Bận cái áo thun trắng, quần jean, khoác thêm cái áo sơ mi kẻ ca rô ra ngoài thì trông tôi đẹp giai có khác gì mấy ông tài tử hàn quốc đâu, hehe.
Dong con ngựa sắt ton ton đi ngoài đường, vài tia nắng ấm áp buổi sáng chiếu qua từng kẽ lá báo hiệu một ngày tốt lành. Lũ nhóc lon ton cầm theo cuốn vở đi lễ học giáo lý, vài đứa thì me me cúp lễ lủi vào quán nét ngồi.
Đi đến cửa hàng bánh kem, tôi nhận lấy cái bánh kem nhỏ mà tôi đã đặt làm từ trước.
Xong tôi xách qua nhà nhỏ P.
– P: Đ đến sớm thế?
Cô nàng mặt ngái ngủ còn dính đầy kem mắt, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ ngắn tủn, tay ôm gấu bông, tay dụi dụi mắt làm tôi suýt phụt máu cam.
– Tôi: 7h rồi còn sớm hả? Vậy Đ về làm một giấc nữa nha.
– P: Ớ, ai cho. Hôm nay Đ là của P rồi.
– Tôi: Thế thì vào đi rửa mặt đi kìa, dính đầy ken mắt xấu quá đi.
– P: Ừm, hì hì. – Nhỏ nhoẻn miệng cười chạy tọt vào nhà.
– Đóng cổng lại giùm P nha. – Nhỏ đứng trong nhà gọi vọng ra.
Tôi lắc đầu phì cười trước cái điệu bộ trẻ con của nhỏ. Dắt xe vào trong, đóng cổng lại rồi tôi bước vào nhà ngồi trên ghế đợi.
– Tôi: Ủa, không có ai ở nhà à P?
– P: Không, ba mẹ em đi sang ngoại rồi vì hôm nay em nói muốn mời bạn sang tổ chức sinh nhật mà. – Thay đổi cách xưng hô nhanh thật.
Nhỏ từ trong phòng mở cửa bước ra với chiếc đầm xòe dài tới đầu gối. Mái tóc dài ngang lưng xõa ra, nhỏ đeo thêm đôi bông tai nhỏ hình trái tim, mặt không chút son phấn nhưng sao trông nhỏ đẹp là thường.
– P: Đi thôi.
– Tôi: Đi đâu?
– P: Đi mua đồ về nấu ăn chứ đi đâu. Đi nào! – Nhỏ kéo tay tôi đi.
Chở nhỏ bằng con ngựa sắt thân thương của mình trên đường mà mấy tay thanh niên đi ngang qua cứ liếc mắt dòm ngó với ánh mắt nửa khinh nửa gato. Có mấy tay còn bị gấu véo la oai oái nữa.
Vào đến chợ, tôi đi gửi xe rồi cùng nhỏ vào trong.
– Tôi: Mua gì trước đây?
– P: Đi theo em thì biết.
Nhỏ dẫn tôi qua hết sạp đồ này đến đồ khác. Cuối cùng nhỏ dừng lại tại một sạp bán đồ đôi.
– Tôi: Đến đây làm gì?
– P: Mua đồ chứ chi, anh ngốc thế.
Nhỏ chạy tọt vào trong, tìm hết cái này đến cái khác, và rồi nhỏ cũng chọn được hai cái áo cặp màu hồng. Tôi không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhỏ chọn cái áo y chang cái mà ngày trước nhỏ Linh tặng tôi.
– P: Sao thế? Anh không thích hả?
– Tôi: À, không. Đẹp lắm.
– P: Vậy anh vào mặc thử xem. – Nhỏ đẩy lưng tôi.
Tôi cầm cái áo vào mặc thử rồi bước ra. Nhỏ nhìn tôi rồi bụm miệng cười.
– Tôi: Cười gì thế? Trông anh thế nào?
– P: Xinh lắm, haha.
– Tôi: Gừ, dám cười anh hả? – Tôi chạy đến cù léc nhỏ.
