Tình cảnh của tôi bây giờ quả thật chẳng khác lời bài hát đó tẹo nào. Nhưng tôi lại không khóc, vì sao ư? Vì loại người lấy tình yêu của người khác ra làm trò đùa mà để tôi phải khóc thì thật là quá lãng phí nước mắt.
Tôi mở cửa phòng bước ra.
– Tôi: Chào buổi sáng. Sáng nay ăn gì vậy huynh?
– A. Cu: Ăn… ơ… – Ống đực mặt nhìn tôi.
– Tôi: ‘Ơ’ là món gì vậy?
– A. Cu: Mày đấy hả Đức?
– Tôi: Không thì huynh nghĩ là ai?
– A. Cu: Sau vụ hôm qua anh tưởng mày…
– Tôi: Tưởng đệ sẽ tự kỷ mấy ngày chứ gì? Hềhề, không có đâu. Mà đệ xin lỗi, vì đệ mà hôm qua mọi người mất vui.
– A. Cu: Không sao đâu. Mọi người hiểu mà. Mà mày với…
– Tôi: Ừ, chia tay rồi. – Tôi nhoẻn cười.
– A. Cu: Có khi nào hôm qua mày bị dính nước lâu quá nên bị chạm dây nào rồi không? – Ống đưa tay sờ trán tôi.
– Tôi: Có huynh chạm dây ấy. – Tôi hất tay ống ra.
– A. Trường: Oáp… gì mà ồn ào vậy? – Ông này mình trần, mặc mỗi cái quần đùi màu hồng có hình trái tim.
Tôi và a. Cu không nhịn nổi nên bật cười lớn. Còn a. Trường thì vẫn đần mặt ra chưa biết gì.
– Tôi: Không ngờ… haha… a. Trường nhà ta… haha… lại men nì đến vậy… haha.
– A. Cu: Bậy nào. Cái này phải gọi là dễ thương mới đúng chứ… haha.
Đến lúc đó ống mới dòm lại và đỏ mặt tía tai phi lại vào phòng.
– Tôi: Haha. Chết cười mất… haha.
Lúc sau, a. Trường đổi thành cái quần sọc xám, áo ba lỗ. Trên vẻ mặt còn chút gì đó mà người ta hay gọi là thẹn thùng ấy.
– A. Trường: Thôi! Thằng nào cười nữa anh bắn bỏ. – Ống thẹn quá hóa giận.
Tôi với a. Cu đều biết sẽ thế nào nếu chọc ống giận nên hai thằng tôi im bặt luôn.
– A. Trường: Mà hồi nãy làm gì ồn ào thế?
– A. Cu: Nhắc mới nhớ. Hai xem giùm coi, có phải thằng Đức nó bị chạm dây không? Chứ ai đời vừa chia tay với bạn gái mà lại vui như nó.
– A. Trường: Để xem. Anh nhớ hôm qua anh sấy khô hết rồi mà. Làm sao mà chập được nhỉ? Để anh tháo ra xem nào.
– Tôi: Ếh tầm bậy. Đệ có phải máy đâu mà đòi tháo ra xem. Với lại chẳng lẽ hai người muốn thấy đệ tự kỷ mấy ngày mới gọi là bình thường à.
– A. Trường: Ừ ha.
– Tôi: Thôi thôi thôi. Ăn cơm đã rồi nói chuyện sau đi. Bụng đệ rỗng tuếch rồi.
Thế là ba anh em mò vào bếp ăn sáng.
– Tôi: À, tí đệ về nhà có chút việc.
– A. Trường: Ừ, lâu lâu cũng nên về nhà một vài bữa.
– A. Cu: Về làm gì vậy?
– Tôi: Hái chè ở vườn nhà. Lúc để ở nhà toàn là đệ làm mảnh vườn ở nhà thôi. Còn ba mẹ thì bận làm mảnh vườn trong rừng với đi làm thuê không à.
– A. Cu: À.
– Tôi: Muốn về chung với đệ không?
– A. Cu: Ơ không. Tí huynh có hẹn rồi.
– Tôi: Biết ngay mà.
– A. Cu: Hề hề.
– Tôi: Cười.
– A. Trường: Hình như có ai gọi Đức ơi kìa.
