Trong phòng ngủ nồng nặc mùi rượu.
Cố Mặc mặc nguyên bộ đồ nằm trên giường, trong tay còn ôm chai rượu. Anh nhắm chặt hai mắt như đang ngủ, nhưng trong khi ngủ mơ thường xuyên nhíu mày, gương mặt anh tuấn trông có vẻ hốc hác, râu ria mọc lởm chởm, toàn thân nhìn qua suy sụp không chịu nổi.
Khi Hứa Mộ Giai đẩy cửa phòng ngủ ra, thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Giơ tay phe phẩy đi mùi rượu trong không khí, khẽ chau mày, sau khi bước đến không có lập tức đánh thức anh, ngược lại ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn anh, sau hồi lâu đưa tay khẽ vuốt hai má anh, đáy mắt tràn ra tình yêu say đắm.
Cố Mặc, chàng trai ngang tàng bất kham này rốt cuộc không phải cũng thuộc về cô hay sao?
Cô có chút không dám tưởng tượng, đã từng biết bao nhiêu ngày đêm cô chỉ có thể đi tìm an ủi trong giấc mộng, Cố Mặc trong mơ rất thương cô, trong tim trong mắt toàn là cô, nhưng sau khi tỉnh mộng liền chìm sâu trong mất mát, Cố Mặc, chưa bao giờ yêu cô, cho dù là lúc học đại học cô ở bên anh một thời gian dài như vậy.
Cảm giác của Hứa Mộ Giai đối với Cố Mặc chưa bao giờ vơi đi theo chuyển động của thời gian, từ lúc nhìn thấy anh lần đầu tiên, cô chỉ biết bản thân xong rồi, cũng chạy không khỏi bóng dáng của người đàn ông này.
Tình yêu của cô với Cố Mặc, sự si mê với Cố Mặc hệt như thuốc phiện, cô chính là người ăn nhầm cây thuốc phiện ấy, một khi dính vào thì không cách gì từ bỏ.
Giơ tay phủ lên mặt anh, râu trên cằm anh làm đau lòng bàn tay cô. Một chút đau đớn nhanh chóng khuếch tán lên đáy mắt cô, cô thuận thế nằm xuống, ngắm nhìn anh đang nhắm chặt hai mắt.
“Cố Mặc… em biết có được anh bằng cách thức này rất đáng xấu hổ, nhưng mà… em thực sự quá yêu anh.”
Ngón tay khẽ vuốt tóc anh, trong mắt Hứa Mộ Giai tràn ngập đau xót.
Cố Mặc say khướt, lẩm bẩm một câu trong mơ màng, Hứa Mộ Giai nghe rất rõ, anh vừa mới gọi một tiếng ‘Noãn Thần’. Con tim đột nhiên đau nhói, ghé đầu gối lên ngực anh, Cố Mặc ơi Cố Mặc, cho tới lúc nào thì anh mới có thể quên được cô ấy?
***
Trở về căn phòng thuê ở Thông Châu, trọng trách thu xếp đồ đạc rơi xuống người Giang Mạc Viễn, sau khi Trang Noãn Thần leo lên ghế lấy vali suýt chút nữa bị rơi xuống trúng đầu thì Giang Mạc Viễn dứt khoát kiên quyết bắt cô ngoan ngoãn đứng ở một bên, tự mình từ phòng ngủ bận rộn đến phòng khách, rồi từ phòng khách bận rộn đến toilet.
Trang Noãn Thần trong lòng không vui, nhưng chỉ có thể đi theo sau lưng anh giúp đỡ này nọ, lúc trước cô dọn đến chỗ nào đều là do Hạ Lữ và Ngải Niệm trợ giúp, nhìn thấy Giang Mạc Viễn bận này bận nọ, vừa đóng gói vừa phân loại sắp xếp lại đồ đạc thì trong lòng không khỏi buồn phiền, cô ít nhiều gì cũng phải giúp đỡ để công việc tốt hơn một chút chứ.
“Tùy tiện bỏ vào đóng lại không phải là được rồi sao?” Cô ngồi xổm xuống bên cạnh vali, nhìn anh.
“Đồ đạc phải để trật tự ngăn nắp, như vậy thì lúc em tìm sẽ tiện lợi hơn.” Giang Mạc Viễn đưa tay xoa xoa đầu cô, tiếp tục bận rộn.
“Cũng không nhất định thế, trong bừa bộ có thứ tự mà.” Trang Noãn Thần nhíu mày.
Giang Mạc Viễn đang dùng băng dính quấn mấy đồ trang trí nhỏ, sau khi nghe vậy liền thấy buồn cười, nhìn cô, “Lý luận kiểu gì thế này?” Trước khi đến đây, anh từng nghĩ trực tiếp thuê người dọn dẹp, nhưng ngẫm lại thấy thôi đi, dọn dẹp phòng cũng là một khâu cần thiết để thấu hiểu một người.
Trang Noãn Thần biện minh, “Thì chính là như vậy mà, anh thu dọn ngăn nắp quá ngược lại tôi tìm không ra.”
“Lúc không tìm được thì hỏi anh.” Giang Mạc Viễn tâm trạng tốt vô cùng.
Trang Noãn Thần quan sát bóng lưng anh, có chút không thể giải thích sao một người đàn ông lại có thể có tính tự giác như vậy chứ? Khẽ thở dài thườn thượt, “Hàn Hàn từng nói một câu, chăn không cần gấp, vốn dĩ lúc ngủ cũng sẽ sổ ra. Cho nên làm như vậy chính là đang lãng phí thời gian đấy.”
Giang Mạc Viễn vừa thu dọn vừa thản nhiên nói, “Vậy hôm nay em ăn cơm, thì dùng đến tận ngày mai khỏi cần ăn phải không? Dù sao cũng đều bị em tiêu hóa hết, chẳng phải là lãng phí nguyên liệu nấu ăn sao? Người lười biếng sẽ viện cớ này cớ nọ để tô điểm cho tính trì trệ của mình, thật sự họ đã quên, thói quen cuộc sống lành mạnh sẽ cực kỳ nâng cao hiệu suất làm việc của con người.”
Hở…
Trang Noãn Thần bị anh nói đến nghẹn họng chẳng đáp được chữ nào.
Cô phát hiện, tranh luận với anh thì kết quả chính là thất bại thảm hại.
Giang Mạc Viễn nói xong lại đi vào bếp, sau đó lại đi ra, nhìn cô, bất đắc dĩ nói, “Noãn Noãn à, anh chỉ không hiểu mấy năm em ở Bắc Kinh này làm thế nào để sống sót được.”
Trang Noãn Thần bị anh hỏi đến mù mờ, đứng dậy đi lên trước, ló đầu nhìn vào thì mặt cô nhất thời đỏ như quả táo, trong bồn rửa chén còn một số chén đĩa chưa rửa, nắp nồi cơm điện thì để mở, bên trong còn có nửa nồi cơm.
“Cái đó… Tôi lập tức thu dọn ngay.” Cô ước gì có thể tìm cái hang để chui vào.
Giang Mạc Viễn lại cố nén cười, cầm qua một túi rác siêu lớn, đưa tay trực tiếp quơ hết bát đĩa vào trong.
“Này, anh làm gì vậy?” Cô hết hồn vội ngăn lại, “Không thể ném, đều là tốn tiền mua đó.”
“Trong nhà có hết rồi, mấy cái này không cần nữa.” Giang Mạc Viễn nói xong lại mở cửa tủ lạnh ra.
“Cái đó cũng không được ném nha, lãng phí lắm…”
“Đây là gì vậy?” Giang Mạc Viễn chau mày, từ trong tủ lạnh lấy ra mấy dĩa thức ăn, hỏi.
“Đây là…” Trang Noãn Thần chạy đến nhận lấy mở nắp ra, “Cá hấp, ở nhà hàng ăn không hết nên gói mang về ăn tiếp.”
Vừa mới dứt lời, cánh tay đàn ông lại vung lên, trực tiếp ném cái dĩa cùng với cá hấp bên trong vào túi rác.
“Còn nhiều vậy mà, trưa nay có thể hâm lại ăn tiếp mà.” Trang Noãn Thần cảm thấy anh quá lãng phí, chẳng những ném bỏ nhiều đồ đạc của cô, còn ném luôn cả thức ăn của cô.
Giang Mạc Viễn đặt túi rác to đùng sang một bên, đặt hai tay lên vai cô, cúi đầu thở dài, nhìn cô cả buổi mới lên tiếng, “Noãn Noãn, từ nay về sau anh sẽ không để em vất vả như vậy nữa.”
Lời nói của anh nặng tựa tảng đá, bỗng dưng chạm đúng chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô.
Cô sững sờ nhìn anh, hồi lâu cũng chưa nói được gì.
Không biết tại sao, cho dù biết Giang Mạc Viễn đã từng làm ra chuyện xấu xa với mình, nhưng sâu trong tiềm thức cô vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần là chuyện anh hứa hẹn thì nhất định sẽ thực hiện…
Giang Mạc Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thả cô ra rồi tiếp tục công việc.
Lúc chạng vạng, căn phòng cơ bản đã thu dọn xong.
Phòng không lớn, đồ đạc mọi thứ cũng không nhiều, dọn dẹp cũng không tốn sức như vậy.
Thứ còn lại, chỉ là cây đàn ukulele trên tường kia.
Trang Noãn Thần đứng trước nó, ngước nhìn, nhưng lần lữa không giơ tay tháo xuống.
Cây đàn này vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngày qua ngày, năm qua năm, lâu rồi, mỗi khi cô rất nhớ rất nhớ Cố Mặc, cô sẽ tháo xuống nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhìn đàn liền có thể nghĩ đến Cố Mặc, hiện giờ, cô còn có tư cách gì để nghĩ đến anh? Có tư cách gì giữ lại cây đàn của anh?
Đàn ukulele, lẳng lặng chiếu vào đáy mắt cô.
Ngắm rồi lại ngắm, cô hình như lại thấy ngày xuân ấm áp khi đó, hình ảnh chàng thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng tựa người dưới tàng cây, ôm đàn ukulele khẽ hát, mùi hoa ngào ngạt, hết thảy đều như một giấc mộng huyền ảo và đẹp đẽ.
Ngắm rồi lại ngắm, mắt cô cũng đỏ hoe.
Thực sự ông trời đã định sẵn cô và Cố Mặc là một giấc mộng, nếu không, sao ngay cả cảnh tượng gặp gỡ nhau cũng đẹp đẽ đến thế chứ?
Tựa như hoa mơ hạnh, lúc nở hoa thì mềm mại xinh đẹp, nhưng mơ lại đắng chát, chính như tình yêu của cô và Cố Mặc.
Lồng ngực vẫn đau như thế, như là có lưỡi dao đang từng chút một khắc vào đáy lòng cô cái tên ấy… Cố Mặc.
Giang Mạc Viễn từ sau đi tới, cô vội vàng cúi đầu, che khuất viền mắt đỏ hồng của mình.
Người đàn ông ở sau lưng im lặng thật lâu.
Cô muốn để bản thân trở nên bình tĩnh một chút, tự nhiên một chút, nhưng trong lòng lại không hồi phục như cũ được.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, mang theo tất cả thương tiếc.
Cơ thể Trang Noãn Thần khẽ run lên, giây tiếp theo, một tiếng nói ấm áp chân thành chui vào tai cô, “Noãn Noãn, hãy thử yêu anh.”
Bất ngờ, cô kinh ngạc sợ hãi.
Quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn, vẻ mặt của anh cùng ánh sáng phát ra từ mắt anh giống hệt nhau, chân thành, nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu.
Tình yêu, thật sự có thể thử sao?
Giang Mạc Viễn giơ tay, vén vài sợi tóc lòa xòa bên má cô, trong mắt lộ ra vẻ ôn hòa.
Nhất thời, cô hơi hoang mang, lời nói này của Giang Mạc Viễn làm cô rung động quá lớn, cô có chút không biết làm sao, cũng không cách gì trả lời.
Tâm tư của cô rơi vào mắt anh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô nói, “Mang đàn theo đi.”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, anh lại có thể đồng ý?
Quay đầu nhìn thấy anh cẩn thận tháo cây đàn ukulele xuống, đáy lòng dâng lên xúc cảm khác thường, ở sau lưng anh khẽ nói, “Đàn hư rồi.”
“Không sao, anh sẽ tìm người quen sửa lại giúp em, yên tâm đi.” Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng cười, đưa đàn cho cô.
Cô ôm đàn ukulele, trái tim lại dậy sóng, rốt cuộc không thể bình tĩnh lại được…
***
Thời gian còn sớm, Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn chia làm hai ngã, Giang Mạc Viễn lái xe đem đồ đạc của cô về biệt thự trước, còn cô thì trực tiếp đến công ty.
Trình Thiếu Tiên sau khi nhận đơn xin phép của cô thì thoáng trầm tư, đặt xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống sô pha.
