Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hành trình tuổi thơ » Phần 46

Hành trình tuổi thơ

Phần 46

Dưới sự huấn luyện của SP, em đã lọt vào top 10 thí sinh nam vào vòng trong. Còn hai ông kia thì chỉ vào được chặng cuối của vòng loại. Về phía bên nữ thì có nhỏ Mỹ với nhỏ Trâm được vào vòng trong.

– Em: Ghê chưa? Phu nhân ta vô được top 10 nữ nè Thông ơi.

– Thông: Phu nhân tao cũng vô nha mày. Mày tưởng mình phu nhân mày vô chắc. Em nhầ.

– Trâm: Dạ, hìhì.

– Mỹ: Ơ? Ai là phu nhân ông hả? Nhận vơ à? – Nhỏ Mỹ giãy nảy.

– Em: Ở đây có 4 người, không Mỹ thì chẳng lẽ bé Trâm à?

– Thông: Ê thằng cờ hó, ai cho mày bé Trâm hả?

– Em: Tao thấy mày cũng gọi vậy mà.

– Thông: Tao khác, mày khác.

– Mỹ: Thôi thôi, không cãi nhau nữa. Hay là mình đi ăn mừng đi.

– Em: Không, chỉ hai đứa mình đi thôi, kệ hai đứa nó muốn đi đâu thì đi. – Em cù nhây.

– Mỹ: Nhây quá ông nội ơi, giờ có đi không biết đường tui còn về?

– Em: Ờ đi, đi chứ.

Nhỏ Trâm đèo thằng Thông vì tay thằng Thông bị gãy, còn em thì:

– Em: Đèo Đức đi.

– Mỹ: Đức có phải là con trai không vậy?

– Em: Hàng Việt Nam chất lượng cao đấy.

– Mỹ: Thấy gớm, vậy mà chẳng biết ga lăng tí nào, vậy bảo sao chả ế. – Nhỏ Mỹ bĩu môi.

– Em: Không tin hả? Muốn thử không? – Em làm mặt gian.

– Mỹ: Mơ à? Thôi đi đại đi, hai người kia đi mất tăm rồi kìa. – Nhỏ này đập vai em.

Thế là em đèo nhỏ này ra quán bánh bèo quen thuộc.

– Em: Cho em 4 đĩa chị ơi.

– Chị bán bánh (Thu): Ừ, có liền.

Chừng hai phút sau, chị Thu bưng bánh ra.

– C. Thu: Của mấy đứa đây.

– Em: Em cảm ơn. Mà ủa, cho em thêm chai tương đi, chai này gần hết rồi.

– Trâm: Đâu có, còn gần một nửa mà.

– Em: Không đủ đâu.

– C. Thu: Đợi chị chút.

– Mỹ: Trâm không biết rồi, ổng nghiện cay mà.

– Thông: Một ngày mà nó không được ăn cay là nó lên cơn dại cắn lung tung đấy. Em ngồi xịch qua đây đi. – Thằng Thông kéo nhỏ Trâm lại gần chỗ nó.

– Trâm: Eo ơi, ghê thế.

– Em: Mày có tin là tao cắn mày luôn không Thông. – Em xắn tay áo.

– Thông: Ấy ấy, tớ đùa ấy mà. Bạn hiền làm gì nóng thế? – Thằng Thông cười cầu hòa. – Thôi, mọi người ăn thôi nào, ăn thôi.

– Em: Tao nhớ mày thích ăn cay lắm mà Thông? Ngại ngùng gì không biết, ăn đi này. Tương còn nhiều lắm, đừng ngại, cứ ăn thoải mái đi. – Em xịt hết gần nửa chai tương ớt hồi nãy cho nó. Phần tương ớt che kín phần bánh luôn, người ngoài nhìn vào không khéo tưởng đó là đĩa tiết canh luôn ấy chứ.

Mặt thằng Thông méo xẹo, chảy dài như trái dưa leo.

– Thông: Mày đúng là anh em tốt của tao Đức ạ. – Thằng Thông nói trong nghẹn ngào. – Thôi, tao không đói, mày ăn giùm tao đi.

– Em: Ngại ngùng gì nữa không biết. Không đói thì cũng ăn mấy miếng cho vui, coi như chúc mừng bé Trâm vào vòng trong đi.

