– Sơn: Nhờ công tao cả thôi. – Thằng Sơn vỗ ngực.
– Dũng: Mày có công gì?
– Sơn: Không nhờ tao ra sân nhường chỗ cho thằng Đức vào thì lấy gì ăn?
– Dũng: Ừ, công mày lớn nhất rồi, haha.
– Hùng: Mày đá hay vậy mà không nói sớm. Nếu tao biết sớm thì tao đuổi cổ thằng Sơn ra lâu rồi.
– Tôi: Tao phải giấu giấu chứ, phải để thằng Sơn đá chút xíu có nó tủi thân.
– Hahaha…
Tôi ra rìa ngồi xem mấy lớp kia đá thêm chút nữa rồi thì về võ quán. Lúc đi ngang nhà c. Hà tôi thấy người ta đang chuyển đồ lên xe tải.
– Ủa, nay về sớm vậy Đức? – C. Thúy đang ngồi đọc sách ngoài ghế.
– Tôi: Tại nay em không có việc bận.
– C. Thúy: Ừ, a. Trường chiều nay về đấy.
– Tôi: Sao bữa ảnh nói là đi 1 tháng lận mà?
– C. Thúy: Ổng xạo đấy, với lại sắp giỗ ông ngoại nên ổng phải về chứ.
– Tôi: Ờm.
Tôi tắm rửa cho mát mẻ rồi lăn ra ngủ lấy lại sức do dạo này toàn là Dậy sớm Thức khuya không à, mệt quá rồi.
Vừa đặt lưng xuống giường là tôi ngáy luôn. Tôi lại mơ giấc mơ ấy, giấc mơ tưởng như đã đi rồi nhưng giờ nó lại quay trở lại ám tôi. Phải chăng là một điềm báo???
– KHÔNGGG!! – Tôi giật mình tỉnh giấc.
Toàn người tôi mồ hôi toát ra như tắm. Ngó sang đồng hồ thì cũng 5h thiếu 62 phút rồi. Tôi uể oải bước xuống giường đi rửa mặt.
– Gặp ác mộng hay sao mà hét to thế? – C. Thúy vẫn đang ngồi đọc quyển sách dày cộm ấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là cuốn “cuốn theo chiều gió”.
Tôi vừa ngồi xuống rót được cốc nước thì xe của a. Trường về tới cổng. Trông ông mặc đồ đen từ đầu xuống chân như kiểu mafia ấy.
– Tôi: Anh Trường không có nhà đâu chú ơi. – Tôi giả vờ nói đểu.
– A. Trường: Ra xách giùm cái này vào cho a. Trường cái này. – Ống cũng hùa theo giỡn.
Tôi với c. Thúy lon ton chạy ra. Tôi thì bị bắt làm thợ khuân vác hành lý.
– A. Trường: À quên mất, chú chạy ra chỗ c. Hà đưa giùm anh cái này đi. – Ống đưa cho tôi một cái hộp nhỏ.
– Tôi: Uểể, sao lại là em?
– A. Trường: Chứ con Thúy có quen biết gì đâu mà đi.
Vậy là tôi đành cầm cái hộp đưa sang cho c. Hà.
– Tôi: Đi chơi về mà chẳng mua quà gì cho em ún cả, chỉ biết mỗi người yêu thôi. – Tôi vừa đi vừa làu bàu.
– Ui da. – Trong lúc đi không để ý, hình như tôi đã đụng phải ai đó.
– Xin lỗi, bạn c… – Tôi quýnh quáng đứng dậy xin lỗi.
– Lan: Đức hả. Đức có sao không? – Mặt nhỏ này cũng hơi lo lắng.
– Tôi: Hừ, không sao. Cảm ơn vì đã hỏi.
– Lan: Lan xin lỗi.
– Tôi: Hừ, giả tạo. – Rồi tôi bỏ đi.
– Lan: Đức này! – Nhỏ Lan níu tôi lại.
– Tôi: Chuyện gì nữa? Tôi xin lỗi rồi.
– Lan: Không phải vậy… à… ừm… Đức có thể nào đi dạo với Lan một chút không? – Ngập ngừng.
– Tôi: Không rảnh.
– Lan: Một lát cũng không ư? Chỉ một lát thôi mà, thời gian của Đức đâu.