Trình Thiếu Tiên cũng ngồi xuống đối diện cô, nhàn nhã châm trà cho anh và cô, lát sau anh hỏi, “Hiện giờ có thể nói với tôi quan hệ giữa em và Giang Mạc Viễn được không?”
Sáng nay, trực tiếp nhận cuộc gọi từ Giang Mạc Viễn, sau khi nhìn thấy số máy của Giang Mạc Viễn thì kinh ngạc vô cùng, Giang Mạc Viễn không bao giờ chủ động gọi điện cho anh, không ngờ sau khi bắt máy, thì Giang Mạc Viễn nói muốn xin nghỉ phép cho Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần biết sớm muộn gì cũng phải nói rõ với Trình Thiếu Tiên, âm thầm hít sâu một hơi, nói, “Tôi… tôi kết hôn với anh ấy.”
Một câu nói khiến Trình Thiếu Tiên kinh ngạc, bàn tay vô thức run lên, chút nước trà tràn ra khỏi tách. Trang Noãn Thần thấy thế vội vàng rút khăn giấy đưa anh.
Anh nhận lấy, lơ đãng lau ngón tay, có chút đăm chiêu.
“Em yêu anh ta?” Đầu lông mày khẽ nhíu lại.
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn trà trong tách, khi ngẩng đầu lần nữa, miễn cưỡng nở nụ cười, “Đúng, em yêu anh ấy.” Nếu không nói như vậy, người khác sẽ nghĩ cô thế nào?
Trình Thiếu Tiên sững sờ.
“Không phải em… đang yêu đương với Cố Mặc sao?” Anh từng thấy Cố Mặc đến công ty đón cô, hai người rất ngọt ngào.
Con tim đau đớn cố gắng nén chặt, cô cụp mắt khẽ nói, “Không yêu…”
Trình Thiếu Tiên hoài nghi nhìn cô, nhưng không tiện hỏi nhiều, thật lâu sau âm thầm thở dài, “Thật muốn xin nghỉ phép?”
Cô ngẩng đầu, đáy mắt tràn ngập áy náy, “Tôi biết lúc này công ty rất bận rộn, nhưng, chỗ ba mẹ thực sự cần phải nói rõ.”
“Tôi hiểu.” Trình Thiếu Tiên gật đầu, nghĩ nghĩ, “Ngày phép tôi có thể phê duyệt cho em, nhưng bộ phận các em cần tạm thời chọn ra một người phụ trách.”
Trang Noãn Thần gật đầu, “Tôi đã chọn rồi, Hạ Lữ có thể, bình thường làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa, cậu ấy đang phụ trách toàn là khách hàng quan trọng, muốn cậu ấy tạm thời quản lý bộ phận này chắc là không thành vấn đề.”
“Hạ Lữ…” Trình Thiếu Tiên thoáng cân nhắc, “Em thực sự nghĩ cô ấy có thể.”
“Vâng.” Cô tin tưởng Hạ Lữ có năng lực này, “Đương nhiên, có lẽ trong lúc quản lý cậu ấy sẽ có lúc thiếu thỏa đáng, vẫn hy vọng Trình tổng có thể hỗ trợ nhiều hơn.”
“Cái này không thành vấn đề.” Đáy mắt trình Thiếu Tiên trầm tư, sau đó nhìn cô, “Em đã đề cử, vậy để Hạ Lữ tạm thời thay công việc của em trong vòng hai tuần đi.”
“Cám ơn.”
Lúc Trang Noãn Thần sắp rời đi, Trình Thiếu Tiên lại lên tiếng gọi cô lại.
Cô xoay người, nhìn anh.
Đáy mắt anh ánh lên ý vị sâu xa, “Nếu, tôi chỉ nói là nếu, em muốn tìm người để trút hết nỗi lòng ra, thì có thể tìm tôi.” Nói đến đây anh lại bổ sung thêm một câu, “Không dứt khoát chỉ là chuyện công việc.”
Lòng cô rung lên, sau hồi lâu mới khẽ cười, “Cám ơn anh.”
Chuyện âm thầm bi ai nhất chính là bất đắc dĩ đem bán người đàn ông mà mình yêu thương nhất, trên đời này, còn có thể có chuyện đau đớn hơn so với chuyện này sao?
Tags: Hào Môn Kinh Mộng, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Ân Tầm, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc