– Em: Chị Hà, chào buổi sáng.
– C. Hà: Ừ. Ủa sao em còn chưa đi học? Bé Lan đi lâu rồi mà.
– Em: Đi lâu rồi á? Lạ nhỉ, sao hôm nay Lan không qua gọi em nhỉ?
– C. Hà: Hay là em làm gì cho bé Lan giận rồi?
– Em: Làm gì có. Hôm qua hai đứa em vẫn bình thường mà.
– C. Hà: Vậy thì chị không biết. Thôi đi học đi kìa ông tướng.
– Em: Dạ, em đi đây.
Vừa đi em vừa tự thắc mắc vì sao Lan không qua gọi mình, rồi lại suy nghĩ xem từ bữa giờ có lỡ làm gì cho nhỏ giận không mà vào tới trường lúc nào không hay.
– Làm gì mà như người mất hồn vậy? – Thằng Đại vỗ vai em.
– Em: À không, không có gì hết.
– Đại: Không có gì mà sao mày thẫn thờ vậy?
– Em: Chắc tại tối qua tao ngủ muộn thôi.
– Đại: Ừ, mấy hộp hàng thế nào rồi?
– Em: Xong rồi, tao mang về võ quán luôn rồi. Tí về dẫn nó vô tao đưa cho.
– Đại: Ừ, hèhè.
Suốt hai tiết đầu em cứ ngồi thẫn thờ suy nghĩ. Đến giờ ra chơi thì thằng Đại mắc tè nên lôi em đi xả lũ với nó. Em chẳng muốn đi nhưng mà nó lôi dữ quá nên em đành đứng dậy. Em ra chỗ cầu thang đứng đợi nó.
– Em: Tao không mắc, mày đi đi. Nhanh lên, tao đứng đây đợi.
– Đại: Ừ, nhớ đợi tao nha.
Rồi nó phi như thể sắp ra quần tới nơi ấy. Nếu như là thường ngày thì em đã phì cười lên rồi, nhưng mà hôm nay em chẳng còn tâm trạng đâu mà cười nữa.
Bỗng nhiên có một đứa con gái nhìn mặt cũng xinh đấy, nhưng mà hình như mắt để sau mông hay sao mà tự nhiên đâm thẳng vào người em. Ấy thế mà nó lại lăn đùng ra ngã nữa chứ. Em còn đang nghĩ là nó chuẩn bị ăn vạ em vì mấy cảnh này em gặp suốt. Nhưng không, nó chẳng nói gì mà chỉ đứng dậy phủi phủi người rồi cắm đầu đi lên lầu tiếp.
– Em: Đụng người ta mà còn không biết xin lỗi nữa chứ. Đúng là… – Em làu bàu.
– Ê rớt đồ kìa bạn. – Một thằng nào đó nói rồi chỉ xuống chân em.
Em cúi đầu xuống nhìn thì thấy một cái hộp nhỏ, một bức thư với một cái bảng tên mang tên Tạ Thanh Mai lớp 10a3. Có lẽ là của cái con hồi nãy.
Em đang phân vân không biết nên xử lý thế nào thì thằng Đại bác đập vai em.
– Đại: Xong rồi, vào lớp thôi.
– Em: Chưa xong. – Em chìa mấy món đồ đó ra.
– Đại: Ủa, cái gì vậy?
– Em: Hồi nãy có đứa nào đụng vô tao rồi làm rớt.
– Đại: Vậy mày đem trả cho người ta đi.
– Em: Thôi, mày đem trả giùm tao nha.
– Đại: Mày hâm à, tao có biết nó là đứa nào đâu mà trả giùm mày. Mày tự đi đi, tao đứng đây đợi.
Thế là em đành phải mò lên lầu để trả đồ. Em đi đến đâu là mọi ánh mắt đổ dồn đến đó, như kiểu em là ngôi sao nổi tiếng không bằng ấy. Tới cửa lớp 10a3, em ngó qua cửa sổ thì thấy con đó đang ngồi đọc sách ở bàn cuối.
– Em: Này bạn, bạn… ơ… – Em đang tính nhờ mấy đứa đang đứng ngoài cửa trả giùm mà bị bọn nó lơ luôn. Đúng là cái lũ khinh người mà.
Vậy là em đành phải mò vô tận lớp để trả cho nó.
– Em: Cái này của bạn làm rơi lúc nãy này.
Nhỏ đó đặt cuốn sách xuống bàn, lấy ngón tay đẩy gọng kính lên nhìn em.
Mấy đứa đứng ngoài ồ lên một tiếng rõ to.
Em đặt đồ lên bàn rồi bước ra ngoài đi một mạch xuống dưới. Giờ em mới để ý thấy, mấy đứa bên lớp khác cũng đang bu kín vào để xem. Chỉ là trả đồ thôi mà có cần phải bu lại xem thế không, bộ hết cơm ăn việc làm rồi chắc.
– Đại: Mày trả rồi à?
– Em: Ừ, trả rồi.
– Đại: Nó có nói gì không?
– Em: Không.
– Đại: Một câu cảm ơn cũng không luôn hả?
– Em: Ừ.
– Đại: Con gái con đứa kiểu éo gì vậy không biết nữa. Mà ở trong cái hộp đấy là gì vậy?
– Em: Cái này dùng đầu gối nghĩ cũng biết nữa. Cái hộp bé vậy thì chỉ là đựng nhẫn hoặc dây chuyền chứ đựng cái gì nữa.
Rồi bỗng nhiên hai thằng em giật mình khựng lại.
– Là nhẫn. – Hai thằng đồng thanh.
– Em: Chắc là không phải đâu, chỉ là trùng hợp thôi.
– Đại: Con đó học lớp 10a3?
– Em: Ừ.
– Đại: Thế là xong rồi, xác định mày bị gài rồi đấy.
– Em: Nhưng mà sao con đó phải gài tao như vậy? Rõ ràng tao với nó cũng đâu có quen nhau đâu.
– Đại: Tao không biết, nhưng tao nghĩ mày gặp chút rắc rối đấy.
– Em: Rắc rối gì?
– Đại: Kia kìa. Thôi tao vào lớp trước đây. – Nó hếch mặt lên đằng trước.
Nhỏ Lan, là nhỏ Lan đang đứng phía trước. Đôi mắt nhỏ đỏ hoe như sắp khóc. Rồi bỗng nhỏ đi tới, đi tới và.
– CHÁÁTTT!!! – Nhỏ vung tay tát mạnh vào em.
Em biết nhỏ đã hiểu lầm em nên em định giải thích thì.
– CHÁÁTTT!!! – Thế là đều luôn hai bên má.
– Lan: Đồ sở khanh. – Nhỏ vừa khóc vừa mắng em rồi quay lưng chạy vụt đi.
Em cố níu lấy cánh tay của nhỏ thì bị nhỏ giật mạnh lại rồi chạy đi. Em muốn đuổi theo để giải thích với nhỏ lắm nhưng bất lực. Nhìn nhỏ quay lưng đi mà lòng em đau, đau nhiều lắm. Lúc ấy em dường như suy sụp hẳn luôn. Em lững thững bước về lớp, nằm gục xuống bàn. Đầu óc em lúc này chỉ là một khoảng không, rộng lớn, trước mắt em chỉ toàn là một màu đen.
– Thôi, đừng buồn nữa. Tí tao với mày đi giải thích cho nó hiểu, nó chỉ hiểu lầm mày thôi mà. – Thằng Đại an ủi em.
Em cứ nằm ì ra như vậy cho đến cuối giờ. Thầy cô thì lắc đầu ngán ngẩm trước một thằng học sinh thường ngày sôi nổi tích cực mà bây giờ lại nằm gục trên bàn thế kia.
– Này, ông gặp chuyện buồn hả? – Nhỏ Vân lay lay người em.
– Sao ông không trả lời? Ông ốm hả? – Nói xong nhỏ vân thò tay sờ trán em.
Em vẫn gục đầu xuống bàn nhưng lắc đầu nhẹ.
– Vân: Ông ăn kẹo không? Cho ông nè. Thuốc của tui đó. – Rồi nhỏ Văn móc túi áo ra mấy viên kẹo đưa cho em.
– Vân: Sao vậy? Chê kẹo của tui à?
Em lắc đầu.
– Vân: Vậy thì cầm lấy đi này, mỗi lần gặp chuyện buồn tui lại ăn kẹo này. Ông thử ăn xem có đỡ buồn không?
Em cầm một cục rồi ăn thử. Cái vị này… quen lắm, đây chính là loại kẹo mà ngày xưa em thích ăn nhất. Mà gần 5 năm nay em tìm mua mà chẳng chỗ nào còn bán nữa.
– Em: Kẹo này… mua ở đâu vậy?
– Vân: Ở nhà tui bán đó.
– Em: Vậy mà Đức tưởng loại kẹo này tuyệt chủng rồi chứ.
– Vân: Ông cũng thích ăn kẹo này hả?
– Em: Ừ.
– Vân: Vì sao?
– Em: Không biết nữa.
– Vân: Ông hay thật. – Nhỏ mỉm cười nhẹ.
– Em: Cảm ơn nha.
– Vân: Vụ gì?
– Em: Cục kẹo.
– Vân: Ăn xong rồi mới cảm ơn hả?
– Em: Tại nãy quên. Mà nhà Vân bán kẹo này hả?
– Vân: Ừ.
– Em: Vậy mai Vân đem lên lớp một hộp bán cho Đức đi.
– Vân: Không.
– Em: Tại sao?
– Vân: Đúng là nhà tui bán kẹo nhưng riêng loại kẹo này tui để trưng chứ không bán.
– Em: Sao lại vậy?
– Vân: Chẳng sao cả, vì đây là thuốc của tui thôi.
– Em: Ăx, vậy Đức vừa ăn thuốc của Vân rồi.
– Vân: Một cục thôi, không sao cả. Thôi cô vô lớp rồi kìa.
Nhờ nhỏ Vân mà tâm trạng em có phần khá hơn hẳn. Đến giờ về, em lên thẳng lớp chờ nhỏ Lan ra rồi kéo tay nhỏ ra một góc mặc cho nhỏ cố vùng vẫy, thậm chí cắn mạnh vào tay em.
– Em: Em hiểu lầm anh rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Làm ơn hãy nghe anh nói.
– Lan: Tôi không muốn nghe, không muốn nghe. Anh là đồ khốn đồ sở khanh, tránh xa tôi ra. Anh có biết cái cảm giác đứng nhìn người mình yêu tặng nhẫn cho cô gái khác trước mặt bao nhiêu người nó đau thế nào không? – Nhỏ Lan nói trong uất nghẹn.
– Anh… – Chátt!!!
– Lan: Tôi đã rất yêu anh, rất tin tưởng anh. Nhưng anh đã làm gì, anh đã đối xử thế nào với tôi? Hả? Anh nói đi. – Nhỏ đấm vào ngực em.
– Anh… – Chátt!!! – Lần 2.
– Lan: Anh có biết hôm nào tôi cũng sang tìm anh nhưng anh không có nhà. Tôi đã ngồi đợi anh rất lâu chỉ mong có một câu chúc ngủ ngon thật ấm áp nhưng mãi mà không thấy. Cho đến hôm qua, tôi như không tin vào chính mắt mình. Thì ra anh thường xuyên về khuya là để đi làm thêm kiếm tiền để mua nhẫn tặng cô gái đó ư? Anh có biết tôi đau lòng thế nào không hả? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? – Nước mắt nhỏ đã tuôn òa ra.
Em nắm lấy hai vai nhỏ định giải thích cho nhỏ hiểu thì từ đâu ra hai thằng xô em về đằng sau.
– Một thằng đểu như mày không có tư cách làm bạn trai của Lan. – Một thằng (Hưng) chỉ thẳng vào mặt em.
– Lan: Nếu anh thích cô gái đó hơn tôi thì được. Tôi chúc hai người hạnh phúc, tôi với anh đến đây chấm dứt. – Nhỏ nói mà nước mắt tuôn rơi. Lúc ấy tim em đau lắm, đau còn hơn là bị ngàn kim đâm vào nữa.
Em cố gắng giải thích nhưng nhỏ không nghe. Ngay lúc đó, con nhỏ tên Mai hồi nãy đi ngang qua. Như vớ được phao, em lôi nhỏ đó lại để 3 mặt một lời.
– Em: Đây, bây giờ ba mặt một lời.
– Mai: Là sao?
– Em: Chuyện hồi sáng, có phải là bạn…
– Mai: À, cảm ơn bạn về món quà nha. Số điện thoại của bạn mình đã lưu rồi, khi nào rảnh mình sẽ gọi. – Nói xong nó bỏ đi luôn.
Em như chết trân tại chỗ, lần này thì có mà nhảy xuống sông hoàng hà cũng chẳng sạch nổi nỗi oan này.
– CHÁTT!!!
– Lan: Anh còn gì để nói nữa không? – Nhỏ Lan gằn từng chữ như cứa từng nhát vào tim em.
– Em: Anh…
– Lan: Hết đường chối rồi chứ gì. Hừ, tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh CÚT ĐI CHO TÔI!
Lúc này em thật sự đứng không vững nữa rồi. Rồi hai thằng đó đấm em liên tục. Em không còn đủ sức để mà né nữa, em mặc kệ những cú đấm đang dồn tới tấp vào mặt em, em chỉ đứng nhìn nhỏ bằng ánh mắt hy vọng. Hy vọng nhỏ nghe em giải thích, nhưng nhưng không. Đôi mắt của nhỏ lúc này đang rất căm ghét, rất hận kẻ đứng trước mặt nhỏ mặc dù nước mắt nhỏ đang chảy thành dòng, đôi vai nhỏ đang run lên bần bật.
– DỪNG LẠI HẾT ĐI!!! – Nhỏ hét lớn rồi quay lưng chạy đi.
Hai thằng kia nhìn em bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi cười đểu một cái.
– Hưng: Game over. – Nó đưa ngón tay cái chỉ xuống đất.
Rồi hai thằng nó bỏ đi.
Em ngồi tựa lưng vào tường tự cười mình như một thằng tự kỷ.
Lát sau thằng Đại lên tìm em rồi VÁC em về. Về đến nhà em nhờ a. Cu gửi giùm hộp quà sinh nhật của em làm cho nhỏ Lan nhưng bỏ bức thư ra. Rồi em nhốt mình trong phòng luôn. Hôm sau em cũng chẳng buồn đi học nữa, cả ngày em cứ nằm trùm chăn tự kỷ một mình. Trưa hôm đó thằng Thuấn với Thằng Đại, nhỏ Trang vô tìm em do em không đi học.
– Đại: Mày đàn bà vậy Đức, chỉ mới vậy thôi mà đã gục ngã rồi à?
– Em: Ừ.
– Thuấn: Yêu nhau mà éo tin tưởng nhau kiểu đó thì chia tay quách cho rồi, đỡ đau khổ.
– Em: Ừ.
– Đại: Ừ, Ừ, ừ cái đầu mày ấy. Mày tỉnh lại giùm tao đi. – Nó cầm hai vai em lắc qua lắc lại.
– Thuấn: Không có con đó mày cũng có chết đâu mà lo. Mày tỉnh lại tao xem nào.
– Đại: Nếu mày mà cứ vầy thì đừng xem bọn tao là anh em nữa. Bây giờ là lúc mày tự lựa chọn, một là tiếp tục, hai là chia tay. Mày phải chọn, chọn đi.
– Em: Tao…
Thật sự lúc này em không biết mình có nên tiếp tục hay không nữa. Nếu tiếp tục thì liệu nhỏ có giữ mãi được lòng tin đối với em hay không? Hay là vừa nghe vài lời nói bóng nói gió thì lại…
– Thuấn: Tao thấy hình như nó muốn chia tay với mày lâu rồi Đức ạ.
Câu nói của nó là em ngơ ngác.
– Thuấn: Là bạn bè với mày mấy lần tao cũng tính nói mà sợ mất lòng. Nhưng giờ có lẽ tao nên nói những gì tao nghĩ.
– Em: Mày cứ nói đi, tao không trách mày đâu.
– Thuấn: Hồi hôm qua, nếu như mà nó yêu mày thật thì nó đã nghe mày giải thích chứ không phải là chặn họng mày rồi thốt ra câu chia tay ngay như thế.
– Trang: Biết đâu lúc nó nóng giận nó lỡ miệng.
– Thuấn: Vậy tại sao nó chặn họng không cho thằng Đức giải thích?
– Trang: Cái này…
– Thuấn: Với lại ở trên lớp tao thấy mấy lần nó có vẻ thân thiết với thằng lớp trưởng lắm.
– Em: Nó tên hưng?
– Thuấn: Ừ. Nghe đâu thằng này thích con Lan từ hồi cấp 1 mà.
– Em: Còn gì nữa không?
– Thuấn: Còn, gần đây tao thấy nó có vẻ nó cười hơi gượng gạo những lúc đi với mày, nói ngắn gọn là khó chịu ấy.
– Em: Tao cũng có cảm giác đó.
– Đại: Vậy ý mày là…
– Em: Không, tao cần thời gian để suy nghĩ.
– Đại: Ư, vậy đi. Giờ anh em mình đi bắn vài trận không? Lâu lắm rồi ba thằng mình không bắn với nhau.
– Thuấn: Ý hay đấy. Đi luôn.
– Đại: Đừng nói là mày định chối nhá.
– Em: Mày nghĩ tao không đi có được không?
– Đại: Thế mới là anh em tốt của bọn tao chứ, haha. Let’s go.