Rồi những ngày thi cũng cận kề. Giải đá bóng cũng được hoãn lại để học sinh có thời gian ôn thi.
– Vân: Dạo này sao trông ông bơ phờ vậy?
– Tôi: Có hả?
– Vân: Mắt thâm quầng hết cả lên rồi đây này.
– Tôi: Tại Đức mất ngủ thôi. Mà bài tiếng anh này làm thế nào vậy?
– Vân: Đâu xem nào, câu này là dạng câu viết lại câu. Ta phải… blabla…
Nhỏ Vân tuôn một tràng although, even gì đó mà tôi nghe chóng cả mặt, nhức cả đầu. Nhưng nhỏ Vân nói tôi nghe bằng tai phải rồi ra bằng tai trái luôn nên cuối cùng đâu cũng lại vào đấy, tôi vẫn mù tịt chả hiểu cái mô tê gì sất.
Lúc cầm cái tờ đề thi anh văn trong tay mà tôi run cầm cập, không dám mở mắt ra mà xem đề. Tôi ước gì nhỏ Vân mà ngồi cạnh tôi lúc này (thi chia phòng) thì tốt biết mấy. Quay ngang quay dọc mà chẳng biết hỏi ai nên tôi đành tự lực cánh sinh. Tôi giở hết bí kíp tuyệt học của mình ra: Nhắm mắt khoanh bừa, quay bút đại pháp, bốc thăm trúng thưởng… Và chỉ chưa đầy 15 phút tôi đã làm xong bài thi.
Còn mấy môn toán lý hóa thì trái ngược với môn anh. Chỉ cần phân nửa thời gian là tôi làm xong hết và ngồi ngủ chờ đến giờ nộp bài.
Lúc ra khỏi phòng thi tâm trạng tôi khá tốt.
– Làm được bài không thằng chó? – Thằng Đại bác vỗ vai tôi.
– Tôi: Được, còn mày.
– Đại: Sơ sơ mấy bài dễ thôi.
– Thuấn: Ê Đức, câu cuối môn toán mày ra bao nhiêu vậy?
– Tôi: Ờ, hình như là một phẩy mấy á.
– Thuấn: 1,6.
– Ừ.
– Thuấn: Vậy tao đúng rồi, yeah.
– Đại: Đi làm vài ván chứ hả?
– Tôi: Mày với thằng Thuấn đi đi. Tao phải về chuẩn bị đi với lớp.
– Thuấn: Đi đâu?
– Tôi: Đi chơi với lớp. Thôi tao đi đây.
Rồi tôi chạy về lớp như đã hẹn.
– Dũng: Giờ tất cả về nhà chuẩn bị nhanh rồi đúng 2h lên nhà thằng Hiệp tập trung nha.
– Lan: Tụi tui có biết nhà ông Hiệp ở đâu đâu.
– Hiệp: Giờ cứ lên thẳng dong chỗ nhà thờ TB hỏi anh Hiệp đẹp trai là ai cũng biết à. – Thằng Hiệp vỗ ngực.
– Tôi: Tao đoán chỗ mày ở toàn là con gái.
– Hiệp: Sao mày biết?
– Tôi: Chỉ có vậy thì mày mới thành Hiệp đẹp trai được, haha.
– Dũng: Không giỡn nữa. Vậy đúng 1h45 tất cả tập trung chỗ cầu gỗ rồi lên nhà thằng Hiệp sau nha.
– Ok.
– Tôi: Nhớ đúng giờ đấy. Còn Vân thì tí Đức xuống đón.
– Vân: Không cần đâu, ông viết cho tui cái địa chỉ nhà ngoại của Dũng đi. Rồi ba tui chở tui xuống đó trước.
– Tôi: Sao không đi chung với lớp luôn?
– Vân: Ba tui không yên tâm, với lại tui ghét xe tải. – Nhỏ Vân nói mà có vẻ như có mối thù sâu sắc lắm với xe tải vậy.