Đụng đến nhỏ Trâm thì sĩ diện thằng này nổi lên. Nó gắp luôn mấy miếng nhai ngồm ngoàm mà vui ứa nước mắt ra. Nhỏ Mỹ với nhỏ Trâm thì há hốc mồm nhìn thằng Thông. Ăn đến miếng thứ hai thì thằng này có dấu hiệu không chịu nổi nữa rồi, nó buông đũa chộp lấy bình nước trà ở bên cạnh mà uống lấy uống để.

– Em: Haha, tội troll tao à mày, haha. – Nhìn mặt thằng nhỏ đỏ bừng vì cay mà em không tài nào nhịn được cười. Kể cả hai nhỏ kia cũng bụm miệng cười.

– Mỹ: Ông chơi ác quá đấy. – Nhỏ Mỹ đập nhẹ vào vai em.

– Trâm: Không ăn được thì đừng ăn, thật hết nói nổi mà. Có cay lắm không? – Nhỏ Trâm lo lắng ra mặt.

– Thông: Không sao đâu. – Thằng nhỏ vừa nói vừa suýt.

– Em: Nó đang bị cay kìa, hôn nó phát là nó hết à.

Em phán xong câu này là cả hai đứa nó không hẹn mà cùng thẹn đỏ mặt tía tai.

– Mỹ: Thôi ăn đi, giỡn hoài à. Thông đổi đĩa cho Đức này, Thông ăn đĩa của Đức đi. – Nhỏ Mỹ lấy đĩa của em cho thằng Thông.

– Em: Ê Ê, không được nha. Đĩa ai người nấy ăn, vả lại đĩa đó bị nó ăn mất miếng rồi. Không đổi được. – Em chồm lên định giật lại đĩa bánh.

– Mỹ: Đố ông dám lấy lại đấy.

– Em: Sao không… Hự…

Một cú đấm ngàn cân của nhỏ Mỹ giáng ngay vào bụng em. Cú này chắc em nhịn ăn mấy ngày quá.

– Em: Sặx, ai chơi đánh lén thế hả? Ui da…

– Mỹ: Cho chừa, đáng đời.

Hai đứa khi thì tranh cười lại em.

Vừa ăn vừa giỡn mãi hơn 1 tiếng đồng hồ thì bọn em mới đánh chén xong 2 chai sting, 2 chai nước cam với 12 đĩa bánh bèo + 2 chai tương ớt.

– C. Thu: Lần sau nhớ dẫn bạn ủng hộ chị nữa nha.

– Em: Em dẫn bạn tới ủng hộ vậy chị có giảm giá cho em không chị?

– C. Thu: Cậu thì chị phải tính thêm tiền ấy, tốn hết tương ớt của chị.

– Em: Hềhề, em ăn có xíu chứ mấy mà bảo em ăn tốn.

– C. Thu: Cậu mà ăn ít thì ai ăn nhiều? Thôi về đi ông tướng, bạn đợi kìa.

– Em: Dạ, hèhè.

– C. Thu: Nhớ gọi bạn bè đến ủng hộ chị đấy.

– Em: Ôkê con gà đen.

Em đèo nhỏ Mỹ về nhà rồi lôi cây mộc nhân của anh Trường ra đánh một lúc.

Đánh chán rồi thì em ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm để mai đi nhận trường nhận lớp.

Mới chỉ dự định như thế thôi chứ chưa kịp về đến nhà thì từ phía trước có khoảng trên 12 thằng đang chặn đường. Thằng thì cầm dây, thằng cầm cây, thằng thì ngồi trên xe hút thuốc.

Thấy bọn em đi ngang qua thì mấy thằng đó rời vị trí để bày binh bố trận cản đường bọn em.

Biết là sắp có chuyện không hay sắp xảy ra. Em gọi thằng Thông quành đầu xe đi đường trên dong nghĩ trang về nhưng đã không kịp. Ở đằng sau em cũng đã bị gần 10 thằng khác bao vây.

– Mày là thằng Đức? – Một thằng tướng tá to như con tịnh chỉ thẳng mặt em.

Em đưa xe cho nhỏ Mỹ đứng giữ, còn mình thì bước tới thằng kia.

– Em: Là tao đây, có chuyện gì?

– Thằng đó: Mày gan nhỉ, dám động đến đàn em của tao à.

– Em: Thằng nào là em của mày?

– Thằng đó: Mày dám bảo đảm là mày không biết không?

– Em: Mày không nói sao tao biết.