Xong nhỏ lại dẫn tôi đi mua thêm lung tung đồ nữa. Hết hai tiếng chạy nhong nhong, chúng tôi ghé vào tiệm kem ngồi nghỉ mệt. Mà ăn cũng chẳng yên nữa, nhỏ lấy kem trét đầy lên mặt tôi. Tôi cũng chẳng chịu kém, tôi lấy kem trét lên mũi nhỏ. Tiệm kem bé xíu trong góc chợ vốn thường ngày yên tĩnh nhưng bỗng trở nên nhộn nhịp nhờ hai đứa tôi. Xong nhỏ lại đòi tôi nguyên bộ dạng lem luốc đó cho nhỏ chụp hình.
Giỡn chán rồi thì nhỏ mới quay về việc chính. Nhỏ mua một đống rau củ quả, thịt gà thịt lợn, bánh kẹo đến nỗi mà tôi xách muốn rụng tay luôn. Về đến nhà, nhỏ vào bếp trổ tài nấu nướng, còn tôi thì bị bắt ngồi xem ti vi. Ngồi xem mà mùi thơm từ dưới bếp thổi lên làm bụng tôi không yên được, nó cứ đánh trống ùng ục ở trong.
Mãi nhỏ mới nấu xong, tuy không biết tên từng món nhưng mà ăn thì ngon hết sẩy luôn. Quất 3 chén cơm no căng bụng xong tôi với nhỏ cùng dọn dẹp.
…
Ngồi ở nhà ướp đồ để đến chiều làm tiệc xong cũng tầm 1h. Nhỏ lại đòi tôi đèo đi chơi.
– P: Đi trượt patin đi, đi mà. – Nhỏ chớp mắt.
Tôi lại đành chở nhỏ đi trượt patin mặc dù tôi có biết trượt đâu.
Không biết nay là ngày gì mà quán patin đông như kiến. Thấy bọn tôi vào, lũ thanh niên trong quán lại chằm chằm nhìn nhỏ P.
Thuê giày xong nhỏ vào sân trượt ngon lành, trượt rất điệu nghệ nữa là đằng khác. Nhìn nhỏ trượt mà mê luôn.
– P: Anh, vào trượt đi. Làm gì cứ ngồi ngoài đó vậy. – Nhỏ P lướt vào chỗ tôi.
– Tôi: Anh… anh có biết trượt đâu. – Tôi lí nhí.
Ngay lập tức mấy thằng kia cười lớn, công nhận tai bọn này thính thật.
– P: Cứ vào đi, em chỉ cho. – Nhỏ kéo tay tôi.
Tôi xỏ đôi giày vào, lúc vừa đứng lên thì mém té do mất thăng bằng.
– P: Vịn vào hông em này, em kéo đi.
Tôi bám hờ vào hông nhỏ rồi cứ thế nhỏ lôi tôi đi. Mấy thằng kia hồi nãy cười tôi nhìn thấy thì tức nổ mắt.
Dần dần tôi có thể tự giữ thăng bằng được và chuyển hướng được.
– P: Anh giỏi ghê, tự trượt được rồi này.
– Anh mà, hehe. – Tôi phổng mũi.
Đang vui thì tự nhiên ở đâu ra mấy thằng cứ lượn lờ đi ngược trước mặt bọn tôi, rồi còn bày đặt trượt 1 chân này nọ nữa chứ. Chắc là muốn lấy le với nhỏ P đây mà.
– Tôi: Bọn này tính làm gì đây.
– P: Anh để em lo cho.
Xong nhỏ P trượt lên phía trước, bọn kia biết ý cũng dẹp gọn sang góc. Rồi nhỏ P bắt đầu biểu diễn những pha tuyệt đẹp mà tôi và cả bọn kia cũng phải há hốc mồm. Nhất là pha nhỏ bật lên xoay mấy vòng trên không, trông nhỏ như tiên nữ đang hạ phàm ấy. Chỉ có thể dùng hai từ để diễn tả nhỏ lúc đó là “quá đẹp”.
Trượt chán, nhỏ lại muốn tôi chở đi ăn.
– Tôi: Không để bụng chiều nay ăn hả?
– P: Không, giờ ăn với anh vui hơn. – Nhỏ cười tươi.
– Vậy em muốn đi ăn gì đây?
– Ăn ốc luộc đi. Em biết chỗ này làm ngon lắm.
– Ừ, em chỉ đường đi.
