” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, Giang Mạc Viễn còn có bà nội?
“Chắc là còn sống, nghe nói bà ấy suốt ngày ngao du bốn biển, thường xuyên đi làm từ thiện.” Bà Trang cầm cái cán bột gõ nhẹ trước mặt cô, “Sản nghiệp nhà họ Giang rắc rối phức tạp, sao con lại chẳng có để tâm chút nào vậy?”
Trang Noãn Thần không hiểu ra sao, “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?”
“Phụ nữ đó, phải giữ lại cho mình đường lui, nhà họ Giang chỉ có một đứa con trai, tuy rằng con không dính dáng gì đến tài sản nhà họ, nhưng ít nhiều gì cũng phải để giành chút tiền riêng.” Bà Trang thấp giọng nói.
Trang Noãn Thần mím môi cười, cố ý nói, “Người Thượng Hải tính toán kinh thật.” Sau đó là bồi thêm một câu, “Bụng dạ hẹp hòi.”
“Con nhỏ này, mẹ là lo trước tính sau.” Bà Trang cười cười.
“Vậy lúc mẹ theo ba cũng chuẩn bị sẵn sàng thế à?” Trang Noãn Thần chọc ghẹo.
“Ba con hả? Trên đời này nào có mấy ai thành thật đáng tin như ba con chứ?” Bà Trang cười nói.
Trang Noãn Thần nói hùa theo, “Đúng đúng, người đàn ông tốt nhất trên đời này đã lấy mẹ con rồi.”
“Đương nhiên.” Bà Trang cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Trong lòng Trang Noãn Thần thấy thật ấm áp…
***
Mùa đông ngày ngắn, còn chưa đến giờ ăn cơm chiều, trời đã tối.
Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, không trung tối đen được đèn lồng đỏ treo khắp Cổ Trấn thắp sáng, các bạn nhỏ gấp rút rủ rê nhau đi bắn pháo hoa.
Trong nhà hết muối, Trang Noãn Thần ra ngoài mua muối.
Trong không khí lãng đãng mùi thuốc pháo.
Có bạn nhỏ vui cười chạy qua, cầm pháo hoa trong tay đùa giỡn, Trang Noãn Thần nhìn thấy chúng chơi vui liền dừng bước, mỉm cười. Cảm giác ngày tết luôn rất tốt, cô còn nhớ rõ hình ảnh lúc nhỏ, mình còn cầm đèn lồng chạy khắp thôn làng.
Khi đó cô được nhận tiền lì xì, còn bây giờ đến lượt cô phát bao.
Cách đó không xa lại hiện lên pháo hoa muôn màu muôn vẻ.
Dưới pháo hoa, mặt cô được ánh lên rạng rỡ.
Cô nhìn đến khi pháo hoa tàn, trước mắt dường như hiện ra gương mặt của Cố Mặc, đó là đêm trước khi đi thi đại học, giao thừa năm ấy, Cố Mặc cầm pháo hoa đến tìm cô, mượn cớ trước khi thi phải thả lỏng tâm trạng, đêm 30 ấy, bọn họ vui cười phóng hàng loạt pháo hoa, đêm giao thừa ấy cũng trăng sáng sao thưa hệt như đêm nay, không mưa.
Cố Mặc, không biết từ khi nào cái tên này mỗi lúc mỗi xa xôi, chỉ là mỗi khi đột nhiên nhớ tới, đáy lòng chỉ còn lại nỗi phiền muộn mơ hồ. Có lẽ, khi một thứ hy vọng xa vời tan biến mất, người ta có thể lần nữa bắt đầu.
Cô hy vọng Cố Mặc có thể làm lại từ đầu.
Bởi vì, cô đã quyết định bắt đầu lại từ đầu.
Đời người rất ngắn, sống lạc quan vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Tiếng pháo hoa bùm bùm ở cách đó không xa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhìn thấy đám nhỏ đã sớm chạy xa, cô mỉm cười tiếp tục bước đi.
Ba cô đã mang rượu ngon nhất ra, tuyên bố phải uống say một phen với Giang Mạc Viễn.
Mẹ cô thì cứ nhắc luôn miệng, sao trễ thế này mà còn chưa về.
Trang Noãn Thần mượn cớ đi ra ngoài mua muối, cốt yếu là muốn gọi điện cho Giang Mạc Viễn. Vừa mới móc điện thoại ra, không ngờ nó lại reo lên.
Là Giang Mạc Viễn.
