– P: Bây giờ Phụng vẫn chưa đói, hay giờ Đức dẫn Phụng đi đâu đó chơi đi.
– Tôi: Ở trong này toàn là đồi tràm với đồi thông không à. Có chỗ nào đẹp đâu mà đi.
– P: Ở trên này có quả sim không? – Nhỏ Phụng chỉ lên đồi.
– Tôi: Có thì có, nhưng mà mùa này không biết là có quả không?
– P: Đức dẫn Phụng đi hái nha. – Nhỏ Phụng chớp chớp mắt dễ thương thế thì bố con thằng nào từ chối cho được.
– Tôi: Đi thì đi, nhưng mà hai đứa mình lên đó rồi Phụng không sợ à?
– P: Có gì phải sợ. Có Đức làm vệ sĩ cho Phụng rồi mà, hihi. Đi thôi. – Nhỏ Phụng đứng lên kéo tay tôi đi.
Tôi lắc đầu cười trừ trước điệu bộ trẻ con lúc này của nhỏ Phụng. Thật là vô tư hết sức.
Leo đến tới đỉnh đồi, tôi đi trước men theo con đường à không, lối mòn mà một thời tôi với đám nhóc trong xóm đã chinh phạt không biết bao nhiêu lần. Và dấu tích mà chúng tôi để lại chính là con đường mòn này đây.
– Tôi: Cẩn thận nha, mấy cây cỏ lá dài này cứa đứt tay đấy.
– P: Cây mà lá nhìn giống lá mía ấy hả?
– Tôi: Ừ, nhưng lá này nhỏ và ngắn hơn thôi.
– P: Ờh. Ê, cây sim kia phải không?
– Tôi: Đích thị là nó đấy.
– P: Oa, quả nhiều chưa này. – Nhỏ Phụng lanh chanh bất mấy quả ăn thử. – Huhu, chát thế. Vậy mà ai cũng nói quả này ăn ngọt lắm, ngon lắm chứ. – Nhỏ Phụng nhăn mặt trông buồn cười quá thể.
– Tôi: Haha, ăn quả xanh thì bảo sao chẳng chát. Thử ăn quả này xem nào. – Tôi đưa mấy quả chín cho nhỏ Phụng.
– P: Sao quả này nhìn màu đen thui ghê vậy? Còn ăn được hả?
– Tôi: Ơh, màu tím mà. Nhìn vậy chứ ăn hơi bị ngon đấy.
Đọc đến đây chắc hẳn có nhiều bác đang thắc mắc quả sim là quả gì phải không? Quả sim là quả có hình giống như cái lu nhưng chỉ to bằng đầu ngón tay thôi, ở đầu quả có mấy cái cánh xòe ra như cánh hoa ấy. Khi chín thì có màu tím hoặc đen, ăn rất ngọt và rất ngon. Cây sim thường mọc ở trên đồi và rễ của nó có tác dụng giữ đất, chống xói mòn cực tốt.
– P: Oa, đúng là ngon thật. Hái nữa cho Phụng đi.
– Tôi: Được rồi, giờ đi theo Đức. Đức hái cho mà ăn.
– P: Ừm, hìhì.
Thế là tôi thì vừa dẫn đường vừa hái sim đưa cho nhỏ Phụng. Còn công việc của nhỏ Phụng thì vô cùng khó khăn và vất vả. Đó là… ăn.
– P: Đức ơi, quả này ăn được không? Trông giống quả dui da ấy. – Nhỏ Phụng đứng choọc choọc chùm quả màu vàng.
– Tôi: Ăn được.
– P: Ăn thế nào?
– Tôi: Bóc vỏ và ăn thôi.
Nhỏ Phụng bóc một quả ra ăn và… lại nhăn mặt. Hai mắt nhỏ nhắm tịt lại.
– Chua quá!
– Tôi: Quên không nói, đó là cây mề gà chua.
– P: Hèn gì chua như chanh ấy. Nhưng mà cũng ngon đấy. – Rồi nhỏ bẻ nguyên một chùm bắt tôi vác đằng sau lưng, còn nhỏ thì vừa đi đằng sau vừa hái ăn từ từ.
Đi mãi, đến khi trời chập tối thì tôi với nhỏ Phụng mới về đến võ quán (vì lúc sáng nhỏ Phụng để xe ở võ quán nên giờ quay lại lấy). Nhỏ Phụng vừa đạp xe ra khỏi võ quán chừng 3 phút thì trời đổ cơn mưa, mưa như trút nước.
– Tôi: Hềy, mưa rồi.
– A. Cu: Nay dẫn con gái người ta về nhà mày có làm gì nó không đấy?
– Tôi: Làm gì là làm gì được?
– A. Cu: Trông mặt mày mà không làm gì thì có ma mới tin.
– Tôi: Xùy, làm như ai cũng như huynh ấy.
– A. Cu: Haha.
… CỐC CỐC CỐC… Đức ơi. – Tiếng nhỏ Phụng gọi tôi.
Tôi chạy ra mở cửa thì thấy nhỏ Phụng ướt như chuột lột, đang đứng run lẩy bẩy trông đến tội.
– Tôi: Ướt nhẹp rồi, vào nhà đi cho đỡ lạnh.
– Tôi: Đợi Đức xíu. – Rồi quay sang a. Cu. – Huynh có bộ đồ con gái nào không? Cho đệ mượn đi.
– A. Cu: Tao là con trai thì lấy đâu ra đồ con gái hả cái thằng điên này.
– Tôi: Ờ ha.
Xong tôi chạy vào phòng lấy đại bộ đồ đá banh của tôi cho nhỏ Phụng mặc tạm vậy.
– Tôi: Nè, thay đỡ bộ này vào đi. Kẻo bị cảm lạnh.
Nhỏ Phụng cầm lấy bộ đồ tôi đưa cho vào phòng tắm thay đồ. Còn ông anh quý hóa kia thì luôn mắt nhìn nhỏ Phụng từ lúc nhỏ Phụng bước vào nhà.
– Tôi: E hèm. Nhỏ Mỹ kìa.
– A. Cu: HẢ? Đâu?
– Tôi: Làm gì mà giật mình dữ vậy?
– A. Cu: Ai giật mình? Tào lao.
– Tôi: Ừ, không giật mình.
– A. Cu: Ê, trông con đó được phết nha. Vừa xinh lại vừa… Hơn con bé Lan nhiều đấy.
– Tôi: Huynh nói bậy gì thế? Có tin là ngày mai nhỏ Mỹ treo cổ huynh không?
– A. Cu: Ấy, hiền đệ. Bớt nóng, huynh chỉ góp chút ý thôi mà.
– Tôi: Xùy, tầm bậy không.
Vừa lúc đó, nhỏ Mỹ mặc bộ đồ của tôi bước ra mà tôi với a. Cu mém chút phụt máu cam. Cái áo dài đến nỗi che ngang đùi nhỏ Phụng để lộ cặp giò trắng nõn. Còn cái quần thì không thấy đâu (bị cái áo che mất rồi còn đâu). Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không ổn lắm nên tôi chạy vào phòng lấy thêm cái áo khoác cho nhỏ Phụng. Nhỏ Phụng mặc thêm cái áo khoác của tôi vào thì chẳng khác gì đang bơi trong bộ quần áo đó.
– Tôi: Mưa vầy chắc a. Trường không về kịp đâu. Thôi mình ăn cơm trước đi.
– A. Cu: Ừ.
– Tôi: Phụng vào ăn cơm chung luôn đi.
– P: Thôi hai người cứ ăn đi, Phụng không đói.
– Tôi: Vào ăn chung đi, ngại gì không biết nữa.
– P: Nhưng mà…
– Tôi: Không là từ sau Phụng qua nhà Đức chơi là Đức không tiếp đâu nha.
Tôi mới nói vậy thôi mà nhỏ Phụng đã ngoan ngoãn nghe lời xuống ngồi ăn cơm chung.
– A. Cu: Em học chung với nó hả?
– P: Dạ không?
– A. Cu: Vậy sao hai đứa quen nhau hay vậy?
– P: Tại bọn em học giáo lý chung thôi anh.
– A. Cu: Ồh, vậy hai đứa q…
– Tôi: Ăn nhiều đi huynh, đô ăn hôm nay ngon lắm đấy. – Tôi cầm quả ớt nhét vào miệng ống.
– A. Cu: Ăx, cái thằng này. Có biết cay không hả? – Ống cáu.
– Tôi: Ủa, đệ nhớ thường ngày huynh khoái ăn cay lắm mà, mỗi bữa cứ thiếu ớt là huynh khùng lên mà sao hôm nay lạ vậy?
– A. Cu: À… ừm tại hôm nay huynh cắn phải lưỡi nên không ăn cay được. – Ống chữa thẹn.
– Tôi: Vậy hả? Vậy sao còn hỏi nhiều thế?
– A. Cu: Chu… Thôi không nói nữa.
Nhỏ Phụng thì ngồi bụm miệng cười. Ăn xong nhỏ Phụng cương quyết giành rửa bát nên tôi đành lên nhà ngồi xem ti vi.
– Tôi: Mưa to vầy thì chắc là Phụng ngủ tạm ở đây một bữa đi, mai rồi về sớm.
– P: Vậy e là không tiện lắm.
– Tôi: Không sao đâu, Phụng cứ ngủ tạm ở phòng Đức đi. Đức qua phòng a. Cu ngủ.
– P: Ừm. Vậy để đợi lát nữa xem trời có tạnh mưa không đã.
– Tôi: Ừm. Nhà có mỗi một cây dù mà a. Trường mang đi mất tiêu rồi.
Đợi mãi đến 21h mà trời vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng mưa nên nhỏ Phụng vào phòng tôi ngủ. Còn tôi với a. Cu thì vào phòng a. Cu ngủ. Ống vừa đặt lưng xuống mà đã ngủ luôn được, hay thật.
Còn bây giờ là lúc tôi trở lại là chính mình, đến lúc tôi tháo chiếc mặt nạ vui tôi đang đeo để che giấu đi những nỗi buồn. Cả đêm đó tôi nằm suy nghĩ vẩn vơ mãi đến hơn 00h mà vẫn chưa ngủ được.
Tôi ra ngoài ban công hít thở cho khuây khỏa. Đêm nay mưa to nên trời không có ngôi sao nào hoặc họa may thì có một vài ngôi sao chập chờn lập lòe rồi lại vụt tắt. Còn ông trăng thì đang lấp ló sau vài đám mây mỏng. Tôi ngồi trên hành lang mà đưa mắt nhìn về khoảng không mênh mông phía chân trời.
– Đức đó hả?
– Tôi: Ừ, muộn rồi sao Phụng còn chưa ngủ?
– P: Phụng không ngủ được, chắc do lạ chỗ. Còn Đức?
– Tôi: Không biết nữa.
– P: Đức có tâm sự à?
– Tôi: Ừ.
– P: Nếu vậy thì hãy kể ra cho người mà Đức tin tưởng nghe. Làm vậy sẽ giúp tâm trạng khá hơn.
– Tôi: Ừ.
– P: Đức nè.
– Tôi: Hở?
– P: Cho Phụng mượn vai Đức một chút nha.
– Tôi: Ừ.
Nhỏ Phụng từ từ tựa đầu vào vai tôi, hương thơm trên tóc nhỏ Phụng phảng phất dịu nhẹ. Trong vô thức, tôi đưa tay ôm lấy bờ vai của nhỏ Phụng.
Hai đứa tôi cứ ngồi mãi như thế trong yên lặng. Trong không gian yên tĩnh đó, tôi có thể nghe được tiếng thở của nhỏ Phụng đều dần… đều dần… đều dần. Có lẽ nhỏ đã ngủ quên mất rồi.
Tôi khẽ gạt vài cọng tóc của nhỏ Phụng lên. Nhìn kỹ nhỏ Phụng thì đúng là nhỏ rất xinh, tính tình thì hoạt bát dễ thương. Nhưng tình cảm mà tôi dành cho nhỏ Phụng chỉ giống như tình cảm của anh trai dành cho em gái chứ hoàn toàn không phải tình yêu nam nữ. Nhớ lần đầu tiên gặp nhỏ Phụng, tôi đã bị nhỏ với nhỏ Hằng rượt chạy vòng quanh nhà thờ. Lúc đó phải công nhận là nhỏ Phụng rất dữ dằn. Thế mà giờ đây ngồi bên cạnh tôi lại là một cô bé dễ thương, nhí nhảnh, vô tư. Đúng là chuyện đời thật khó đoán.
Tôi bế nhỏ Phụng vào phòng rồi đắp chăn cho nhỏ.
– Tôi: Ngủ ngon nhé. – Rồi tôi quay ra.
– P: Đừng đi mà. – Nhỏ Phụng nắm lấy tay tôi.
– Tôi: Thôi, ngủ đi. Mai còn dậy sớm đấy.
– P: Phụng sợ. Đức có thể ngồi canh đợi đến lúc Phụng ngủ rồi mới đi không?
– Tôi: Ừ. Vậy Phụng phải ngủ mau cho Đức còn về phòng ngủ nữa đấy.
– P: Ừm. Hay Đức kể chuyện cho Phụng nghe đi.
– Tôi: Chuyện cổ tích hả?
– P: Ừ.
– Tôi: Ờh… ngày xửa ngày xưa…
Tôi ngồi kể sự tích tấm cám để ru nhỏ Phụng ngủ mà do giọng kể của tôi hay quá nên đã tự ru ngủ tôi cmnr.