– Hiệp: À quên nói với mọi người, bác tớ đầu tư cho chúng ta mượn hẳn 1 chiếc xe khách do xe chở hàng của bác tớ đang sửa không đi được.
– Tôi: Xe khách?
– Hiệp: Ừ, bác tao mượn hẳn 1 chiếc xe khách cho chúng ta. Vì là chỗ quen với lại người chủ xe là họ hàng với bác tao, mà người đó bị ốm nên bác tao tranh thủ mượn xe cho lớp mình.
– Oh yeahh!!!
– Tôi: Vậy giờ Vân đi chung xe với lớp luôn nha, khỏi làm phiền ba của Vân.
Nhỏ Vân lưỡng lự một chút rồi đồng ý.
– Vân: Ừ, vậy 1h45 mọi người đợi Vân với nha.
– Tôi: Ok. Vậy giờ về thôi.
Tôi đỡ nhỏ Vân ra cổng giao cho ba của nhỏ rồi về võ quán chuẩn bị hành lý. Đúng 1h45, lớp tôi đến đông đủ tại cầu gỗ. Đợi thêm chừng 2 phút nữa thì một chiếc ô tô đen bóng nhoáng chạy đến. Từ trên xe, ba mẹ nhỏ Vân bước xuống mở cửa đỡ nhỏ Vân ra bước xuống.
– Mẹ Vân: Chăm sóc con bé giùm bác nha.
– Tôi: Dạ, hai bác cứ yên tâm đi ạ.
– Ba Vân: Đi chơi nhớ xem chừng sức khỏe nha con.
– Vân: Dạ.
– Ba Vân: Vậy thôi mấy đứa đi chơi vui vẻ nha. Giờ hai bác phải đi rồi.
– Mẹ Vân: Con bé làm phiền các cháu rồi.
– Dũng: Dạ bạn bè trong lớp cả, không phiền hà gì đâu bác.
Xong ba mẹ nhỏ Vân lên xe đi mặc dù trong ánh mắt của họ tôi thấy được sự lo lắng rất nhiều.
Xong cả bọn kéo quân lên nhà thằng Hiệp. Tôi thì chở nhỏ Vân với hai cái ba lô nho nhỏ thì nhàn. Còn mấy đứa kia thì vác cái ba lô tô bự chảng như dân tị nạn ấy. Bộ bọn nó tính xuống ngoại thằng Dũng định cư luôn chắc.
Nhỏ Vân ngồi đằng sau có vẻ háo hức lắm, cứ ngồi hát rồi lại hỏi tôi lung tung cả lên.
– Vân: Đây là lần đầu tiên tui được đi chơi mà không có ba mẹ đi cùng đấy.
– Tôi: Vậy trước giờ lớp cũ của Vân không tổ chức đi chơi hả?
– Vân: Có chứ, nhưng mà tui không được đi. – Giọng nhỏ Vân hơi trùng xuống.
– Tôi: Thế Vân thấy đồng ruộng bao giờ chưa?
– Vân: Rồi, trên tivi người ta chiếu nhiều mà.
– Tôi: Không, ý Đức là ở ngoài đời thật ấy.
– Vân: Chưa. – Nhỏ Vân ngây thơ đáp.
– Tôi: Vậy lát nữa thấy. Đẹp lắm đó.
– Vân: Thật hả? Mong quá.
Đến 2h, cả bọn lớp tôi đã yên vị trên chiếc xe khách lớn, có gắn cả máy lạnh mới đã chứ. Tôi với nhỏ Vân ngồi ở hàng ghế cuối, còn mấy đứa kia thế nào tôi chẳng biết.
…
Xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi nhà thằng Hiệp. Nhỏ Vân thì háo hức ra mặt nhưng có vẻ nhỏ này đang sợ điều gì mà nắm chặt tay tôi hoài không buông. Mấy lần tôi định rút tay ra mà không được nên tôi đành chịu thiệt vậy chứ thực sự trong lòng tôi cũng khoái lắm, hehe.
– Đi chừng bao lâu thì tới vậy Dũng? – Tôi khều thằng Dũng đang ngồi ở hàng ghế trên.
– Dũng: Chậm thì 3 tiếng, nhanh thì 2 tiếng.
– Tôi: Sao lâu vậy?
– Dũng: Tại đường xa chứ sao.
– Tôi: Đừng nói mày dẫn bọn tao lên núi là bọn tao xử đẹp mày luôn.
– Dũng: Mày yên tâm, đồng bằng mênh mông, hương lúa thơm phức.
– Vân: Ở đó nhiều lúa lắm hả?
– Dũng: Ừ, đi mỏi ch… – Thằng Dũng bỗng ngập ngừng.
Tôi hiểu nó định nói gì, cũng may là nó ngừng lại kịp thời.
– Tôi: À thôi, đường còn xa. Vân ngủ một lát đi cho đỡ mệt.
– Vân: Không sao đâu, tui muốn ngắm cảnh ven đường đi.
– Tôi: Ngồi hàng cuối thì lấy đâu ra cửa sổ mà ngắm?
– Vân: Tui ngắm ké cửa sổ ở hàng trên cũng được vậy.
Tôi ngồi tựa đầu vào thành ghế ngủ một lát. Lát sau, lúc tôi tỉnh dậy do bị đánh thức của tiếng bọn vịt giời kia.
– Sơn: Hầy, con gái đúng là phiền phức thật.
– Lâm: Mới đi có nửa đường mà đã say xe rồi.
Hai thằng nó ngồi phàn nàn tụi con gái đang ói lên ói xuống vì say xe. Tôi tính trở người để lấy vỉ thuốc chống say xe trong balo thì cảm thấy tê tê ở vai.
Là nhỏ Vân đang kê đầu vào vai tôi ngủ ngon lành, hèn gì mỏi vai kinh khủng.
– Tôi: Dũng, Dũng.
Thằng Dũng quay lại.
– Mày cũng bị say xe à?
– Tôi: Mày điên.
– Dũng: Chứ có chuyện gì?
– Tôi: Mày lấy cái vỉ thuốc trong balo của tao cho tụi nó uống đi.
– Dũng: Thuốc gì?
– Tôi: Thuốc chống say xe, tao mang phòng hờ thôi.
– Dũng: Ừ. – Rồi nó mở balô của tôi ra. – Ngăn nào?
– Tôi: Ngăn ngoài cùng bên trái ấy.
– Dũng: Cái vỉ trắng này hả?
– Tôi: Có mỗi vỉ đấy chứ còn vỉ nào nữa đâu mà trắng với chả đen.
Rồi thằng Dũng đưa cho bọn kia uống.
– LP: Không biết có phải thuốc chống say xe không, hay là…
– Dũng: Không uống thì trả đây. – Thằng Dũng giật viên thuốc lại.
– LP: Ơ, cái ông này, tui có bảo là không uống đâu. Trả đây mau. – Hai đứa này là hàng xóm mà suất ngày chí chóe nhau.
Xong xe lại tiếp tục lăn bánh. Nhỏ Vân thì vẫn cứ ngủ ngon lành trên vai tôi. Nhìn nhỏ Vân lúc ngủ mà vẫn còn nắm chặt tay tôi, nét mặt như đang sợ hãi chuyện gì đó. Nhưng nhìn nhỏ cũng xinh đáo để ấy chứ. Giá như mà đôi chân của nhỏ Vân không bị như vậy thì bây giờ cũng có cả tá cái đuôi bám theo đằng sau chứ chẳng đùa.
Đi tầm 1 tiếng nữa thì xe mới chịu dừng lại.
– Dũng: Đến nơi rồi mọi người ơi. – Thằng Dũng hô hào bọn lớp tôi đang ngủ say.
Vừa nghe thằng Dũng nói mà cả lũ như được giải thoát, đứa nào cũng ngồi bật dậy và rồi tranh nhau chạy xuống xe.
Tôi cũng lay nhỏ Vân dậy. Nhỏ chu mỏ, tay thì dụi dụi mắt, trông nhỏ Vân lúc đó dễ thương cực.
– Vân: Tới nơi rồi hả?
– Tôi: Ừ, tới rồi.
Rồi tôi đứng dậy vươn vai một phát. Để cho nhỏ Vân gối đầu lên vai tôi gần 3 tiếng đồng hồ, máu không lưu thông được nên giờ cánh tay trái của tôi cứ như vừa được chích thuốc tê vậy, mất cảm giác luôn. (Không tin thì bác nào tự thử nằm ngủ mà đưa hai tay lên gối chừng 1h là biết). Xong tôi đỡ nhỏ Vân xuống.
Vừa bước xuống xe, một hương thơm kỳ lạ đập vào mũi tôi, hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ.
– Vân: Woa, thơm quá. Hương gì thế?
– Dũng: Hương lúa đấy.
– Tôi: Đúng là thơm thật.
– Hoàng: Thôi, để tối rồi ngửi đi. Điều quan trọng bây giờ là về nhà bà thằng Dũng đã.
– Dũng: Ừ, đi theo tao.
– Tôi: Đi xa không?
– Dũng: Gần thôi, qua hết cánh đồng này là tới.
Nó chỉ cánh đồng nhỏ trước mặt.
Rồi bọn tôi nối bước theo thằng Dũng.
– Vân: Nhấc dép lên Vân cầm cho kẻo trơn.
– Tôi: Sao Vân biết là trơn?
– Vân: Tui xem trên ti vi thấy vậy á.
Tôi đưa dép lên cho nhỏ Vân cầm rồi cõng nhỏ Vân đi qua cánh đồng. Con đường mà bọn tôi đi qua chỉ là một bờ đê nhỏ xíu ngăn cách ruộng bên này với ruộng bên kia.
– Tôi: Không có đường khác à Dũng?
– Dũng: Có, nhưng phải đi vòng qua bên kia. Đi đường này nhanh hơn.
– Tôi: Nhanh mà khó đi quá, lỡ té một cái thì hư hết lúa nhà người ta mất.
– Vân: Ấy ấy, ông đi từ từ thôi. Coi chừng té tui.
– Tôi: Ngồi yên, đừng có giãy. Té thật bây giờ. – Tôi bị nhỏ Vân lắc lư cho mấy lần mém té lộn cổ.
– Ùmmm!!!
Xong, hai đứa đã nằm yên vị dưới bùn. Nhưng không phải hai đứa tôi, mà là thằng Tâm với con H. Lan giỡn kiểu gì mà lộn cổ xuống bùn. Nhìn hai đứa nó lúc bò lên bờ thật chẳng khác ông Bảo Chung trong “thằng vô duyên” lúc bị quẳng xuống sông.
Phải nói bọn tôi đứng trên bờ mà cười bể bụng.
Về tới nhà bà thằng Dũng, một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, đằng sau là những gian nhà tranh lụp xụp. Ngồi ngoài hè là một bà lão gầy gò đang ngồi đan len.
– Dũng: Ngoại ơi, con về rồi. – Thằng Dũng chạy lại ôm bà nó.
– Thằng nào đấy? – Bà nó để cuộn len sang một bên rồi nheo mắt nhìn thằng Dũng.
– Dũng: Cháu, Dũng đây. Cháu của ngoại đây.
– Bà: Mèn đét ơi, thằng Tèo. Sao giờ mày mới về đây thăm ông bà?
– Dũng: Cháu bận đi học bà ạ.
– Bà: Ừ, vào nhà đi con. – Rồi quay vào trong nhà. – Ông nó ơi, ra mà xem này. Thằng cu Tèo nó về rồi đây này.
Từ trong nhà, ông nó chống gậy đi ra.
– Ông: Thằng Tèo đấy hả con?
– Dũng: Dạ, cháu đây ông.
– Ông: Tổ cha bay, mấy năm nay rồi. Giờ mới về đây thăm ông bà. Mới có mấy năm mà đã nhớn thế này rồi cơ hầy.
– Dũng: Ông, bà. Hôm nay cháu về còn dẫn theo bạn cháu về chơi nữa nè.
– Chúng cháu chào ông bà ạ. – Bọn tôi đồng thanh.
– Bà: Ừ, ngoan. Vào nhà ngồi chơi đi mấy đứa.
Bọn tôi theo vào trong nhà. Bên trong căn nhà trang trí theo kiểu khá cổ, ở giữa nhà là 4 cây cột lớn chạm trổ rồng phượng rất đẹp, đặt giữa 4 cây cột đó là một tấm phản đóng bằng bìa gỗ, phía trên có giải chiếu.
Tôi thả nhỏ Vân xuống tấm phản rồi ngồi xuống bên cạnh. Còn thằng Dũng thì theo bà nó đi rót nước. Lát sau thằng Dũng, bà nó với một người phụ nữ trung niên ngoài ba mươi đi ra theo.
– Dũng: Đây là dì Thẩm, dì út nhà tao đấy.
– Dạ chào cô ạ. – Bon tôi lễ phép.
– G. Thẩm: Ừ, mấy đứa đi chắc mệt rồi. Tèo dẫn bạn đi tắm rửa đi rồi qua nhà gì ăn cơm nha.
– Dũng: Dạ. Nhưng mà nhà bà có mỗi một phòng tắm.
– G. Thẩm: Ừ nhỉ. Gì quên, mấy cháu gái đi qua nhà cô tắm nha. Phòng tắm bên này để cho mấy bạn trai.
– Dạ.
– Tôi: Ê LP, lo cho Vân khoản này giùm Đức nha.
– Lâm: Tao tưởng mày lo tất chứ, haha.
– Hoàng: Khoản này tao lo cũng được nè. Nhờ tao đi.
– Tôi: Ừ, mà lỡ nhờ LP rồi. Hay là tụi mày lo cho tao cũng được nè.
– Lâm: Ok, anh lo cho chú trọn bữa nay. Hehe. – Nó cười gian xảo.
Rồi bọn tôi vác đồ đi theo thằng Dũng ra giếng tắm.
– Dũng: Giờ tắm ở đây đi, rồi vào trong nhà tắm thay đồ.
– Hoàng: Ủa, sao không vào đó tắm mà tắm ngoài đây?
– Dũng: Tắm trong đó thì phải khiêng nước ở ngoài này vào, mệt lắm.
– Tôi: Tắm ở đây cũng được rồi.
– Hiệp: Tắm ở đây lỡ bị ai dòm ngó thì sao? Tao còn zin đấy.
– Tôi: Dòm mày cho hỏng mắt ra à? Haha.
– Dũng: Thôi tắm đại đi rồi tranh thủ đi chơi. Đi bắt cá.
– Tôi: Ô sờ kê.
Thế là anh em thoát y dội nước ầm ầm. Chưa đầy 5 phút mà thằng nào cũng tắm xong hết. Giờ thì đứng xếp hàng đợi từng thằng vô thay đồ.
– Lâm: Ê, mày vô cẩn thận lấy nhầm cái underwear của tao nha Bảo.
– Bảo: Mày yên tâm, cái của mày có túi, không thằng nào lấy nhầm được của mày đâu. Haha.
– Lâm: Còn của mày có hình bông hoa chắc cũng không bị ai đụng hàng đâu nhỉ, haha.
– Bảo: Có mày bị hoa mắt ấy, underwear của tao có hoa bao giờ.
Mấy thằng nó đứng troll nhau.
– Dũng: Ê, Đức. Mày đổi chỗ cho tao đi. Nhường tao vô trước đi, tao lạnh quá.
Thằng Dũng ôm tờ rym khều tôi. Cái gió chiều lùa từng đợt làm bọn tôi lạnh tê tái.
– Tôi: Không, tao cũng lạnh chứ mày. Chịu khó đứng đợi đi.
– Mấy ông có… A A A A!!! – Nhỏ LP hét toáng lên quay mặt đi.
Mấy nhỏ kia nghe tiếng la cũng chạy ra xem.
– A A A A!!! – Và rồi cả bọn tôi lẫn bọn con gái hét toáng lên.
Tụi nó đỏ mặt chạy ngược vào nhà. Lát sau, bọn tôi thay đồ xong đi vào nhà xử tội bọn con gái.
– Hiệp: Trời ơi, tức cha chả! – Nó nhái tiếng tàu khựa.
– Thiện: Tại sao, đồ háo sắc.
– Lâm: Tấm thân trong trắng của tao đã bị chúng nó thấy hết rồi, huhu.
– Dũng: Tại sao? Tại sao mấy bà lại rình bọn tôi tắm hả?
– LP: Ai thèm rình, ai bảo mấy ông tắm lâu quá nên gì Thẩm mới bảo tui ra gọi. – Nói đến đó mặt bọn con gái đỏ lựng hết cả lên.
– Long: Thôi, cứ coi như là anh em cho tụi con gái đại khai nhãn giới một lần vậy.
– Tôi: Cũng may là lúc đó không nghe ý kiến của thằng Bảo. Không thì tụi con gái thấy sạch bách rồi.
G. Thẩm với ông bà thằng Dũng thì ngồi cười nghiêng ngả.
Lúc ăn cơm mà tụi con gái mặt vẫn cứ đỏ như gấc, chẳng dám hó hé tiếng nào trừ nhỏ Vân ra vì nhỏ này không được đại khai nhãn giới. Mà tôi phải nói là nể sức ăn của nhỏ này luôn, ăn còn khỏe hơn cả bọn tôi. Có lẽ là nhỏ này chưa bao giờ ăn mấy món nhà quê như thế này nên thấy thích ăn vậy thôi. Một mâm cơm đạm bạc với dưa muối, canh mùng rau đay, cá om dưa và vài miếng thịt gà kho (gà vườn chính hiệu nha) rất dân dã và bình dị. Ăn xong tụi con gái dọn dẹp rửa bát, trừ nhỏ Vân là được miễn.
– Vân: Lâu lắm rồi tui mới được ăn mấy ngon như thế này. – Nhỏ Vân xoa bụng.
– G. Thẩm: Cô đang lo bị mấy đứa chê ấy chứ.
– Tôi: Dạ không đâu, đồ ăn cô nấu ngon lắm ạ.
Ngồi nghỉ ngơi chuyện trò linh tinh đến 7h tối thì thằng Dũng dẫn bọn tôi đi soi cá.
Tối hôm đó, gần 30 đứa nhóc quần xắn tới đầu gối, đi chân đất, đứa cầm vợt, đứa thì vác xô, đứa soi đèn pin đi hết các cái mương nhỏ, bờ ruộng để bắt cá. Riêng tôi là mệt nhất vì phải cõng nhỏ Vân, đầu thì đội đèn pin soi đường để cho nhỏ Vân cầm vợt bắt cá.
– Tôi: Đấy, cái con màu nâu nâu đấy. Vớt khẽ khẽ từ phía đầu nó kìa, từ từ thôi. – Tôi nói nhỏ Vân.
Nhỏ Vân làm theo lời tôi nhẹ nhàng vớt được con cá lóc to hơn ngón chân cái. Nhỏ Vân thì cười tít mắt lên vì là lần đầu tiên bắt được cá.
Còn mấy đứa kia thì chật vật, cãi nhau om sòm mãi mà bắt được có vài con. Thằng Hùng còn bị trượt chân ngã oạch xuống mương luôn. Nhưng lúc nó đứng dậy nó ôm theo một con cá lóc to bằng cổ tay, đúng là thủ môn có khác. Bắt cá như bắt banh. Đến tầm 10h, khi đã thu hoạch được kha khá cá thì chúng tôi đưa cá về nhà ngoại thằng Dũng thả vào lu để sáng mai làm bữa sáng. Riêng tôi với nhỏ Vân thì bắt được hẳn một con rùa nhỏ bằng lòng bàn tay.
– Vân: Con rùa dễ thương thiệt ha.
– Tôi: Ừ, mai nó nửa vàng nửa nâu đẹp phết đấy.
– Vân: Ừ mà sao nó cứ rụt đầu vào trong thế?
– Tôi: Nó đang sợ thôi.
– Vân: Vậy chừng nào nó mới hết sợ?
– Tôi: Có chúa mới biết.
– Vân: Hứ, nói như ông thà không nói. – Nhỏ Vân nguýt dài.
– Tôi: Thôi, đưa Đức thả con rùa vào chum cho rồi đi ngủ đi, ngủ lấy sức mai còn đi chơi.
– Vân: Ông ngủ đi, xíu tôi đi ngủ sau.
– Tôi: Thôi thôi, ngủ luôn đi. Với lại con rùa cũng cần ngủ nữa mà.
Rồi nhỏ Vân cũng chịu đưa con rùa cho tôi thả vào chum. Xong tôi cõng nhỏ Vân qua nhà G. Thẩm ngủ cho nhỏ ngủ chung với đàn vịt giời kia. Còn tôi thì trở về nhà bà thằng Dũng vật lộn kiếm chỗ ngủ.
Nhưng tôi cứ nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được bởi hễ vừa nhắm mắt lại thì tôi lại nhớ đến nhỏ Lan, hình bóng của nhỏ Lan cứ ùa về trong đầu tôi. Tôi rón rén mở cửa ra hè ngồi hóng gió ngắm trăng chút xíu cho dễ ngủ. Trăng hôm nay tròn vành vạch, dường như tôi còn nhìn thấy cây đa trên đó nữa.
Xung quanh là hàng vạn ngôi sao lập lè tỏa sáng. Rồi hình ảnh nhỏ Lan lại tràn về, những kỷ niệm của chúng tôi lại hiện ra. Quả thật, lúc nhỏ Lan còn bên cạnh tôi thì tôi đã quá hờ hững, đã không quan tâm chăm sóc cho nhỏ Lan nhiều hơn để rồi lúc mà nhỏ đã đi, đã rời xa tôi thì tôi mới nhận ra nhỏ Lan quan trọng đối với tôi đến chừng nào.
Tiếng gió đêm xào xạc thổi qua những tàu dừa, tàu lá chuối. Tiếng ếch nhái kêu ngoài đồng ruộng, tiếng chó sủa ma văng vẳng đâu đó tạo nên bản hợp ca âm u. Bỗng nhìn thấy cây chuối tôi lại ngứa tay ngứa chân, cũng đã lâu lắm rồi tôi không đấm cây chuối. Tôi bước bụi chuối, lựa một cây già ở góc ngoài vì hồi chiều tôi vô tình để ý thấy thân chuối đó già, cao và vừa được thu hoạch xong, chắc chắn nay mai nó sẽ phải nằm xuống thôi.
Tôi đấm vài cú khởi động cho nóng người. Công nhận đã lâu không đấm cây chuối, giờ đấm lại mà thấy sướng tay gì đâu ấy.
Đấm đá một hồi choét chòe choe cái thân chuối. Đá mãi rồi cũng mệt, khi nghe gà gáy báo canh hai thì tôi mới vào nhà ngủ.