Trang Noãn Thần ngạc nhiên một lúc, mới nhấn nút nghe máy…
“Tới rồi sao?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói tràn đầy áy náy của Giang Mạc Viễn, “Noãn Noãn à, xin lỗi em, chỗ anh vẫn còn bận rộn, đêm giao thừa không thể về rồi.”
“Hả…” Cô dừng bước, một tay đút vào túi áo, cầm chặt tiền, “Việc này rất khó giải quyết sao?”
“Ừ, có chút.” Giang Mạc Viễn khẽ thở dài.
“Vậy…” Trang Noãn Thần cắn môi, điều chỉnh tâm trạng một chút, “Không sao đâu, em sẽ nói với ba mẹ một tiếng, anh cứ yên tâm làm việc đi.”
“Giận à?” Tiếng nói Giang Mạc Viễn dịu dàng.
“Không có.” Trang Noãn Thần khẽ nói, “Vậy anh có về Cổ Trấn không?”
“Chuyện này phải xem tình hình đã.” Giang Mạc Viễn nói.
“Ờ…” Trang Noãn Thần hơi thất vọng.
“Em ở nhà ăn tết vui nha, anh sẽ cố gắng xử lý nhanh công việc rồi về Cổ Trấn.” Giang Mạc Viễn dặn dò.
“Ừ, nhưng mà anh đừng nóng lòng quá, chỗ em không có chuyện gì đâu.” Trang Noãn Thần thân thiết nhắc nhở anh.
“Ừ.”
Lúc điện thoại cắt đứt, cô nhạy cảm nghe được có tiếng pháo hoa, hơi buồn bực, bất luận là công ty hay chỗ ở của Giang Mạc Viễn đều không phải là nơi cho phép bắn pháo hoa.
Cũng không muốn nghĩ sâu hơn nữa, mua muối xong rồi, thì mau về nhà thôi.
Bước chân có hơi nặng nề.
Trong lòng ít nhiều có chút không vui.
Không khí vui mừng dường như cũng giảm đi rất nhiều.
Lồng ngực có hơi buồn bực, cô tăng tốc muốn mau chóng về nhà.
Đi qua hai khúc quanh, không biết pháo hoa nhà ai phóng rất nhiều, sáng hẳn một góc trời, hệt như ban ngày.
Trang Noãn Thần đưa một tay lên che mắt lại, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, dưới bầu trời đêm, pháo hoa làm phông nền, người đàn ông lẳng lặng đứng ở đó, dáng người cao to rắn chắc, sau lưng là mấy đứa nhỏ đang vui cười đùa giỡn.
Sự xuất hiện bất ngờ này của anh khiến bước chân Trang Noãn Thần dừng hẳn!
Bóng đêm đan xen cùng pháo hoa, anh mặc một chiếc áo khoát dài màu xám tro, bên trong là bộ complet tinh xảo, mang cà vạt màu nâu đậm, không cài nút áo khoát, gió xung quanh thật nhẹ, khẽ tung cà vạt của anh lên.
Anh đứng đó, một tay cầm hộp quà, mỉm cười nhìn cô đứng cách đó không xa, không hề chớp mắt, nụ cười bên môi tựa hồ mang theo chút nuông chiều.
Trang Noãn Thần nghĩ mình nhìn nhầm, cố gắng mở to mắt hơn.
Cho đến khi, anh đặt đồ đạc trong tay xuống, rồi giang hai tay về phía cô.
Một dòng nước ấm áp không ngôn từ nào tả nổi lan tràn trong Trang Noãn Thần, sự kiềm nén tích tụ trước đó bỗng chốc tan biến, cô bất giác bước nhanh hơn, khi chỉ còn cách anh vài bước thì cô chạy đến.
Nụ cười bên môi anh càng rộng mở.
Nụ cười này, ôn hòa chiếu vào mắt Trang Noãn Thần, rồi lan ra trong lòng, sự sung sướng vừa mới nổ tung thoáng khuếch tán, thôi thúc cô sà vào lòng anh, khoảnh khắc áp má vào lồng ngực anh, cô như nghe tim mình đập rộn rã.
Hai cánh tay anh thuận thế vòng ôm cô, rắn chắc và mạnh mẽ.
Quanh cơ thể anh tràn ngập mùi hương dễ chịu thuộc về riêng anh.
Cô lại nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh, thứ cảm giác kỳ lạ này, ngay tại khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy trái tim cô và trái tim anh như đã xích lại gần nhau.