Nhỏ chỉ đường cho tôi vào một cửa tiệm ở góc đường AB rồi gọi ra hai dĩa ốc luộc to chà bá lửa.
– P: Anh ăn thử nè. – Nhỏ lấy tăm nhọn xiên một con ốc đút cho tôi.
– Tôi: Ừm… ngon thật. Em cũng ăn thử nè. – Tôi xiên lại một con bé tí teo cho nhỏ.
– P: Hứ, em cho anh con ốc bự mà anh cho lại em con bé tí teo thế. – Nhỏ giãy nảy.
– Tôi: Vậy em muốn con nào? Chỉ đi.
– Con này. – Vừa nói nhỏ vừa lấy tăm xiên luôn hai con ốc bự nhất trong đĩa của tôi.
– Ớ, ăn gian nhá. Sao em lấy hai con của anh?
– P: Plè, ai bảo anh ngố, hihi.
Đùa qua giỡn lại một hồi mà đã 4h chiều, tôi lại chở nhỏ về để nấu nướng cho bữa tiệc.
– Tôi: Trông em có vẻ mệt rồi đấy, ngồi nghỉ đi, để anh nấu cho.
– P: Anh nấu á?
– Ừ.
– Có ăn được không?
– Em đang xem thường đầu bếp 5 sao đấy hả? Để anh trổ tài cho xem.
Xong nhỏ ra ghế ngồi xem tivi, tôi thì hì hục nấu nướng, chiên, xào. Được một lát, nhỏ lại mò xuống bếp.
– Tôi: Sao không ngồi trên đó xem tivi đi, xuống đây phá đám anh hả.
– P: Không, ngồi một mình chán lắm. Em muốn ở cạnh anh từng giây từng phút. – Nhỏ ôm tôi từ đằng sau lưng.
– Tôi: Cả lúc anh tắm luôn hả?
– P: Hứ, anh xấu quá.
– Nhỏ đấm thùm thụp vào lưng tôi.
– Tôi: Ai da, gãy lưng anh rồi.
– P: Hứ, cho gãy luôn. – Nhỏ véo hông tôi thêm một cái rồi đeo cái tạp giề vào. – Còn món nào chưa nấu không?
– Còn thịt gà trong tủ lạnh đấy, em muốn làm món gì thì làm đi. – Tôi vừa nói vừa nếm thử nồi nước hầm.
– P: Bắt quả tang anh ăn vụng nhá.
– Tôi: Anh đang nấu dĩ nhiên phải ăn thử trước đặng xem mặn nhạt chứ, em thử xem món này anh làm hơi mặn phổng?
– P: Anh đút cho em ăn đi.
– Tôi: Đây, thưa tiểu thư. – Tôi gắp miếng thịt đút cho nhỏ.
– P: Ừm… món này… – nhỏ nhăn mặt. – Ngon tuyệt, hihi.
– Tôi: Chuyện, đầu bếp 5 sao mà lại. – Tôi vỗ ngực tự tin.
Nấu nướng xong mà vẫn còn sớm, mới tầm bốn giờ rưỡi.
– Tôi: Em mời bạn mấy giờ thế?
– P: 6h, chắc bọn nó cũng sắp đến rồi.
– Tôi: Em xem bánh kẹo đầy đủ chưa đấy?
– P: Rồi rồi, em mua đầy đủ rồi.
– Tôi: Vậy mình lo trang trí nhà cửa là vừa rồi đấy.
– P: Ừm, hìhì.
Tôi với nhỏ P lại bắt tay trang trí.
– P: Anh bơm bóng bay đi.
– Tôi: Yes sir.
Đang ngồi bơm bóng mà bỗng nghe tiếng nổ đùng bên tai làm tôi giật thót. Hóa ra là nhỏ P đưa quả bong bóng đến gần tai tôi rồi bóp nổ.
– Tôi: Gừ, dám phá anh hả? – Tôi cầm một quả bóng rượt theo nhỏ.
Nhỏ la lối om sòm chạy quanh nhà, người ngoài nhìn vào không khéo lại tưởng nhầm tôi là ăn cướp đang rượt nhỏ.
Đến đúng 6h, tiếng chuông cổng reo lên.
– P: Chắc là mọi người đến đó.
– Tôi: Vậy em ra mở cửa đi.