– Thằng đó: Hồi bữa mày là thằng đánh thằng Hải đàn em của tao ở cổng trường ND, với lại thằng Đại ở quán nét. Mày còn cãi không?

– Em: Cái đó là bọn đàn em mày gây chuyện với tao trước chứ.

– Thằng đó: Tao éo cần biết, cứ biết mày đụng đến đàn em của tao thì mày phải trả giá.

– Em: Vậy giờ mày tính sao?

– Thằng đó: Nếu mày quỳ xuống xin lỗi thì may ra đàn em của tao đồng ý tha cho mày đường sống, haha.

– Em: Còn không thì sao?

– Thằng đó: Thì vầy chứ sao.

Dứt câu nói đó, nó tấn công thẳng vào em, em né người lên gối trả đòn. Sau đó em bay người theo đá nó một phát thì ăn phải một gậy vào lưng đau thấu trời xanh. Chưa hết, một thằng khác tiếp tục vung gậy tấn công em, em đỡ thượng đả hạ đốn ngã thằng đó rồi phát luôn một kình làm thằng nhỏ ngất tại chỗ. Thấy vậy mấy thằng kia cũng hơi chùn bước lại.

– VÍUUU… – Tiếng xé gió nhanh bên tai em.

Em nhanh chóng hụp xuống né đòn rồi tặng thằng đó một cú đấm móc về ăn cháo luôn. Thằng đó nằm vật vờ ăn vạ.

– Em: Thằng tiếp theo. – Em đá thằng đó lăn ra chỗ khác.

– LÊN HẾT. – Tiếng thằng cầm đầu hét to.

Ngay lập tức lũ còn lại lao lên bao vây em. Kiểu này đánh xong chắc em cũng phải nằm thiền vài tháng là ít. Em nhặt lấy hai cây tuýp của hai thằng vừa bị hạ làm vũ khí.

Bọn nó ỷ đông nên đánh loạn xì ngầu cả lên, thằng phang trên thằng đập dưới làm em đỡ còn không kịp. Rồi điều gì tới cũng tới, một cây tuýp của thằng khốn nạn nào phang thẳng vào sau gáy em làm em choáng váng. Tiếp theo đó là liên tục những cây tuýp khách thi nhau vụt vào người em tới tấp như giã thóc. Lúc ấy em chỉ kịp ôm đầu co người lại và hứng chịu từng cơn đau quặn mặc dù đã vận khí thủ rồi nhưng có vẻ chẳng ăn thua.

Lúc tai em dầu ù đi thì bọn nó ngừng đánh, hình như là chuyển qua mục tiêu mới mà mục tiêu mới đó không ai khác chính là hai nhỏ Trâm và Mỹ. Từ nãy tới giờ hai nhỏ này bị mấy thằng chặn lại không cho lên giúp em.

Rồi thằng cầm đầu xách cổ áo em lên.

– Thằng đó: Đây chỉ là bài học cảnh cáo nho nhỏ thôi, mày mà còn láo nữa là không nhẹ như vầy nữa đâu.

– BÔỐPP!!! – Dứt câu nó đấm em một phát làm em lăn quay ra đất.

Trước lúc em sắp ngất lịm đi thì nghe thấy tiếng đánh nhau hỗn loạn lắm và sau đó thì không biết cái mô tê gì nữa.

Lúc em tỉnh dậy thì thấy mình đang trong bệnh viện, mình mẩy thì ê ẩm không chừa chỗ nào. Đã vậy cái mùi đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi làm em càng khó chịu hơn.

Em ngó nghiêng xung quanh, có vẻ như trời vẫn còn đang khuya nên mọi người ngủ hết rồi. Trong căn phòng nhỏ hẹp em đang nằm hình như có 6 chiếc giường bệnh, còn có bao nhiêu người trong này thì em bó tay do tối quá không nhìn được. Chỉ biết là lúc này nhỏ Lan đang ngồi gục bên giường bệnh của em.

Sở dĩ em biết là nhỏ Lan vì hương nước hoa của nhỏ này thì lạ nhưng thơm dịu nhẹ, thoang thoảng không đụng hàng. Nhìn nhỏ này nằm gục bên cạnh giường mà trông đến tội. Em bế nhỏ này đặt lên giường rồi đắp chăn vào cho nhỏ. Còn mình thì lết cái thân tàn ra ban công ngồi ngắm sao.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất