– Tôi: Mình có làm gì đâu mà giận dữ vậy ta? – Tôi lẩm bẩm rồi mở mẩu giấy ra xem.
Kẹo, đó là chữ duy nhất mà tôi thấy trên mẩu giấy đó. Viết câu trả lời kiểu nào thì bố ai biết được, có cần kiệm chữ đến vậy không trời. Tôi về mà cứ suy nghĩ mãi cái lý do vì sao tự nhiên mình lại bị giận nhưng nghĩ mãi mà nó không ra.
Về đến võ quán, tôi mở cửa bước vào nhà rồi ngồi uỵch xuống ghế.
– E hèm, dép guốc đi về để thế này ư? – Chị Thúy hắng giọng.
Tôi vội vàng chạy ra sắp lại đôi dép, sao đầu óc tôi dạo này lú lẫn quá vậy ta, sao lại quên mất là trong nhà có cọp nhỉ. Sắp xong, tôi uể oải bước vào nhà thì thấy bả đang ngồi bóc kẹo ăn ngon lành.
– C. Thúy: Kẹo này mua ở đâu vậy Đức? Bây giờ mà vẫn còn loại kẹo này à?
Tôi liền chạy tới giành lại mấy cục kẹo.
– Tôi: Ê ế, kẹo này hết bán rồi. Bạn em nó cho đấy. Hic, còn có mỗi 4 cục.
– C. Thúy: Làm gì ghê thế, chỉ là cục kẹo thôi mà.
– Tôi: Nhưng mà nó đã dặn là không được cho người kh… – Hóa ra nhỏ Vân giận tôi vì lý do này. Do hồi sáng tôi cho mấy ông mãnh kia nên nhỏ Vân mỡi giận tôi.
– C. Thúy: Không được cho người khác chứ gì?
– Tôi: Biết thế, mà a. Cu đâu rồi c. Thúy?
– C. Thúy: Nó đi đâu từ sáng tới giờ ấy mà.
– Tôi: Có gì ăn chưa, em đói lả người rồi.
– C. Thúy: Ăn kẹo đó đi.
– Tôi: Uầy, em đói thật rồi mà.
– C. Thúy: Ở dưới bàn kìa. Chị vừa nấu xong đó. Nếu không có thì chị ở đây làm gì.
– Tôi: Vậy hai chị em mình vô ăn cơm đi, anh cu mà đã đi chơi thì chín mười giờ tối mới về.
– C. Thúy: Ừ, vậy thì vô ăn thôi. Nó về đây thì chết với chị, còn dám nói là chỉ đi chơi có một xíu thôi. Hừ.
– Tôi: Thôi, hạ hỏa nào.
Xong hai chị em ngồi ăn cơm. C. Thúy dữ vậy thôi nhưng nấu ăn lại ngon cực nha. Bữa đó tôi ăn tạm hai tô cơm xong vác bụng ra ghế ngồi thở.
– Ợ, no căng bụng. – Tôi ợ một cái rõ to.
– C. Thúy: Hồi nãy ở nhà có ai tên Huy gọi điện đến tìm đấy Đức. – Bả nói vọng từ dưới bếp lên.
– Tôi: Tìm em hả?
– C. Thúy: Chẳng lẽ tìm chị, hỏi thừa.
– Nhưng trong nhà có đến hai Đức lận mà, biết đâu tìm a. Cu thì sao. – Tôi lẩm bẩm rồi ra cái điện thoại dò lịch sử cuộc gọi.
– Tôi: Số 161 đuôi hả c. Thúy?
– C. Thúy: Không, số 623 ấy.
Số này là của a. Huy trên nhà thờ chứ ai. Tôi ấn gọi lại.
– Alo.
– Tôi: Anh Huy à? Hồi sáng gọi em có việc gì không?
– A. Huy: Đức hả? Chiều nay chú rảnh không?
– Ừm… chắc rảnh. Làm gì vậy anh?
– Đi tập văn nghệ cho đêm noel.
– Ủa, sao năm nay tập sớm vậy anh?
– Cha bảo mỗi chi đoàn huynh trưởng với nghĩa sĩ phải có ít nhất hai tiết mục văn nghệ. Còn các chi đoàn còn lại thì một tiết mục.
– Hả? Vậy là em phải tập ở bên nghĩa sĩ hai tiết mục rồi lại phải sang tập cho lớp mình đang dạy giáo lý nữa hả?
– Ừ, tổng cộng ba tiết mục nên anh mới sắp xếp tập sớm nè. Vậy chiều nay 2h nha.
– Dạ. Tập ở nhà thờ hả anh?
– Không, ở nhà sau nhà thờ ấy.
– Ok.
Xong tôi vô phòng đánh một giấc cho khỏe để tí nữa đi tập văn nghệ. Vừa mới chợp mắt được một chút thì lại có người gọi tôi dậy.
– Uầy, đừng phá coi chị Thúy. Để em ngủ chút nữa nào. – Tôi nói mà không mở mắt ra xem.
– Dậy đi, dậy đi tập văn nghệ nào. Dậy đi. – Người đó cứ lay lay tôi dậy.
– Oáp!! Ngủ tí cũng… ủa Phụng hả? – Tôi ngáp dài một cái rồi từ từ hé mắt ra.
– P: Dậy đi, gần 2h rồi kìa. Bộ Đức không đi tập hả?
– Tôi: À… ừ… có chứ.
– P: Vậy mà giờ này còn ngủ nữa.
– Tôi: Thì Đức dậy rồi nè.
– P: Rồi, đi rửa mặt mũi đi rồi đi nào.
– Tôi: Ừ.
Tôi uể oải vào phòng tắm rửa mặt mũi. Xong tôi ra ngoài dắt con thiết chiến mã đi.
– Tôi: Nãy giờ Phụng cười cái gì thế?
Tôi thắc mắc khi thấy nhỏ Phụng cứ tủm tỉm cười từ nãy đến giờ.
– P: Không có gì đâu.
– Tôi: Không sao nãy giờ cứ tủm tỉm cười một mình thế?
– P: Không có gì đâu.
– Tôi: Hừm, Phụng lạ thật đấy.
– P: Bình thường thôi mà. Mà ở trường Đức đã ôn thi học kỳ chưa?
– Tôi: Đang ôn rồi. Nhưng mới được một chút thôi.
– P: Đức học giỏi toán lắm hả?
– Tôi: Tàm tạm thôi.
– P: Vậy Đức chỉ giùm Phụng mấy bài toán kia nha.
– Tôi: Để Đức xem có làm được không đã.
– P: Ừm, vậy chiều mai Phụng mang vở qua nhà Đức nha.
– Tôi: Qua nhà Đức không tiện lắm, hay Đức qua nhà Phụng luôn?
– P: Ừm, vậy cũng được.
– Tôi: Ừ, vậy đi. Thôi, đến nơi rồi nè.
Nơi bọn tôi tập là trong một căn nhà gỗ nho nhỏ ở đằng sau nhà thờ, xung quanh là rất nhiều cái chum lớn nhỏ khác nhau, và còn có một cây quế to bự chảng, ít nhất là hai thằng như tôi phải sải tay ôm mới hết được gốc cây quế đó. Tầm 5 phút sau, a. Huy dẫn biên đạo múa đến cho chúng tôi.
– Xin chào mọi người, anh tên là Tình. Từ giờ anh sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ làm biên đạo múa cho các em. – Qua loa màn giới thiệu chào hỏi là đến phần bắt đầu công việc.
Tổng tất cả có 5 nam và 5 nữ tham gia nên có thể chia đều ra một nam một nữ thành một cặp. Tôi được sắp chung cặp với một cô bé lớp 8 tên Ngân, khá xinh xắn, da trắng, tóc tém… Nhìn chung thì tạm ổn. Còn nhỏ Phụng thì vào cặp với thằng Thăng, bạn thân của tôi hồi cấp 1 với cấp hai.
– Thăng: Chung cặp với bé gái xinh nha mày.
– Tôi: Dẹp mày đi, biết mày chung cặp với Phụng rồi, khoái rồi.
– Thăng: Hay mày đổi cho tao đi, con Phụng dữ như bà chằn vậy thì khoái cái nỗi gì.
– Tôi: Đâu có, tao thấy nó hiền mà.
– Thăng: Ừ hiền, mày không thấy vừa nãy tao chỉ mới chạm nhẹ vào vai nó mà nó đã oánh tao lên bờ xuống ruộng đấy à. – Thằng bạn kể lể ra vẻ tội nghiệp.
– Tôi: Ai bảo mày đụng vào nó làm chi?
– Thăng: Thì cái động tác đó là cầm vai nó xoay, nếu không cầm vai nó thì tao cầm chỗ nào đây?
– Tôi: Ừ ha.
– Thăng: Hay mày đổi cho tao đi.
– Tôi: Đổi cái gì?
– Thăng: Đổi cặp đi, mày qua với con Phụng, tao qua với con bé đó cho.
– Tôi: Cái này phải xem con bé đó có chịu đổi hay không đã. – Hềhề.
– Thăng: Chịu là cái chắc rồi, quyết định vậy đi.
Rồi nó mon men chạy ra chỗ con bé Ngân bắt chuyện. Thoạt đầu con bé lắc đầu lia lịa, nhưng chưa đầy 5 phút thì con bé lại gật đầu như đúng rồi. Thằng Thăng quay lại đưa tay ra hiệu thành công. Nhìn mặt thằng nhỏ lúc đó vui như tết ấy. Phải công nhận thằng này cua gái kinh thật.
– P: Ủa, chỗ Đức ở hàng trên mà? Sao lại chạy xuống đây? – Nhỏ Phụng thắc mắc.
– Tôi: Đức đổi cho thằng Thăng rồi, tại nó sợ bị có người oánh cho lên bờ xuống ruộng.
– P: Vậy Đức không sợ hả? – Nhỏ Phụng nheo mắt.
– Tôi: Có chứ sao không?
– P: Vậy sao Đức vẫn đổi xuống?
– Tôi: Ừ nhỉ, tại sao Đức lại đổi nhỉ? Chắc phải đổi lại thôi. – Tôi vờ đi lên.
– P: Thôi, lỡ đổi rồi thì đổi luôn đi.
– Tôi: Đức đứng ở đây vậy có bị đánh cho lên bờ xuống ruộng không?
– P: Xì, ai mà đánh được Đức chứ.
– Tôi: Thường thì là những cô gái xinh đẹp, dễ thương.
– P: Vậy thì Đức yên tâm được rồi, ở đây không có ai như vậy đâu.
– Tôi: Ơ, thế cô gái đứng cạnh Đức đây là gì.
Nghe tôi nịnh nhỏ Phụng đỏ mặt quay đi chỗ khác.
– P: Thôi tập đi kìa.
Oánh trống lảng đây mà. Thằng Thăng từ hàng trên quay lại nhìn tôi cười đểu và đưa ngón tay cái lên.
Tập mãi đến đúng 5h thì được sơ sơ phần động tác của hai bài múa, còn tiết mục còn lại thì tôi với a. Huy tính là tập kịch cho nó khỏe. Xong tôi ra lấy xe đi về cùng nhỏ Phụng.
– Tôi: Phụng múa đẹp thế sao không xung phong lên hàng đầu luôn?
– P: Thôi, ngại lắm. Với lại chẳng lẽ Phụng lên hàng đầu đứng một mình à?
– Tôi: Ừ ha, Đức quên.
– P: Hìhì, giờ Đức có rảnh không? Đi ăn nha?
– Tôi: Thôi, giờ Đức bận rồi. Để bữa sau nha.
– P: Ừ, vậy cũng được. Thôi Phụng về đây.
– Tôi: Về cẩn thận nha.
– P: Ừm, Đức cũng vậy nha.
Xong nhỏ Phụng rẽ về nhà nhỏ, còn tôi thì tiếp tục nhấn pê đan đạp lẹ về võ quán. Về đến nơi thì tôi trễ mất 10 phút, hiện giờ thằng Thông đang cho cả lớp khởi động nghiêm túc lắm.
– “Quái, thường ngày cho dù a. Trường hay SP có mặt ở đây thì bọn này cũng làm gì nghiêm túc được như vầy ta? Đã thế tôi, a. Cu, a. Trường cũng chẳng ai có mặt cả”.
Vào tới trong sân tập tôi mới thấy bên kia hàng là c. Thúy đang ngồi chễm chệ canh gác. Hèn gì bọn này tập tành nghiêm túc đến vậy.
– Tôi: Để em quản lớp cho c. Thúy ơi.
– C. Thúy: Ừ, giờ chị đi chợ đã.
Nghe đến đó mà bọn kia phấn khởi ra mặt. Khi c. Thúy vừa bước ra khỏi nhà là bọn nó hiện nguyên hình luôn.
– Hu ra! Sư huynh muôn năm.
– Thọ: Huynh là cứu tinh, là anh hùng của lòng em. – Thằng Thọ giả giọng bê đê.
– Tôi: Có lẽ từ mai nên để c. Thúy quản cái lớp này luôn nhỉ?
– Long: Ấy, vừa khen sư huynh có một câu mà huynh đã…
– Tôi: Đã sao?
– Long: Đã đổi giọng rồi.
– Hương: Trời ơi, cái chị hồi nãy mà dạy chắc muội chớt mất. Dữ thấy ớn luôn.
– Hiếu: Bà thì đỡ hơn chắc.
– Hương: Cái gì hả? Ý ông là sao? – Nhỏ Hương xắn tay áo.
– Hiếu: Đấy, thế chả giống thì là gì.
Thế là thằng Hiếu bị nhỏ Hương rượt chạy rẽ đất.
Sáng hôm sau, lũ con trai lớp tôi nhảy tưng tưng lên như lũ cương thi khi nghe tin nhà trường sắp tổ chức giải bóng đá mini cho cả nam và nữ ở tất cả các khối. Còn lũ vịt giời kia thì mặt chảy dài như trái dưa leo. Tôi được phân công huấn luyện cho đội nữ đá bóng vì lý do tôi là bí thư đoàn. Vâng, một lý do rất là liên quan. Thế là từ giờ tôi phải dính vào bao nhiêu là hoạt động. Nào là 3 tiết mục văn nghệ, huấn luyện đá bóng này, dạy võ này, không biết còn chút thời gian nào cho tôi học bài không nữa. Hầyzz, thật là mệt hết sức à.