– P: Ừ, anh dọn dẹp mấy đồ vặt này giùm em nha.
Xong nhỏ chạy ra mở cổng. Tôi thì ôm đống đồ bơm bong bóng, dao, kéo, giấy vụn đem xuống bếp cất rồi ở dưới đó múc đồ ăn ra tô, đĩa luôn. Ngồi dưới bếp mà tôi thoáng nghe tiếng ồn ào ở trên nhà thì tôi đoán được có khoảng hơn 20 đứa ở trên nhà. Mà hầu hết có lẽ đều là bạn thân của nhỏ P hay sao mà họ nói chuyện có vẻ thoải mái lắm.
Lát sau, nhỏ đi xuống.
– Tôi: Anh dọn đồ ăn ra xong hết rồi này.
– P: Sao nhanh thế, anh lên đây em giới thiệu với bạn em đã.
– Tôi: Giớ… giới thiệu á?
– P: Ừ, đi nào. – Nhỏ lại kéo tay tôi.
– Tôi: Hay anh vào phòng em ngủ lát nha. Anh mệt quá, khi nào mọi người về thì gọi anh dậy.
– P: Không được, em lỡ bảo với bọn nó là bạn trai em đang ở đây rồi.
– Nhưng ngại lắm.
– Hôm nay anh là của em, cấm cãi em. Mà họ đều là bạn em cả, có gì đâu mà ngại.
Tôi đành theo nhỏ lên trên nhà. Vừa mới lên đến nơi thì từ đâu hai đứa con gái trông khá xinh ăn mặc rất cá tính, áo hở vai, quần rách gối, mặt đánh chút phấn nhảy ra.
– Ù ôi, gấu bà đây hả? Đẹp trai dữ ta?
– Thế mà lâu nay giấu kỹ quá ha.
– P: Giấu thì giờ bọn mày cũng gặp rồi đó thôi.
– Chào bạn, mình tên Như, còn đây là Hương. Rất vui được làm quen.
– Tôi: Ừ, mình tên Đức.
Qua loa màn chào hỏi với từng đứa xong đến màn ăn uống. Không biết bọn này là thám tử hay sao mà hỏi nhiều kinh khủng, ăn mà cũng hỏi lắm. Nhiều lần tôi còn phải nhờ nhỏ P giải vây hộ.
Chỉ trong một tiếng vừa hỏi vừa ăn mà chúng nó đã xử gọn công sức nấu nướng của tôi với của nhỏ P cả buổi chiều. Ăn chán, chúng nó lại lấy bánh kem đi bôi vào mặt nhau. Tôi và nhỏ P là thảm hại nhất do bị tất cả chúng nó hợp sức bôi trắng đầu. Nhưng bọn kia cũng bị hai đứa tôi bôi lại không ít.
Tưởng là ăn xong rồi sẽ thoát, ai dè chúng nó đòi hát karaoke cặp vì nhà nhỏ P có dàn karaoke mà ba nhỏ mới mua.
– Như: Hai ông bà chủ xị lên mở đầu đi.
– Hương: Phải múa minh họa nữa nha.
– P: Chiều bọn mày luôn. Bọn mày dám thi xem cặp nào hát hay nhất không?
– Hương: Thi thì thi, tao không sợ mày đâu, haha.
– Như: Cặp nào thua phải làm theo yêu cầu của đội thắng nha.
– P: Chuyện nhỏ. – Rồi quay sang tôi. – Mình hát bài gì đây anh?
– Tôi: Bài gì cũng được, miễn là em thích.
– P: Vậy bài người tình mùa đông nha.
– Tôi: Ừ.
Hai đứa tôi bắt đầu rống à nhầm, bắt đầu hát.
… đường vào tim em ôi băng giá…
…
Từng giai điệu bài hát vang lên, giọng nhỏ P êm đềm dịu nhẹ nghe mà ngây ngất lòng người. Chính tôi cũng xém bị nhỏ hút hồn theo luôn.
Bài hát vừa kết thúc, khán giả ở dưới vỗ tay rào rào.
Cuối cùng, hai đứa tôi phải làm theo yêu cầu của nhỏ Hương với thằng bạn trai của nhỏ đó vì khán giả bị nhỏ đó với nhỏ Như mua chuộc.
