– Em: Chứ giờ mày tính sao?
– Đại: Lên giộng vỡ mặt bọn nó ra luôn đi. Thấy bọn mình không nói cái bọn nó làm tới.
– Em: Nếu mày muốn bị xách cổ lên văn phòng uống trà và được Bêu dương trước cờ vào sáng thứ hai.
– Đại: Chứ giờ mày tính sao, chẳng lẽ cứ ngồi đây để bọn nó chơi xấu à?
– Em: Không phải là không làm gì, mà là thời cơ chưa đến.
– Đại: Thế mày định chờ đến bao giờ?
– Em: Không lâu nữa đâu, tới rồi kìa.
Vừa lúc đó thằng Thuấn hồ hởi chạy đến.
– Thuấn: Có tin tốt này.
– Em: Ngồi xuống từ từ nói.
– Đại: Tin gì?
– Thuấn: Có hai tin tốt. Bọn mày muốn nghe tin nào trước?
– Đại: Tin nào cũng được, nói mau đi. – Thằng Đại có vẻ sốt ruột lắm rồi.
– Thuấn: Tao nhận được tin là bọn thằng Hưng chuẩn bị quân để thứ 7 tuần này xử đẹp hai thằng mày đấy.
– Em: Có đông không?
– Thuấn: Không dưới 20 thằng khối 11 với lại vài thằng khối 10.
– Đại: Vậy càng tốt, tao xử một lần cho gọn luôn.
– Em: Mình xử nó hay nó xử mình? Mày nghĩ mày là hero chắc.
– Thuấn: Còn tin thứ hai là con Mai đã chịu thừa nhận đã gài mày theo lời thằng Hoàng.
– Đại: Tao biết ngay mà. Chuyến này xem ra mày không đánh không được Đức ạ.
– Em: Được rồi. Mà mày làm ăn được nhỉ, mới 3 ngày mà cua được con Mai luôn. – Em cười gian.
– Thuấn: Tao mà, hèhè. Nhưng mà éo phải cười đểu kiểu đấy, tao cua nó là để giúp bọn mày nên tao éo khao đâu nha.
– Em: Có ai bắt mày khao đâu, làm gì mà sợ vậy?
– Thuấn: Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Hết giờ ra chơi, lúc bọn em vừa vào lớp thì thằng Dũng lên hỏi.
– Dũng: Mày đang bị bọn thằng Hưng me à?
– Em: Ừ, từ vụ hôm bữa ấy.
– Dũng: Mày có xích mích gì với nó?
– Em: Nó giành bạn gái tao nên kiếm chuyện đá tao ra thôi.
– Dũng: Mày yên tâm, mày đã ngồi trong lớp này thì là anh em của bọn tao. Vụ này bọn tao ra mặt giúp mày.
– Em: Thôi, tự tao giải quyết được rồi.
– Dũng: Mày có bọn nào chống lưng hả?
– Em: Là sao?
– Là mày có ai bảo kê không?
– Không. – Em trả lời tỉnh rụi.
– Dũng: Thế mày giải quyết bằng niềm tin à. Bọn nó kéo ít nhất là 20 thằng mà mình mày với thằng Đại sao chọi nổi.
– Em: Mày cũng đang ghét thằng Hưng?
– Dũng: Sao mày biết?
– Em: Không thì sao mọi tin tức của nó mày nắm nhanh vậy. Còn không chẳng lẽ mày là bạn nó.
– Dũng: Mày hay đấy. Lúc trước nó chơi tao mấy vụ mà vì cùng lớp nên tao không tính toán. Bữa gì đang tìm cớ trả thù mà không có.
– Em: Thế là vớ được vụ của tao?
– Dũng: Ừ. Mà không chỉ mình mày bị nó cướp bồ đâu. Bọn nó cũng bị nữa.
Nó hất mặt về bọn thằng Bảo, Hiệp…
– Dũng: Năm ngoái bọn nó cũng bị thằng Hưng với thằng Hoàng cướp đấy.
– Em: Mày thấy sao Đại?
– Đại: Được đấy.
– Em: OK, tao đồng ý.
– Dũng: Ừ, vậy bọn mày đã có kế hoạch gì chưa?
– Em: Chưa.
– Dũng: Vậy bọn mày làm theo kế hoạch của bọn tao đi.
– Em: Kế hoạch thế nào?
– Dũng… blabla… thiên cơ bất khả lộ.
– Em: Ok, vậy cũng được.
– Dũng: Ừ. À mà hai thằng mày biết bắn cf không?
– Đại: Mày hỏi đúng người rồi. Nó lên hai bông rồi đấy.
– Đệch. – Thằng Dũng há hốc mồm.
– Em: Ặc tao mượn thôi, tao bắn gà lắm.
– Đại: Đừng tin, nó phét đấy. – Thằng Đại nói nhỏ với thằng Dũng.
Em gõ đầu nó cái bốp.
– Em: Ai phét hả mày.
– Dũng: Vậy tí về đi bắn không? Nay được về sớm mà.
– Em: Ủa, vụ gì mà về sớm?
– Dũng: Biết đâu, nghe đâu là có ông thầy bà cô nào trong trường mình cưới nên được về sớm hai tiết.
– Em: Giờ tao mới biết chứ. Ừ vậy thì đi.
– Đại: Ê, cô vào kìa.
Cô Trang dạy môn công dân bước vào.
– Em: Hềyzz, lại triết học.
– Vân: Thở dài gì thế? Triết học dễ hiểu mà.
Không biết con nhỏ này là cái thể loại gì nữa, đối với em và vô vàn đứa học học sinh khác thì triết học là cái hại não và trừu tượng nhất mà đến giờ em vẫn chả hiểu cái mô tê gì sất.
Đến giờ về, em đang chuẩn bị đi bắn cf thì thấy nhỏ Vân đang loay hoay. Khuôn mặt có vẻ lo lắng.
– Em: Sao vậy? Không khỏe à?
– Vân: Không phải, mà là…
– Em: Là sao?
– Vân: Đến trưa ba tui mới đến đón mà giờ… – Nhỏ Vân thở dài nhìn xuống đôi chân yếu ớt.
Chẳng lẽ giờ lại để cái Vân một mình ở lại đây. Mà cái Vân thì lại khuyết tật thế này, để nhỏ này ở lại một mình lỡ có chuyện gì thì sao.
– Em: Nhà Vân ở đâu?
– Vân: Ừm… số 57 NTT – TP. – Cái Vân thoáng chần chừ.
Theo em biết thì khu đó toàn là nhà ông bà chủ nhà giàu, nhà nào cũng 3, 4 tầng trở lên. Khu đó cách đây cũng khá xa.
– Em: Vân ngồi được xe đạp không?
– Vân: Không biết nữa, từ bé giờ… tui…
– Em: Muốn thử không?
Trong chốc lát, ánh mắt cái Vân bừng sáng lên nhưng rồi lại xìu xuống.
– Vân: Nhưng mà… – Cái Vân nhìn xuống đôi chân không cử động được của nhỏ.
– Em: Không sao đâu. Đợi Đức xíu.
Em chạy ra sân gọi thằng Đại lại.
– Đại: Đi thôi mày.
– Em: Ủa, mày đi thì con Trang về với ai?
– Đại: Sáng nay nó có đi xe mà.
– Em: Vậy giờ mày đi với bọn nó trước đi, tao mượn xe của mày chút.
– Đại: Làm gì?
– Em: Có việc mà.
– Đại: Ừ, ngoài nhà xe ấy. Vé xe này.
– Em: Ok, tí tao ra sau.
Xong em chạy vù vào lớp.
– Em: Đợi chút cho đỡ đông người rồi Đức chở Vân về.
– Vân: Bằng xe đạp hả?
– Em: Ừ.
Nghe đến đó, mặt nhỏ Vân tươi lên thấy rõ.
Vốn dĩ em đợi về sau là để tránh tai vách mạch rừng, kẻo nhỏ Lan thấy thì càng hiểu lầm càng khó giải thích hơn. Với lại nhỏ Vân thế này thì đi chen chúc ở đám đông quả thực không được tiện cho lắm.
– Vân: Nhà ông ở đâu?
– Em: Gần cái nghĩa trang ở trong này này.
– Vân: Eo, vậy ông có sợ ma không?
– Em: Xời, ma thấy Đức không sợ thì thôi chứ Đức mà sợ à.
– Vân: Thật hông?
– Em: Không, giỡn thôi, hề hề.
– Vân: Hihi. Ông ăn kẹo không?
– Em: Thôi, thuốc của Vân sao Đức ăn được.
– Vân: Không sao đâu, tui mang nhiều mà.
– Em: Mà Vân ngày nào cũng ăn kẹo này hả?
– Vân: Ừ, ăn nhiều hơn ăn cơm luôn.
– Em: Hả? Giỡn hay thật vậy?
– Vân: Thật mà.
– Em: Vậy Vân không sợ bị sâu răng hay tiểu đường à?
– Vân: Không.
– Em: Mà sao Vân thích ăn loại kẹo này vậy?
– Vân: Vì một lý do đặc biệt.
– Em: Đừng bảo là tại người yêu của Vân cũng thích ăn kẹo này nha. – Em bóc một viên kẹo bỏ vô miệng.
– Vân: Sao ông biết.
Em mém nữa thì phun luôn viên kẹo vừa ngậm ra.
– Em: Là thật hả?
– Vân: Không, tui gạt ông đó. Hihi. – Nhỏ Vân bụm miệng cười.
– Em: A bạo nhỉ? Dám gạt Đức hả. Tội đó được xếp vào tội khi quân, mà tội khi quân thì phải xử… ừm…
– Vân: Xử thế nào?
– Em: Ừm… cù léc. Đúng rồi, cù léc. Hèhè.
– Vân: Ế, tui đầu hàng. Tui sợ nhột nha, đừng mà.
– Em: Vậy thì phải đổi hình phạt khác à. Phạt gì được nhỉ?
– Vân: Tha tui đi, tui không dám nữa. Nha. – Nhỏ Vân hấp háy mắt tỏ vẻ tội nghiệp. Kiểu này thì đến bố đường tăng còn động lòng phàm chứ huống hồ gì em.
– Em: Ừ, lần này thôi nha.
– Vân: Okie.
– Em: Thôi về nào, trường về hết rồi.
Em vác cặp ra trước. Lúc quay lại thì thấy nhỏ Vân đang loay hoay chống nạng đứng lên.
– Em: Ấy chết, Đức sơ ý quá. – Em chạy lại đỡ nhỏ Vân.
– Vân: Không sao đâu.
– Em: Hay là Vân lên Đức cõng ra nhà xe đi. Chứ đi vầy chưa ra tới nhà xe thì hai đứa đã chết khô rồi.
– Vân: Vậy…
– Em: Ngại gì không biết, lên lưng Đức nào.
Nhỏ Vân chần chừ một lúc rồi cũng leo lên lưng em.
Đúng là cõng gái cấp 3 có khác, nó nặng như hợi ấy nhưng mà lại đã. Cõng nhỏ Vân ra tới nhà xe mà em vã hết mồ hôi.
– Em: Đứng đây đợi Đức lấy xe.
Em thả nhỏ Vân xuống đầu nhà xe rồi vào lấy xe. Tổ sư cha thằng Đại bác này nữa, để xe ở đâu không để mà lại đi để ở cuối nhà xe. Báo hại em đi mỏi cả chân. Lúc em dắt xe ra thì thấy nhỏ Vân đang đứng nói chuyện với ba người nào đó. Mà nếu như em đoán không lầm thì đó chính là thằng Hưng, Hoàng và nhỏ Lan. Trông nhỏ Vân có vẻ bối rối, còn nhỏ Lan với hai thằng kia thì cười ngạo nghễ.
– Lan: Haha, nghe nói con què này nhà giàu nên kênh kiệu lắm này.
– Hưng: Là chảnh chó mới đúng.
Rồi ba người họ cười to. Em quả thực không dám tìm người đứng trước mặt mình là nhỏ Lan luôn. Thái đó, giọng điệu của nhỏ giống y chang ngày đầu tiên em gặp nhỏ, thậm chí còn hơn cả vậy nữa. Rồi nhỏ Lan hất tay xô nhỏ Vân té xuống đất.
– Em: Này, em làm gì vậy hả? – Em chạy tới đỡ nhỏ Vân đứng dậy.
– Lan: Em… – Nhỏ Lan hơi bối rối khi thấy em.
– Em: Anh không ngờ em vẫn như vậy, nếu như anh không tận mắt nhìn thấy, không tận tai nghe thì anh quả thực không dám tin đâu. Anh tưởng đâu là em đã thay đổi, nhưng… quả thực em làm anh quá thất vọng.
– Lan: Em…
– Hưng: Hềyzz, Lan thấy không? Không có Lan nó liền đi tìm đứa con gái khác để theo đuổi. – Rồi nó quay sang em. – Mà tao cũng nề gu thẩm mỹ của mày thật. Hay là tại hết gái để mày cua rồi hay sao mà lại đi chọn con què này vậy? Haha. – Dứt câu, em táng một đấm vào mặt nó.
Không hiểu sao nghe nó xúc phạm nhỏ Vân mà em lại giận đến thế. Rồi ngay sau đó, nhỏ Lan tát em nghe cái CHÁTT. Mặt em đỏ rần in luôn 5 ngón tay thì các bác đoán xem lực của cú tát bằng bao nhiêu niu tơn?
– Lan: Anh vì nó mà đánh bạn em. – Nhỏ Lan cáu.
Hêyzz, bác nào giải thích giùm em xem chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy.
– Hưng: Thằng chó, mày dám… – Nó đang định phản công nhưng bị em trừng mắt lườm một phát là rụt như thỏ đế luôn.