Mãi cho đến khi nhìn thấy anh bất ngờ xuất hiện, cho đến khi cô nhào vào lòng anh, Trang Noãn Thần mới ý thức được rõ ràng cô vui vẻ bao nhiêu, đêm giao thừa này hình như bởi vì sự xuất hiện của anh mới càng thêm hoàn chỉnh.
“Sao anh lại gạt người ta chứ?” Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu, đánh anh một cái.
Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, để mặc cô đánh để hả giận, “Để tạo bất ngờ cho em.”
“Lớn cả rồi anh còn như vậy?” Trong lòng Trang Noãn Thần tràn đầy cảm động, ngoài miệng lại không buông tha anh.
Giang Mạc Viễn ôm chặt lấy cô, cúi đầu nhìn cô, “Nếu không sao anh biết được em rất khẩn thiết muốn gặp anh chứ?” Khi anh nhìn thấy cô vội vã bước về phía anh, thậm chí là nhào vào lòng anh, toàn thân anh như tan chảy, từ lúc tiễn cô lên máy bay đến lúc anh xuất hiện ở Cổ Trấn này, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà anh ước gì có thể tận dụng hết nó, rốt cục cũng giải quyết xong công việc để chạy đến đây, nhìn thấy cô dưới pháo hoa, khoảnh khắc ấy anh đã phát hiện, anh thực sự rất nhớ cô, tuy chỉ xa nhau vài giờ.
“Em… em đâu có…” Trang Noãn Thần trong lòng hoảng hốt, cúi đầu, pháo hoa nở rộ trong không trung, rõ ràng chiếu ra gương mặt đang ửng đỏ của cô.
Giang Mạc Viễn không ép cô phải thừa nhận, chỉ cong môi cười.
“Không được cười.” Cô càng ngượng hơn, dứt khoát đưa tay che miệng anh lại.
Râu mới nhú trên cằm anh đâm vào tay cô hơi nhột, cô lấy tay ra, lại bị anh kéo đến đặt bên hôn một cái, dưới pháo hoa, cô hệt như một con thú cưng sinh động khiến anh yêu thương.
“Ra ngoài mua đồ à?” Anh khẽ hỏi.
Trang Noãn Thần gật đầu, lắc lắc bao muối trong tay, “Trong nhà hết muối.”
Giang Mạc Viễn cười nhận lấy, lại cầm hộp quà lên, chừa ra một tay nắm lấy tay cô, trách cứ, “Ra ngoài mà không mang bao tay à?”
“Vì gần mà.” Cô cười nói.
Giang Mạc Viễn lắc đầu bất đắc dĩ, nắm tay cô nhét vào túi áo, lòng bàn tay ấm áp to lớn hòa tan nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay cô.
“Về nhà thôi.”
Trang Noãn Thần gật đầu, để mặc anh nắm tay mình.
Pháo hoa càng được phóng lên nhiều hơn.
Hai người chậm rãi đi về nhà.
***
Cơm tất niên, ông bà Trang ăn rất vui vẻ, chuyện này không thể không nhắc tới bản lĩnh cao siêu khiến mọi việc suôn sẻ của Giang Mạc Viễn. Quà Giang Mạc Viễn mang tới cũng không lỉnh kỉnh chút nào, mà là mua được món quà chính xác hai ông bà ngưỡng mộ trong lòng, nhất là bà Trang, suốt đêm đều cười toe toét.
Hôm lễ năm sau, đều do Giang Mạc Viễn một tay chuẩn bị.
Ông bà Trang cũng không có ý kiến gì nhiều, đối với tập tục lễ cưới Giang Mạc Viễn đương nhiên cũng rất tôn trọng, cũng đề cập đến từng cái.
Tối nay, đa số lời nói đều xoay quanh chủ đề hôn lễ, sau đó là Giang Mạc Viễn kể rõ ràng gia cảnh nhà mình, đương nhiên, anh không đề cập đến chuyện xảy ra ở Zurich, đây cũng là ý của Trang Noãn Thần.
Ông bà Trang nghe nói bên thông gia cũng không có ý kiến gì về hôn sự này nên cũng yên tâm, chuyện khác cũng không hỏi nhiều.
“Mạc Viễn à, đây là lần đầu tiên con ăn tết ở Trung Quốc, người Trung Quốc ăn tết rất chú trọng tập tục thức đêm vào hôm giao thừa, chờ đến rạng sáng mồng một, con có thể theo Trang Noãn Thần đến bãi hoa đăng, đây chính là tập tục của Cổ Trấn chúng ta, không thể bỏ qua.” Bà Trang càng nhìn con rể càng thích, không ngừng gắp thức ăn vào chén anh.
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc