Em quay qua đặt báo thức 6h rồi nhắm mắt ngủ một lát. Em vừa mới chợp mắt một tí thì cái chuông báo thức điện thoại vang lên inh ỏi. Em lật đật đi vệ sinh cá nhân rồi lại tranh thủ gấp thêm vài con cho đầy lọ rồi hí hửng đạp xe đi qua nhà nhỏ. Nhỏ đang ngồi thẫn thờ đung đưa trên cái xích đu dưới gốc ổi, mái tóc nhỏ khẻ đung đưa theo làn gió.
– Em: Linh ơi! – Em cất tiếng gọi.
Thấy em, nhỏ lại nở nụ cười tươi rói chạy ra.
– Nhỏ: Anh đến sớm thế, ủa mà sao nhìn mắt anh thâm vầy nè? – Nhỏ đưa tay sờ lên mặt em.
– Em: Có gì đâu, hèhè. Tặng em nè.
– Nhỏ: Woa, đẹp quá! Anh gấp khi nào thế?
– Em: Anh gấp hồi tối qua ấy mà.
– Nhỏ: Vậy nên đây là lý do mắt anh bị thâm như gấu trúc đó phải không? – Nhỏ nói mà mắt đã long lanh chực khóc.
– Em: Có gì đâu, tí anh về ngủ bù cũng được mà, hèhè. Em ăn sáng chưa? Mình đi ăn đi. – Em đưa tay lau giọt lệ ở khóe mắt nhỏ.
Nhỏ không nói mà chỉ gật đầu. Em đèo nhỏ ra quán bà Hai mà em với nhỏ thường ăn ở đó. Đi đường mà nhỏ không hề nói tiếng nào, chỉ ôm em rồi dựa đầu vào lưng em.
Đến nơi em gọi hai tô hủ tíu ra, nhỏ cứ ngồi chống cằm nhìn em ăn.
– Em: Sao em không ăn? Phải ăn đi mới có sức mà đi đường chứ. Kỳ này em đi mà sụt đi lạng nào thì về anh bắt ăn cho lên hẳn đó nha.
– Nhỏ: Ừm, hìhì. Anh cũng nhớ là ăn uống đầy đủ đó. Ăn tương ớt ít thôi nha và còn…
– Em: Ăn thêm nhiều rau chứ gì?
– Nhỏ: Em dặn không thừa đâu.
– Em: Biết rồi, nào A nào! – Em đút cho nhỏ miếng thịt. – Thế mới ngoan chứ. Ăn lẹ đi rồi về nào. Sắp 8h rồi kìa.
Em ăn xong ngồi nhìn nhỏ ăn, em phải ép mãi thì nhỏ mới ăn hết được tô hủ tíu. Ăn xong em đèo nhỏ về. Nhỏ dựa đầu vào lưng em và em cảm nhận được hơi ấm từ những giọt lệ của nhỏ đang lan dần trên lưng em.
– Nhỏ: Em đi rồi anh có nhớ em không? – Giọng nhỏ khan lại.
– Em: Nhớ chứ sao không.
– Nhỏ: Nếu em đi luôn không về đây nữa thì sao?
– Em: Làm sao thế được.
– Nhỏ: Ừ, hihi.
– Em: Vậy khi về quê rồi em có nhớ anh không?
– Nhỏ: Không, em sẽ quên anh luôn.
– Em: Hả? Nếu vậy thì khi em quay về anh sẽ lại bám theo em và tán lại em.
Vừa nói có vài câu mà đã về đến nhà nhỏ, có vẻ mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, xe cũng đã đến và chỉ chờ mỗi nhỏ.
– Nhỏ: Anh chờ em một chút nha. – Nói xong nhỏ vào nhà một lát rồi chạy ra, tay cầm một bức thư.
– Nhỏ: Cái này khi về nhà rồi anh hẵng mở ra xem nha. – Giọng nhỏ đã lạc hẳn đi và những giọt lệ đã lăn dài trên đôi gò má.
Em đưa tay lau hai hàng nước mắt đang lăn dài.
– Em: Ngốc thế, chỉ là đi về quê vài ngày thăm nội thôi mà có cần khóc lóc thế không? Nếu em nhớ anh thì tranh thủ về sớm cũng được mà. Em đi nhớ giữ gìn sức khỏe đó.
Lúc này nhỏ oà khóc to hơn ôm chầm lấy em. Hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc nhỏ làm lòng em xao xuyến. Em ôm nhỏ, vuốt lên mái tóc của nhỏ.
– Em: Thôi nín đi nào, mít ướt thế là anh không thích đâu. Chỉ là một tuần thôi mà, sẽ nhanh thôi.
Nhỏ không nói gì vẫn cứ khóc, khóc ướt đẫm vai em luôn, nhìn đôi vai nhỏ rung lên làm em càng thêm thương nhỏ khôn xiết.
Mãi đến lúc bác tài với mẹ nhỏ hối dữ lắm nhỏ mới thả em ra mà lên xe. Lên xe rồi mà nhỏ vẫn ngoái đầu nhìn lại vẫy tay tạm biệt em, nhỏ vẫn khóc.
Em đứng nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi chiếc xe đã khuất sau hàng cây và hòa vào dòng xe tấp nập.
Em đạp xe về nhà rồi lăn ra đánh một giấc cho khỏe. Đến lúc thức dậy thì đã 3h chiều. Đúng là thức đêm mới biết đêm dài, ngủ ngày mới biết ngày dài hơn đêm. Em đi vệ sinh cá nhân rồi chiên tạm ít cơm nguội lên ăn lót dạ. Ăn uống xong thì em đi chợ mua đồ về nấu bữa tối. Đến 4h hơn thì em nấu xong. Lúc này mới sực nhớ ra lá thư của nhỏ đưa, em chạy lên nhà moi lá thư đó từ trong cái túi áo khoác ra.
Lá thư của nhỏ viết dài lắm. Chủ yếu nhỏ toàn dặn em không nên thế này thế kia, phải như vầy, như vầy và như vầy. Em bất giác bật cười trước những dòng chữ ngay ngắn mà toàn làu bàu về em như vậy. Nhưng những dòng chữ cuối cùng làm em bàng hoàng.
– Có lẽ lần này em sẽ không quay về đây nữa, mọi chuyện học hành ba mẹ em đã rút hồ sơ xin chuyển về Lk học rồi, thế nên anh hãy quên em đi. Hãy ném hình bóng em vào trong một góc và hãy đi tìm cho mình một hạnh.
Phúc mới. Những tháng ngày bên cạnh anh là những tháng ngày em hạnh phúc nhất, nhưng không còn sự lựa chọn khác, em phải nói với anh rằng:
– Mình chia tay đi.
Nhưng em thật sự không có đủ dũng cảm để đứng trước mặt anh để nói điều đó. Mong anh hãy hiểu và quên em đi, em cũng sẽ quên anh thôi, em xin lỗi anh nhiều lắm (Trích nguyên văn đoạn cuối).
Đọc tới dòng đó mà em thần người ra, như không còn tin được vào mắt mình nữa. Những giọt nước mắt của em đã bắt đầu lăn ra từ lúc nào. Ở trên bức thư có rất nhiều chỗ bị nhòe ra, chứng tỏ nhỏ cũng đã khóc rất nhiều khi viết bức thư này.
– “Chẳng phải nhỏ đã nói là chỉ đi về quê thăm nội ngoại gì đó 1 tuần thôi sao, sao bây giờ lại nói là không trở về nữa chứ? Chắc chắn nhỏ chỉ đang gạt mình thôi, chắc chắn nhỏ sẽ trở về mà.” – Em tự an ủi mình nhưng tâm trạng vẫn thất thần. Từ lúc đó đến hết tuần em nằm ở nhà trùm chăn như một thằng tự kỷ.
Ba mẹ cũng lắc đầu ngao ngán thở dài.
Mãi đến hôm cuối tuần bọn thằng Thông lên lôi em mãi em mới theo bọn nó đi bắn cf. Nhưng em chẳng thể nào tập trung bắn được, mặc dù bọn nó đã cố gắng chạy lại gần em rồi giả vờ bắn hụt để em bắn nhưng em cũng không bắn trúng.
– Thông: Tao biết con Linh đi rồi mày rất buồn, nhưng mày như thế này thì… – Thằng Thông thở dài. – Thật ra trước hôm nó đi nó có xuống nhờ tao an ủi mày giùm nó.
– Em: Tại sao mày biết Linh đi mà mày không nói trước với tao?
– Thông: Nó xin tao đừng nói trước với mày. Mày cũng đừng buồn nữa, bất cứ ai cũng không muốn thấy mày tàn tạ thế này đâu, chắc chắn cả Linh ở đây thì nó cũng vậy.
– Em: Ừ, thôi tao đi dạo chút đây. Bọn mày cứ chơi đi.
– Thông: Bọn tao đi với mày.
– Em: Khỏi cần, cho tao mượn xe.
Em ra tính tiền rồi đi dạo qua những nơi em với nhỏ hay đến.
Đoạn đường kia mà em hay đèo nhỏ đến trường vẫn thân thương như ngày nào mà bóng dáng nhỏ nay đã không còn ở đây.
Những góc quán bánh bèo, quán hủ tíu quen thuộc hay là những nơi em với nhỏ hay lui tới thì quang cảnh vẫn như cũ nhưng giờ chỉ còn mình em lẻ loi một mình.
Em ngồi vào quán nước mía mà em với nhỏ hay ngồi nghỉ mệt ngắm đường xá. Lâu lâu hình ảnh đáng yêu của nhỏ lại hiện lên trước mặt em rồi lại thoáng vụt tắt theo tiếng còi xe của người đi đường.
Em thẫn thờ cứ đạp xe đi vòng vòng cho đến khi sương bắt đầu xuống em mới đạp xe về trả cho thằng Thông.
…
Sáng hôm sau em thức dậy nhờ tuyệt chiêu của mẹ, em vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi học luôn.
– Mẹ: Không ăn sáng à con?
– Em: Dạ không, tí lên trường con ăn sau.
Em đạp xe đi một hồi đến đầu đường X để hy vọng tìm được cái hình bóng thân thương ấy đang đứng đưa tay che nắng chờ em đèo đi học. Nhưng trước mắt em vẫn là khung cảnh cũ, vẫn vài người chạy bộ ngang qua, vẫn cái mái hiên mà nhỏ hay đứng chờ em nhưng giờ thì mái hiên vẫn ở đó còn nhỏ giờ đang nơi đâu.
Ngồi trong lớp học em cố không suy nghĩ về nhỏ nữa vì chắc rằng nhỏ cũng không muốn thấy một thằng Đức tàn tạ, thiếu ý chí như vậy. Em cố ngồi bắt chuyện với xóm nhà lá để hình bóng nhỏ không còn hiện lên trong đầu em nữa.
Cứ thế ngày qua ngày em đâm đầu vào học và game để che khuất đi hình bóng của nhỏ trong tim mình.
Thoáng chốc đã đến năm mới, tết đến xuân về và kèm theo câu chúc tết đầy ý nghĩa và quen thuộc của các bậc giáo viên.
– Chúc các em sang năm mới thêm một tuổi thêm chăm ngoan và ăn tết vui vẻ. Còn sau đây là bài tập về nhà dành cho các em, ngày mùng 8 tất cả nhớ đi học đầy đủ và nộp bài nha.
Vâng câu nói không thể nào thân thương hơn được nữa.
Về nhà em phụ ba mẹ dọn dẹp nhà cửa xong thì phắn mất tích luôn. Số là chiều nay em có kèo hẹn đá banh với lớp 9a6. Bọn này học hành thì ngu mà ai nớp du thì giỏi à nhầm thể thao thì giỏi bởi toàn thằng ngực nở mông to óc như trái nho.
– Khoa: Bọn này nhìn to quá, bên mình lép vế hẳn cmnr.
– Em: Chưa đá sao biết mày, lỡ đâu bọn nó chỉ được có cái mã thì sao.
– Tuấn: Đá thì biết. Nhất định phát này phải ăn mới được.
Bên lớp em thì tràn đầy nhiệt huyết, ngay cả đám vịt giời lớp em cũng kéo hết đi cổ vũ làm cho mấy thằng cầu thủ bên kia nhấp nhổm ngắm gái. Hàizz, bọn này vướng phải mỹ nhân kế rồi.
Vừa vào trận thì thằng tiền đạo áo số 7 bên kia đã hùng hục một mình một ngựa.
Dốc bóng lên. Kiểu này là đang thể hiện cho bọn con gái lớp em xem đây mà.
– Đúng là có bọn mình đi cổ vũ có khác nha, xem ông Thanh sung sức chưa kìa.
– Nhờ công tui đi cổ vũ thì có.
… bla… bla… – đám cá sấu bên lớp a6 tự tin bàn tán mà làm em thoáng nghe xong cũng thấy ngại giùm thằng đó. Mà phải công nhận kỹ thuật cá nhân của thằng này khá thật, một mình nó mà đã vượt mặt thằng Đại, Tuấn, Phúc rồi. Em lao ra cản đường giành bóng, thằng đó múa banh một hồi rồi định dùng động tác giả để lừa em nhưng đâu có ngờ rằng em đã phát hiện ra trước và thoáng chốc quả bóng đã sang chân em. Em chuyền luôn bóng qua bên cánh cho thằng Hiệp, thằng này cũng có kỹ thuật cá nhân khá dở nhưng lại được cái sút ngu nên nó phải chuyền luôn bóng về cho người khác. Thằng Đại lao lên đón đường chuyền mém hụt của thằng Hiệp rồi nhanh chóng dâng cao đội hình lên.
Em cũng nhanh chóng chạy song song bên cánh để yểm trợ. Đột nhiên thằng hậu vệ số 8 chùi bóng cản đường chạy của thằng Đại, nó nhanh chóng đánh bóng bổng sang cho em rồi nhảy lên để không bị thằng hậu vệ cho lăn lóc ra sân. Với khoảng cách cách khung thành tầm 7 – 8 mét như vầy thì em tự tin sút một phát mạnh để ghi bàn. Nhưng không, thằng thủ môn nó nhìn nhỏ con thế mà ghê thật. Cú sút của em bay nhanh thế vả lại còn nhắm vào góc hiểm nữa, thế mà nó bay người tóm gọn quả bóng trong chớp nhoáng.
Nó phủi phủi người nhe hai hàm răng sún ra cười khềnh khệch rồi phát bóng lên cho thằng tiền đạo. Chỉ trong thoáng chốc thằng tiền đạo đã dẫn bóng đứng trước mặt thủ môn bên em. Nó co chân định sút nhưng… không, nó đã thực hiện động tác giả rồi chuyền qua cho thằng Hiển bên góc phải, và người dứt điểm là thằng Hiển. Nó nhanh chóng co sút một cú dứt điểm nhưng nó vừa co chân lên thì:
– Hiển ơi!!! – Cả đám vịt trời lớp em đồng thanh hét to làm thằng Hiển lơ là.
Chớp lấy thời cơ, thằng Hiệp chạy xẹt qua cướp bóng rồi chuyền bổng lên đúng chỗ em. Lần này em sút với lực mạnh hơn, quyết tâm ghi bàn cho bằng được. Quả nhiên lần này đường bóng bay nhanh hơn làm cho thằng thủ môn bay người không kịp. Tưởng là ghi bàn rồi nhưng ai ngờ thằng hậu vệ của nó như kiểu ở dưới đất chui lên hay sao mà dùng mặt đỡ trọn cú sút của em. Vâng, dự là anh hậu vệ đó ăn tết không nổi nữa, vậy là tết này anh ấy chỉ ngồi nhận lì xì và nhìn gia đình ăn rồi. Ai am sorry, em đâu có cố ý.
– Này, đá kiểu gì vậy hả? Mới biết đá banh à?
– Chỉ là đá vui thôi, có cần đá mạnh thế không?
– Cho thằng đó ra sân luôn đi, không thì nghỉ chơi luôn.
Một vài con cá sấu lớp bên đó biểu tình.
Đám vịt trời lớp em không chịu thua, gân cổ lên cãi lại.
– Nè nè, rõ ràng là thằng kia tự nhiên nhảy vào hứng nhảy vô hứng banh mà, giờ trách ai được.
Hai bên đứng cãi qua cãi lại chừng 5 phút rồi chúng nó cãi không lại bọn vịt trời lớp em với lại do thằng kia không đá được nữa dẫn đến thiếu người nên bọn nó đành rút quân về.
– Tuấn: Mới vậy đã sợ rồi.
– Điền: Tao còn chưa được sờ vào banh nữa.
– Nguyên: Chẳng lẽ giờ về à?
– Tuyền: Về sao được, đá tiếp đi.
– Nguyên: Mày điên à? Bọn nó về hết rồi, giờ đá với ma chắc.
– Tuyền: Thì tụi tui dô đá chung.
– Đại: 2 4 6… 18. Ừ, vậy cũng được, mỗi bên 9 người.
– Điền: Xú xì chia đi, ai thắng qua đây, ai thua qua thằng Đại.
Thế là nam xú xì với nam, nữ xú xì với nữ. Em thua nên qua bên thằng Đại.
– Đại: Giờ mày làm thủ môn nha Đức, còn Mỹ, My, Tuyền, N. Trân thì xếp hàng quan khung thành làm hậu vệ, hự… – Thằng Đại đang nói thì bị nhỏ Tuyền tọng một đấm vào bụng.
– Tuyền: Nghĩ sao mà kêu tụi tui hậu vệ hả.
– Đại: Hic, có gì từ từ nói. Trông mặt mũi dễ thương mà sao bạo lực thế. – Thằng Đại ôm bụng nhăn nhó.
– Nguyên: Chơi vậy không vui, mỗi bên cửa ra hai người làm thủ môn nha. 1 nam 1 nữ ấy. – Thằng Nguyên ở bên kia dài cổ ra loa.
– Em: Rồi.
– Đại: Vậy giờ ai làm thủ môn chung với thằng Đức đây?
– Mỹ: Mỹ cho. Mỹ không biết đá banh.
– Đại: Rồi, vậy giờ thằng Khoa với thằng Thăng hậu vệ nha, còn tất cả lên hết, cứ thấy banh là nhảy vào cướp nha.
– Em: Chiến thuật ruồi bu *ứt hả mày?
– Đại: Ừ.
Em với nhỏ Mỹ ngồi dưới khung thành nhìn bọn nó chạy qua chạy lại rồi hút hé mà cười đau bụng.
Rồi thằng Hiệp dẫn bóng chạy lên bứt phá hàng phòng thủ đội em rồi tung cú sút, cú sút nhẹ hều và nhắm vào giữa khung thành. Theo kinh nghiệm bắt bóng lão luyện như em thì quả này thực sự không khó bắt tí tẹo nào. Khi bóng bay gần đến, em dang tay ra đón bóng và em đã ôm gọn nhỏ Mỹ trong tay. Định mệnh, quá nhọ cho cái số phận.
Lũ kia thì bò lăn bò càng ra cười.