– P: Yêu cầu vừa phải thôi nha mày.
– Hương: Yên tâm, hehe.
– P: Vậy thì nói đi.
– Hương: Yêu cầu của tao thì cũng đơn giản thôi, đó là hai đứa mày phải… hôn nhau.
– Tôi: Cái này…
Nhỏ P như hiểu ý.
– P: Đổi cái khác đi, ở đây đông người thế này, ngại chết.
– Hương: Đã hứa phải giữ lời chứ mày, mà chỉ hôn thôi chứ có làm gì đâu mà ngại.
Nhỏ P quay sang nhìn tôi ái ngại.
– Hôn đi, hôn đi!
– Hôn đi, hôn đi!
Đám bạn của nhỏ không ngừng hối thúc.
Cuối cùng, tôi tiến đến sát nhỏ P, từ từ đặt lên môi nhỏ một nụ hôn nồng ấm, tuy chỉ trong vài giây nhưng tôi có thể cảm nhận được vị ngọt từ môi của nhỏ, cảm nhận được nhịp tim của nhỏ đang đập loạn xạ lên.
Buông nhỏ ra, mặt nhỏ lúc này đã đỏ bừng như quả gấc. Đã thế nhỏ Như còn mon men đến hỏi.
– Cảm giác thế nào mày? Cho tao mượn thử nha?
– Ế ế, có anh rồi em mượn ai nữa? – Thằng bạn trai nhỏ Như nhảy dựng lên.
– P: Ai cho, của ai nấy xài.
– Như: Keo thế, mượn thôi mà.
– P: Mượn lỡ mày không trả thì sao?
– Như: Gớm, coi bả giữa của kìa. Xí, không thèm nữa. Tụi này đi về đây.
– P: Ừ, lượn đi cho nước nó trong.
– Hương: Khỏi đuổi.
– Như: Chúc hai người vui vẻ nha. – Nhỏ này nháy mắt nguy hiểm vãi ra.
Đợi bọn bạn nhỏ về hết, tôi ngồi vật ra ghế. Nhỏ P ngồi xuống cạnh ngả đầu vào vai tôi.
– P: Anh thấy lũ bạn em thế nào?
– Tôi: Nguy hiểm quá, âm binh như em vậy.
– P: Ý anh là em âm binh hả? – Nhỏ véo hông tôi đau thấy tía.
– Tôi: Đâu có, là em tự nói mà… ui da…
Dọn dẹp sơ qua nhà cửa xong nhỏ lại bảo muốn đi dạo. Thế là tôi với nhỏ lại đóng cửa dẫn nhau đi tản bộ.
Đường phố khuya đã vắng hẳn bóng người, lâu lâu chỉ còn vài chiếc xe khách hay xe hàng phóng vù qua rồi lại lẩn trong màn đêm. Ánh đèn đường sáng rực thu hút mấy con cùng cùng, thiêu thân bay đến xung quanh. Nhỏ ôm cánh tay tôi cứ thế đi trên đường mà chẳng nói câu gì. Đã mấy lần tôi hỏi nhỏ đi đâu nhưng nhỏ chỉ lắc đầu rồi ôm cánh tay tôi đi tiếp. Đi được một đoạn khá xa, nhỏ có vẻ đã mỏi chân.
– Tôi: Anh cõng em đi nha.
Nhỏ gật đầu nhẹ, tôi tiến ra phía trước ngồi xuống cho nhỏ leo lên lưng.
– P: Ước gì thời gian dừng lại, để em được bên cạnh anh mãi, anh nhỉ? – Nhỏ thì thầm.
– Tôi: Anh thì ước sao cho anh biến mất để mà không làm ai phải đau khổ, phải buồn vì anh nữa.
– P: Em không cho anh nghĩ như vậy.
– Tôi: Chỉ là suy nghĩ thôi mà, đồ ngốc.
– P: Đối với em, khi bên anh là khi em hạnh phúc nhất. Và hôm nay, món quà sinh nhật có ý nghĩa nhất đối với em đó là anh. Em yêu anh.
– Tôi: Anh cũng yêu em, cô bé ngốc ạ.
Nhỏ gục mặt vào vai tôi, và tôi có thể cảm nhận được có những giọt nước mắt thấm vào vai áo tôi.
– Tôi: Đồ ngốc, sao lại khóc rồi?
– P: Hức… em không khóc.
– Tôi: Ừ, không khóc nha, khóc là xấu lắm đó. Mà xấu là anh không thương nữa đâu nha.
– P: Em không khóc đâu, em sẽ mạnh mẽ mà.
Rồi hai đứa lại chìm trong yên lặng. Tôi cứ thế cõng nhỏ đi, cứ đi và tôi cũng chẳng biết là đi đâu nữa.
– Tôi: Em đói chưa? Ăn bò viên không?
– P: Có, em muốn ăn cùng anh.
– Tôi: Ừ.
Tôi cõng nhỏ sang xe bò viên chiên bán dạo trên vỉa hè. Xung quanh là vài đôi như chúng tôi cũng đang đợi mua những xâu bò viên nóng hổi.
– Tôi: Bán cho cháu 10 xâu bò viên chú ơi.
– Ừ, đợi chú xíu.
Chú bán bò viên làm từng động tác chiên bò viên nhanh như cắt rồi gói vào một cái vỏ hộp xôi đưa cho chúng tôi.
– Của cháu là 30 nghìn.
Trả tiền xong tôi cõng nhỏ ra ghế đá ngắm hồ nước.
Ánh trăng vằng vặc rọi thẳng xuống giữa mặt hồ phẳng lặng tạo ra những đốm sáng lấp lánh huyền ảo.
– P: Hết ngày hôm nay, anh có còn quan tâm em như vầy nữa không? – Nhỏ quay sang nhìn tôi.
– Tôi: Khờ quá, dĩ nhiên là có rồi.
– P: Thật không? – Ánh mắt nhỏ bừng lên một tia hy vọng.
Tôi lắc đầu.
– Không có anh nhưng sẽ có người tốt hơn anh quan tâm em, lo lắng cho em. Người đó sẽ thì thầm chúc em ngủ ngon hằng đêm và mỉm cười tươi khi mỗi sáng em thức dậy. – Tôi nói mà mắt cứ nhìn lên mặt trăng xa xôi.
– P: Em không cần người tốt hơn anh, chỉ cần anh ở bên em là quá đủ rồi. – Nhỏ ôm chặt cánh tay tôi hơn.
– Tôi: Ừ, thôi ăn đi kìa. Kẻo tí nguội ăn không ngon đâu.
– P: Ừ, hihi.
Nhỏ cầm một xâu đút cho tôi ăn một miếng xong lại đến nhỏ ăn một miếng. Ăn hết xong tôi lại cõng nhỏ về.
– Tôi: Em hát cho anh nghe đi.
– P: Ừm. Hát bài anh muốn em sống sao nha.
– Tôi: Ừ.
– P: Hằn sâu trong đôi mắt này, anh hờ hững không như bao ngày. Phải chăng nơi chốn đây để anh vội đến và rồi vội đi. Phải chi anh thấu hiểu, rằng em đã yêu anh rất nhiều…
…
Giọng nhỏ P ngày càng nhỏ dần rồi tắt hẳn luôn. Có lẽ nhỏ đã quá mệt mỏi rồi.
– Tôi: Đồ ngốc, em biết không, những lời hôm nay anh nói đều là thật lòng anh. Kể từ cái đêm noel hôm đấy, nhìn thấy em bị bọn xấu làm hại thì anh đã nhận ra đâu là tình cảm thật sự của mình và đâu là người anh yêu thương, phải bảo vệ, phải che chở. Nhưng anh xin lỗi, hạnh phúc em không tìm được nơi anh đâu. Hy vọng rằng ngày mai khi em thức dậy, em sẽ quên anh đi và đi tìm hạnh phúc thật sự đang chờ em phía trước. – Tôi thầm thì vào tai nhỏ.
Cũng đã đến lúc tôi kết thúc lời hứa với nhỏ và về nhà dành vài tháng ngắn ngủi còn lại bên gia đình. Thời gian qua tôi đã làm ba mẹ phải khổ vì tôi nhiều lắm rồi thế mà bây giờ tôi chỉ có vài tháng cuối cùng này để chăm sóc hiếu thảo với ba mẹ. Tại sao ông trời sao lại bất công với tôi như thế?