– A. Cu: Chắc là Mỹ gọi. Để đệ ra mở cửa.
Rồi ống lanh chanh ra mở cửa.
– Tôi: Sao vậy?
– A. Cu: Nhầm nhà.
– Tôi: Ồh. Thôi ăn tiếp đi.
Lát sau, lại có tiếng gọi.
– Tôi: A. Cu, ra mở cửa cho nhỏ Mỹ kìa.
– A. Cu: Ok.
Lát sau, mặt ỗng lại đuỗn ra như bún thiu.
– A. Cu: Gái xinh tìm mày kìa.
– Tôi: Tìm đệ hả?
– A. Cu: Ừ. Hèn gì mới chia tay xong mặt mày lại vui đến vậy.
– Tôi: Nói lung tung gì thế. Để đệ đi xem xem nào.
Ra tới cửa thì suýt nữa tôi ngã ngửa. Nhỏ Phụng đang đứng trước cửa võ quán. Thấy tôi ra, nhỏ vẫy tay chào.
– Tôi: Ủa, sao biết nhà Đức mà tìm hay vậy?
– P: Nhà người nổi tiếng nêm tìm dễ thôi. – Nhỏ Phụng nhoẻn cười tươi.
– Tôi: Uầy, nổi tiếng là sao. Mà tìm Đức có việc chi rứa?
– P: Bộ có chuyện mới được tìm Đức hả?
– Tôi: Không. – Tôi gãi đầu. – Phụng vô nhà ngồi chơi.
– P: Ừm, hìhì. Mà hồi nãy là anh trai Đức hả?
– Tôi: Ừ, ông làm gì Phụng hả?
– P: Không, tại Phụng thắc mắc là hôm nọ Đức bảo là anh cả…
– Tôi: Đó là anh họ của Đức. Giờ Đức đang ở chung với hai ông anh họ thôi.
– P: Ừm, hì.
– Tôi: Uống nước nè.
– P: Cảm ơn.
– Tôi: Phụng ăn sáng chưa?
– P: Rồi.
– Tôi: Vậy Phụng chịu khó ngồi đợi Đức chút nha. Đức đang ăn cơm, hìhì.
– P: Không sao đâu. Đức cứ đi đi.
– Tôi: Ừ, ở dưới bàn có mấy cuốn truyện tranh đấy. Phụng lây mà đọc cho đỡ chán.
– P: Ừm.
… ở trong bếp…
– A. Cu: Bạn gái mới của mày à Đức?
– Tôi: Điên, là bạn bè bình thường thôi.
– A. Cu: Thôi thôi, mày khỏi giấu. Nãy chính miệng nó bảo với tao là nó là bạn gái của mày.
Nghe xong tôi mém phụt miếng cơm đang ăn ra, cũng may là tôi lấy tay bịt miệng lại kịp.
– Tôi: Hột cơm lên cả mũi đệ rồi này. Giỡn kiểu đó nó lại giận bỏ về giờ.
– A. Cu: Tao giỡn hồi nào. Không tin giờ tao dẫn a. Trường ra hỏi thử luôn này.
– Tôi: Thôi, ăn lẹ đi. Nhanh đệ còn dọn rồi về nhà nữa.
… Lát sau, ở phòng khách…
– Tôi: Xin lỗi nha. Để Phụng phải đợi lâu rồi.
– P: Không… không sao. – Trông nhỏ này có vẻ ngượng ngùng. – Đức nè.
– Tôi: Hở?
– P: Đức đọc mấy cái đó hả? – Nhỏ Phụng lấy ngón tay chỉ xuống dưới bàn.
– Tôi: Ừ, của Đức đấy. Đức tìm mãi mới được đấy. Bộ có gì hả?
– P: À không, không có gì. – Nhỏ Phụng lại đỏ mặt lên.
Lạ thật, chỉ có mấy cuốn conan với đôrêmon thôi mà có cần phải đỏ mặt thế không? Mình nhớ là nội dung trong truyện cũng đâu có gì đâu ta. Thắc mắc, tôi thò tay xuống lấy mấy cuốn ra xem thử thì mém nữa ngã ngửa. Mấy cuốn truyện của tôi thì không thấy đâu, mà thay vào đó là mấy quyển sách 18+ của a. Trường.
– Tôi: Sặc, không… không phải đâu. Cái này không phải của Đức. Mấy cuốn conan với đôrêmon ở dưới cùng này mới là của Đức này. – Tôi vội vàng giải thích.
– P: Ừm.
– Tôi: Mà Phụng qua đây có chuyện không?
– P: Đức có còn nhớ tối hôm bữa Đức hứa…
– Tôi: Nhớ chứ, nhưng mà hôm này Đức không đưa Phụng đi chơi được đâu.
– P: Tại…
– Tôi: Do tí Đức phải về nhà để làm việc ở nhà thôi.
– P: Thật hả?
– Tôi: Ừ.
– P: Vậy cho Phụng đi theo nha.
– Tôi: Trời, Đức đi làm mà chứ có phải đi chơi đâu mà theo.
– P: Dù sao Phụng cũng đang chán. Đi theo Đức tiện thể đi dạo luôn.
– Tôi: Ăx, nhưng mà…
– P: Quyết định vậy đi, vậy giờ đi thôi. – Nhỏ Phụng đứng dậy kéo tôi đi.
Thế là tôi đành phải đèo theo nhỏ Phụng về nhà.
– Tôi: Ba mẹ đi làm rồi à út? – Tôi hỏi khi thằng út đang nằm chổng mông coi tivi.
– Út: Dạ. – Rồi quay sang nhỏ Phụng. – Em chào chị.
– P: Ừ, ngoan.
– Tôi: Hai thằng kia đâu rồi?
– Út: Xuống nhà thằng Tiến chơi rồi.
– Tôi: Ừ.
Rồi tôi xuống nhà sau lấy bao con, gang tay và cả liềm nữa.
– Tôi: Phụng ở nhà chơi với thằng út cho khỏi nắng nha.
– P: Okie. – Mặt nhỏ này hiện lên chữ gian to tướng, không biết là định bày trò gì đây.
Vườn chè này tính ra cũng gần 4 tháng rồi chưa hái nên nhiều đọt chè dài ngang mặt tôi là có. Tôi lấy một cái bao con cắt ra rồi quấn vào bụng mình làm thành cái váy cho khi hái chè đỡ bị ướt quần. Gì chứ đi làm mà bị dính ướt thì khó chịu khỏi nói nhá.
Tôi vừa mới hái được đầy hai bao con thì nhỏ Phụng cũng một tay một bao, một tay một liềm, đầu đội mũ nón lá, khoác cái áo trắng đã chuyển thành màu xám của tôi, chân thì đi ủng. Nhìn đúng chất người nông dân luôn.
– Tôi: Sao không trong nhà đi, ra đây làm gì?
– P: Phụ Đức nè.
– Tôi: Có biết làm không mà đòi phụ?
– P: Hứ, khinh thường Phụng á? Hái nhanh hơn cả Đức luôn đấy. – Nhỏ Phụng nguýt dài.
– Tôi: Không đeo gang tay lỡ hái vào tay thì làm sao?
– P: Ơ, quên mất.
– Tôi: Hầyzz, thế mà đòi phụ.
Tôi tháo chiếc găng tay của mình ra đưa cho nhỏ.
– Tôi: Này.
– P: Cảm ơn nha.
Thế là hai đứa tôi cùng nhau hái. Quả thật nhỏ Phụng hái chè nhanh phết, nhưng chưa bằng tôi, hèhè.
– Tôi: Phù, xong rồi. Nắng nóng quá.
– P: Thấy chưa, tưởng Phụng không biết hái hả.
– Tôi: Ừ, công nhận là Phụng hái nhanh thật.
Nhỏ Phụng tháo nón lá xuống rồi cầm quạt qua quạt lại. Trông nhỏ Phụng lúc ấy xinh đáo để, đúng cái chuẩn mực yêu cầu của tôi.
– Tôi: Uống cốc nước chanh cho nó mát nè.
– P: Ừ, cảm ơn nha.
– Tôi: Người phải cảm ơn là Đức mới đúng chứ. Không có Phụng giúp chắc đến tối Đức mới hái xong quá.
– P: Hìhì.