Nghe giọng nhỏ này có vẻ như không giống giả tạo lắm nên tôi miễn cưỡng đồng ý. Nhỏ dẫn tôi ra chợ lồng đi dạo.
– Lan: Lâu rồi không đi dạo ở trong này nhỉ?
– Tôi: Những người giàu thì đi chơi ở chỗ sang hết rồi, đâu ai thèm vô đây. Chỗ này chỉ dành cho những người nghèo mạt như tôi thôi.
Nghe tôi nói móc cỡ đó mà nhỏ này vẫn cười, mặt vẫn vui như tết ấy.
– Lan: Đức còn nhớ những lần Lan buồn Đức đều đưa Lan ra đây đi dạo không?
– Tôi: Chỉ là sắp đặt cả thôi, cần gì phải nhớ chứ.
– Lan: Đức vẫn còn giận Lan lắm hả?
– Tôi: Không dám.
– Lan: Lan biết, tất cả những gì Lan làm đều đã tổn thương đến Đức, và Lan cũng không mong nhận được sự tha thứ của Đức đâu.
– Tôi: Có chuyện gì thì nói đại ra đi, đừng dài dòng nữa.
– Lan: Đức có thể đẩy xe cho Lan một lần nữa không? – Giọng nhỏ này có vẻ hơi nghẹn.
– Tôi: Chỉ một lần thôi.
– Ừ. – Mặt nhỏ này tươi hẳn ra.
Tôi vào trong đống sọt lôi cái xe rùa đẩy hàng của người ta ra.
– Tôi: Leo lên đi.
Nhỏ Lan khúm núm leo lên xe ngồi. Tôi bắt đầu đẩy xe lăn bánh, đẩy xe chạy quanh hết cả căn nhà (nhà lồng), quanh các cây cột lớn, cái bãi sọt lớn như cái hồi lần đầu tôi với nhỏ ra đây phá. Nhỏ cười lớn lắm, không còn sợ ngã như hồi lần đầu được tôi đẩy đi nữa. Lâu lâu nhỏ lại lấy tay dụi mắt, có lẽ là do bị bụi vào mắt thôi.
– Tôi: Hết một vòng rồi, tôi phải về rồi.
– Lan: Ừm, cũng muộn rồi.
Rồi hai đứa tôi đi bộ về. Con đường về chiều nay sao mà vắng lạ thường, thỉnh thoảng mới có 1 vài chiếc xe máy đi ngang qua. Trời vừa nhá nhem thôi nhưng đèn đường đều đã bật lên sáng trưng. Cái không khí se lạnh của mùa noel làm cho không khí lúc này càng thêm vắng lặng, lạnh lẽo.
Làn gió nhẹ khẽ thoảng qua mái tóc nhỏ, vài lọn tóc của nhỏ khẽ bay bồng bềnh lên theo gió. Nhỏ ôm đôi vai gầy lặng lẽ đi bên cạnh tôi. Một cô gái có khuôn mặt thanh tú, mặc một cái váy màu vàng nhạt đi trong gió, lúc ấy trông nhỏ hiền lắm, dễ thương lắm. Nhưng đâu ai có thể ngờ đằng sau một thiên thần đó là một con người hoàn toàn khác.
– Tôi: Đói không?
Khẽ gật đầu.
Tôi với nhỏ tấp vô một quán ăn nhẹ.
– Tôi: Ăn gì?
– Lan: Bánh bèo.
– Tôi: Tôi tưởng là chỉ chúng tôi mới ăn mấy món rẻ tiền đó thôi chứ.
Gọi món xong tôi lấy hai cái nĩa ra lau rồi đưa cho nhỏ một cái.
– Lan: Đức vẫn ân cần chu đáo nhỉ?
– Tôi: Thói quen thôi.
Lúc đồ ăn vừa được đưa ra, nhỏ Lan lấy chai tương ớt xịt đầy vào đĩa của nhỏ.
– Tôi: Ăn cay vừa thôi, không tốt cho bao tử đâu. – Tôi lấy lại chai tương ớt.
Nhỏ vừa ăn một miếng bánh đã ho sặc sụa, ho lên ho xuống.
– Tôi: Không ăn được thì đừng có cố. – Tôi đẩy ly nước lọc đã rót sẵn ra cho nhỏ.
Nhỏ cầm lên mà tu phát cạn sạch. Đến tội, cay quá đến phát khóc luôn.
– Lan: Lan đi vệ sinh chút xíu.
Nói xong nhỏ chạy luôn vào nhà vệ sinh của tiệm. Lát sau tôi tính tiền nhưng nhỏ Lan cứ giành trả.
Xong hai đứa tôi lại tiếp tục đi về. Trời lúc này đã tối hẳn rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
– Lan: Lan có thể ôm tay Đức một lần cuối không?
– Tôi: Không.
– Lan: Lần cuối thôi mà.
– Tôi: Không là không. – Tuy tôi nói thế nhưng tôi biết nhỏ đang bị lạnh.
Cũng phải thôi, đến tôi còn lạnh nữa chứ nói gì nhỏ. Tôi cởi áo khoác ra đưa cho nhỏ.
– Tôi: Lạnh thì mặc vào đi.
Nhỏ không nói gì, lát sau nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo của tôi.
– Lan: Cảm ơn.
– Tôi: Khỏi cần.
– Lan: Cảm ơn Đức vì những gì Đức đã làm cho Lan. – Giọng ngọt như mía đường ấy.
– Tôi: Tôi chẳng làm gì cả, giờ tôi chỉ thấy lúc đó mình thật ngu ngốc. Bị người ta dắt mũi mà không biết, hừ. – Tôi cười nhạt.
Nhỏ chẳng nói năng gì nữa, chỉ lẳng lặng cúi gằm mặt xuống đất, lâu lâu lại ngước lên trời. Trong thoáng chốc, tôi vô tình thấy những giọt nước lấp lánh dưới ánh trăng.
– Nhỏ khóc ư? Tại sao lại khóc nhỉ? Mắc quái gì mà lại khóc cơ chứ? Đáng lẽ sau khi chiến thắng sau một trò chơi thì phải vui mới đúng chứ. – Tôi thầm nghĩ.
Lắm lúc trong đầu tôi tồn tại vài ý nghĩ muốn lại ôm nhỏ vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc óng ả của nhỏ, rồi cứ thế ngồi ngắm ánh trăng. Nhưng phần nào đó trong tâm trí lại ngăn cản tôi.
Về đến nhà nhỏ, tôi vào đưa cái hộp cho c. Hà rồi về.
– A. Trường: Làm gì mà đi lâu thế?
– Tôi: Em bận chút việc. À mà anh đi hỏi cưới thế nào rồi?
– A. Trường: Thành công rồi chứ sao nữa. Tuần tới bọn anh đi đăng ký kết hôn. – Mặt ống phởn khỏi nói luôn.
– Tôi: Sao nhanh vậy?
– A. Trường: Nhanh con khỉ, anh đang còn thấy lâu quá đấy. – Ống cóc đầu tôi một phát đau chảy nước mắt.
– Tôi: Xùy tùy anh.
– A. Trường: À, mà quà anh mua cho chú kìa. Cái bịch màu trắng trên ghế kìa.
– Tôi: Tưởng là quên em chứ.
– A. Trường: Quên sao được mà quên. Nào thử xem có thích không?
Tôi mở món quà của ống ra. Một đôi giày thể thao màu xanh lá trông cũng đẹp phết.
– Tôi: Ái chà! Đẹp, vừa vặn đấy.
– A. Trường: Hàng xịn thì phải vừa thôi, hehe.
– Tôi: Em cảm ơn nha.
– A. Trường: Ừ, mà lớp võ thế nào rồi?
– Tôi: Anh nghĩ có c. Thúy ở đây thì lớp võ thế nào được.
– A. Trường: Ừ ha. Cũng có lý.
– Ắt xì! Tui nghe thoang thoảng có mùi người nói xấu tui. – C. Thúy từ dưới bếp chống nạnh đi ra.
– Tôi: Đâu có, chắc chị nghe nhầm thôi. – Tôi cười khì.
Rồi hai anh em tôi bảo là buồn ngủ nên đi ngủ trước, có không khéo bả biết được hai anh em đang nói xấu bả là nốc ao luôn.
Sáng hôm sau, tôi lon ton vác cặp đến trường. Dạo này buổi sáng lạnh teo tờ rym do gần đến noel rồi. Vừa vào tới lớp thì bị bọn thằng Long lôi ra căn tin.
– Tôi: Tự nhiên lôi tao ra đây làm gì?
– Dũng: Anh em đang bàn nhau là.
Hôm noel đúng vào chủ nhật nên anh em tiền đóng gạo góp đi chơi một bữa.
– Tôi: Đi tối à?
– Sơn: Cả ngày luôn.
– Tôi: Vậy tao không đi được rồi, tối noel tao bận rồi.
– Long: Mày khỏi xạo đi, gấu không có thì mày bận cái gì?
– Tôi: Thật mà, nếu chỉ đi đến chiều về thì tao đi được. Mà đi đâu? Đi đông không?
– Sơn: Trừ thằng Đại, Tâm, Dương (con trai nha), Thiện, Quang ra thì anh em đi hết đấy.
– Tôi: Bọn mày tính đi đâu?
– Lâm: Về quê ngoại thằng Dũng chơi.
– Tôi: Quê mày ở đâu? – Tôi quay qua thằng Dũng.
– Dũng: Ở CB.
– Tôi: Đệch! Xa vậy đạp xe tới tối à?
– Long: Mày yên tâm, bọn tao tính hết rồi.
– Hiệp: Đến lúc đó mình đi theo xe hàng của bác tao.
– Tôi: Bác mày lái xe hàng à?
– Hiệp: Ừ, ổng chở trái cây xuống CB suốt à.
– Tôi: Vậy thường thì đến tối ống mới về à?
– Hiệp: Tùy thôi, ổng thích thì ống ở lại đến tối mới về. Còn nếu bận thì ống về luôn.
– Tôi: Ừ.
– Dũng: Vậy giờ mày có đi đi không?
– Tôi: Chắc không rồi. Nếu đi thì đầu giờ chiều phải về rồi.
– Long: Xùy, anh em kiểu đó.
– Tôi: Tao bận thật mà.
– Dũng: Vậy anh em chịu về sớm chút vậy. 5h về được không?
– Tôi: Được.
– Dũng: Vậy hôm đó tập trung lên nhà thằng Hiệp rồi đi nha.
– OK. – Cả đám hào hứng đồng thanh.
– Tôi: Ế, từ từ đã.
– Dũng: Đừng nói mày không đi được nữa nha.
– Tôi: Không phải. Ê Hiệp, mày thử về hỏi bác mày xem trưa thứ 7 có xe đi CB không?
– Dũng: Ừ ha. Nếu có thì anh em đi chơi tẹt ga rồi.
– Hiệp: Xì, tưởng sao. Cái này tao mà mở miệng nói một phát là bác tao vòng về chở anh em đi luôn chứ khỏi cần hỏi. Nếu thích thì giờ đi còn được nhá.
– Lâm: Yà húú. Thế thì tuyệt vời ông mặt trời rồi.
– Tôi: Mà chỉ có mỗi con trai bọn mình đi thì chán nhỉ? Sao không rủ thêm tụi con gái?
– Dũng: Ừ, tí vô rủ bọn nó sau.
– Sơn: Nhưng mà có rủ con Vân không? – Thằng Sơn ngập ngừng.
– Hiệp: Rủ hết đi. – Sơn: Rủ nó đi nhưng mà chân nó…
– Tôi: Tao lo cho, mày khỏi lo.
– Dũng: Ù, chuyển đối tượng nhanh nha mày. – Nó cười đểu.
– Tôi: Đối tượng gì?
– Dũng: Khỏi phải chối, gà anh nuôi anh biết mà, hèhè.
– Tôi: Xùy xùy. Thôi vào lớp rồi kìa. – Tôi đánh trống lảng.
– Dũng: Xạo à mày, bác bảo vệ còn chưa đánh trống nữa mà mày đã đánh giùm ống rồi, haha.
– Tôi: Uống lẹ cho hết cốc nước đi rồi vào học.
Tôi thầm trù trong bụng rằng cho bọn nó sặc nước, nghẹn đá luôn cho rồi. Đã chọc quê tôi mà còn chọc giai nữa chứ.