– Lan: Tôi cảnh cáo anh, anh mà động đến bạn tôi một lần nữa thì đừng trách tôi. – Nhỏ Lan gằn từng chữ rồi bỏ đi.
Hai thằng kia cũng chạy theo sau. Thằng Hưng còn quay lại đưa nắm đấm thách thức em nữa chứ. Nói thật, nếu mà ở đây không phải trước phòng bbv thì em đã cho hai thằng này không lết được về tới nhà luôn rồi.
– Em: Vân có sao không?
Em quay lại hỏi nhỏ Vân. Nhỏ này đã hai hàng nước mắt chảy dài rồi.
– Vân: Tui… sụt sịt… không sao. Ông… – Nhỏ Vân đưa tay định chạm vào mặt em.
– Em: Không sao đâu, tí là hết à. Về thôi.
Em đỡ nhỏ Vân ngồi lên xe rồi từ từ chở nhỏ về. Hình như đúng đây là lần đầu tiên nhỏ này đi xe đạp hay sao mà nhỏ ôm cứng lấy em mặc dù em đạp xe với tốc độ nhanh hơn người đi bộ có một chút.
– Em: Sợ té hả?
– Vân: Ừ.
– Em: Cứ thả lỏng đi, không sao đâu.
– Vân: Tui sợ lắm, lỡ té thì có sao không?
– Em: Không sao thật mà. Cứ thả lỏng đi.
– Vân: Thôi, tui thấy trên tivi người ta mà bị té xe là mình mẩy toàn là máu me, tay chân văng mỗi chỗ một cái. Ghê lắm.
Khốn khổ cho cái đầu ngây thơ.
– Em: Đấy là người ta phóng với vận tốc 100,200 km/h. Còn mình đi mỗi 5 km/h thì không sao hết. Cùng lắm là chầy xước xíu thôi.
– Vân: Tui không tin đâu.
– Em: Nhát thế không biết nữa.
Đi được một đoạn nhỏ Vân vẫn ôm cứng lấy em. Tuy là đã thì đã thật nhưng mà trời nắng nóng bỏ mợ ra được.
– Em: Vân thấy cây cột điện to đằng trước không?
– Vân: Thấy.
– Em: Đố Vân đếm được có bao nhiêu cái đinh ngang trên đó đấy.
– Vân: Ừm… 1… 2… 3… 4… – Nhỏ Vân buông tay ra đếm. – 7 Cái.
– Em: Vậy Vân thử đếm xem từ đây về nhà Vân có bao nhiêu quán ăn nha.
– Vân: Làm gì?
– Em: Thì Đức đang đố Vân mà.
– Vân: Nếu tui đếm được thì sao.
– Em: Thì Đức cho Vân hôn một cái, lời chưa.
– Vân: Hứ, khôn thế.
– Em: Khôn đâu, Đức chịu thiệt thế rồi còn gì.
– Vân: Hìhì, thì thiệt. Tới nhà tui rồi nè.
Em dừng lại trước cái cổng màu đen cao cũng phải 3m. Bên trong là ngôi nhà màu hồng 5 tầng cao ngất ngưởng, nhìn mỏi cổ.
– Em: Nhà… nhà Vân đây hả? – Em nuốt khan.
– Vân: Ừ. Ông bấm giùm tui cái chuông kia đi. – Nhỏ Vân chỉ vào cái nút bấm trên cổng.
– KÍNH KOONG. – Tiếng chuông kêu lên làm em giật mình.
Một lát sau có một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng (chắc là mẹ nhỏ Vân) bước ra.
– Em: Cháu chào cô.
– Vân: Thưa mẹ, con mới đi học về.
Người phụ nữ đó nheo mắt nhìn em một hồi rồi hỏi:
– Cháu là…
– Em: Cháu là bạn của Vân.
– Vân: Hôm nay trường con được về sớm nên bạn ấy chở con về.
– Mẹ Vân: Vậy hả? Vào nhà ngồi chơi đi cháu.
– Em: Dạ để khi khác đi cô. Tại giờ mấy đứa bạn đang đợi cháu.
– Mẹ Vân: Vội gì, dù gì cũng tới đây rồi vào nhà uống miếng nước đã cháu.
– Em: Dạ thôi cô ạ.
– Mẹ Vân: Vậy cho cô cảm ơn cháu vì đã chở con bé nhà cô về nha.
– Em: Dạ có gì đâu cô, bạn bè thì nên giúp nhau thôi ạ. Xin phép cô, cháu về. – Rồi em quay qua nhỏ Vân. – Đức về nha.
– Vân: Ừ, đi về cẩn thận nha.
– Em: Ừ, bye.