Đạp một hồi thì em dừng lại ngay trước mặt nhỏ, nhỏ mặc bộ thể dục của trường nhì xinh đáo để, nhỏ đang đứng ôm cặp mặc cho những làn gió đang nô đùa đung đưa mái tóc đuôi gà, những giọt sương sớm còn vương vấn trên hàng lông mày với bờ môi chúm chím của nhỏ làm nhỏ càng trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
– Nhỏ: Nè, làm gì mà ngẩn tò te ra vậy, bộ mặt Linh dính cái gì hả? – Nhỏ chớp chớp mắt.
– Em: À, không. Mà Linh đợi lâu chưa?
– Nhỏ: Linh vừa mới ra thôi. Hì – Nhỏ cười duyên một cái.
– Em: Đức không thích ai hay nói xạo đâu. – Em nhíu mày nhìn nhỏ.
– Nhỏ: Ừm… thì mới được một lát thôi à. – Nhỏ lại bắt đầu lí nhí.
– Em: Vậy đã ăn sáng chưa?
– Nhỏ: Cái này… – Nhỏ ấp úng.
– Em: Lại chưa chứ gì. Hầyzz. Hôm qua đã nói thế rồi mà còn. Đứng yên đó.
– Nhỏ: Ừm, hì hì.
Em đứng xe rồi lại phi qua đường mua một hộp xôi với một hộp sữa hết 10k mà xót thôi rồi.
– Em: Nè, lên trường nhớ ăn cho hết đó.
– Nhỏ: Woa, hôm nay có sữa nữa à ta. – Nhỏ thấy ăn là sáng mắt luôn. – Mà với ai Đức cũng tốt vậy hả?
Nhỏ bất ngờ hỏi khiến em cũng chẳng biết phải trải lời thế nào nữa. Thật ra từ trước tới giờ có đời nào em tự đi mua đồ ăn cho con gái. Đâu, nhưng sao hai bữa nay em lại đi mua đồ ăn cho nhỏ nhỉ, chẳng lẽ em thích nhỏ rồi sao?
– Em: À… ừm… không.
– Nhỏ: Vậy Linh là người đầu tiên hả?
– Em: Có thể nói là như vậy.
– Nhỏ: Hihi.
– Em: Cười gì?
– Nhỏ: Không có gì.
Vậy là em đèo nhỏ đến trường với hàng chục cặp mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
Em đưa nhỏ về lớp của nhỏ rồi em về lớp của mình. Vừa vào đến nơi đã thấy nhỏ Boom đang lúi húi chép cái gì đó.
– Em: Chép cái gì mà nhiệt tình vậy Boom?
– Boom: Bài tập toán, hôm nay cô kiểm tra vở cả lớp đấy.
– Em: Xời tưởng gì, bài tập toán Đức làm xong từ hôm kia rồi.
– Boom: Vậy còn anh văn, hóa? – Nhỏ hỏi mà mắt vẫn chăm chăm vào quyển vở, tay thì vẫn lia lịa.
– Em: Hai môn đó cũng kiểm tra à?
Đụng ngay hai môn em cực ngu nên chào cờ luôn.
– Boom: Ừ, chưa làm chứ gì.
– Em: Ừ, Boom làm chưa cho Đức mượn với.
– Boom: Không, cho chết. Plè – Nhỏ lè lưỡi chế giễu.
Biết là năn nỉ nhỏ này nhỏ này cũng vô ích nêm em quay sang hỏi N. Trân.
– Em: Trân ơi, cho Đức mượn vở bt anh văn với hóa một lát đi.
– N. Trân: Đúng là con trai, ai cũng lười như nhau hết. Có mỗi mấy bài tập mà cũng không làm được. – Vừa càu nhàu nhỏ Trân vừa lôi hai cuốn bt trong ngăn bàn ra đưa cho em.
Và thế là em ngồi làm cái máy photocopy, chép y chang bản gốc của nhỏ Trân. Em vừa chép xong thì bà cô vô, may thật.
Ngồi trong lớp học mà em học có một xíu à, còn lại là ngồi đánh nhau với nhỏ Tuyền, hoặc là ngồi buôn chuyện với xóm nhà lá.
Hết giờ học thì cả trường lại kéo nhau chen chúc qua cánh cổng. Em với hai thằng ôn thần thì vẫn tiếp tục ung dung ngồi tán dóc.
– Đại: Ê Đức, sao con Tuyền nó hiền với mày vậy?
– Em: Hiền cái con khỉ, nó đánh tao bầm dập luôn rồi đây này.
– Thuấn: Vậy sao mày gọi nó là Boom mà nó chả bảo sao, bọn tao vừa gọi một phát là lãnh đủ luôn.
– Em: Hehe, cái này là cái đặc quyền riêng của tao, hehe.
– Đại: Là sao? – Thằng nhỏ ngơ ngác.
– Em: Hôm bữa nó đánh carô thua tao nên tao ra điều kiện như vậy.
– Đại: Thế thôi á?
– Em: Ừ, đơn giản thế thôi. Mà đố bọn mày đánh carô mà ăn được nó đấy.
– Thuấn: Nó đánh ghê lắm hả?
– Em: Tao không biết là ghê hay không, tao chỉ biết là từ đầu năm tới giờ tao đánh mới ăn được nó có một ván đấy à. – Em nhún vai.
– Thuấn: Đù, con này thuộc hàng cao thủ rồi à?
– Đại: Hay là tại mày gà nên không thắng được nó? Haha.
– Em: Gà cái đầu mày, tay nghề của anh là cũng hơi bị bờ rồ rồi đấy nhá. – Em vỗ ngực tự tin.
– Thuấn: Ừ, bờ rồ đến nỗi mà mãi mới ăn được có một ván, hehe.
– Em: Ờ… thì… – Em đuối lý. – Mà thôi, đi về. Cả trường về hết rồi.
– Đại: Không nói được nên đánh trống lảng hả mày, haha.
– Thuấn: Không đợi cái của nợ kia của mày à?
– Em: Đi ngang qua sẵn gọi nó luôn.
Vậy là ba thằng vác cặp đi về. Vừa ra đến cửa thì đập vào mắt em đó là cảnh thằng Toàn đang tặng cho nhỏ một hộp quà kèm theo một bông hồng. Mặt thằng đó thì phởn lắm, nó đứng quay mặt về phía em nên vừa thấy em ra là nó hếch mặt cười đắc ý. Còn nhỏ thì quay lưng về phía em nên không biết em đang đứng đằng sau.
– Toàn: Toàn thích Linh từ lâu lắm rồi, có thể nói là ngay từ lần đầu gặp Linh luôn ấy nhưng mà Toàn ngại không dám nói ra. Hôm nay Toàn lấy hết can đảm ra để nói với Linh. Linh làm bạn gái Toàn nha. – Giọng thằng này trơn tru ngọt xớt, chắc là phải tập trước gương dữ lắm đây.
Nhỏ đứng đơ người ra (chắc cảm động quá không nói nên lời) còn em với hai thằng ôn thần kia thì nghệt mặt ra. Thấy cảnh đó tự nhiên trong lòng em dâng trào một nỗi buồn man mác, em ra hiệu cho hai thằng kia vào lại lớp.
– Đại: Không về còn vào đây làm cờ hó gì nữa.
– Em: Mày không thấy người ta đang lãng mạn hả, tự nhiên mày đi qua phá đám à!
– Thuấn: Thấy cảnh đó mày không buồn à?
– Đại: Nó mà không buồn thì tao làm con mày.
– Em: Ờ thì hơi buồn một chút.
– Thuấn: Vậy mày có thích con Linh đó không?
– Em: Tao cũng chẳng biết nữa, mà chắc là có.
– Đại: Vậy sao mày không ra đó? Chẳng lẽ mày đợi nó đồng ý làm bạn gái thằng Toàn xong mới tiếc à? – Thằng Đại cáu.
– Em: Biết thế, nhưng tao lấy tư cách gì để ra đó ngăn cản bây giờ? Chẳng lẽ lấy tư cách là một thằng xe ôm free à.
– Thuấn: Thì mày cứ ra đó đi, tao thấy nó cũng có vẻ thích mày mà.
– Em: Thôi, hai thằng mày yên lặng chút đi, tao mệt quá.
Thế là cả ba thằng em chìm vào yên lặng. Em thì suy nghĩ để trả lời một mớ câu hỏi đang xuất hiện trong đầu mình theo cấp số nhân.
– ‘Cảm giác của mình đối với nhỏ rốt cuộc là như thế nào?
– “Mình thực sự thích nhỏ rồi sao?”
– “Liệt nhỏ có thích mình không?”
– “Một thằng nhà nghèo như mình liệu có xứng với nhỏ không?”
… blabla… Các câu hỏi cứ thế chạy quanh trong đầu em và không có khuynh hướng muốn dừng lại.
Đợi thêm 5 phút nữa mà vẫn không thấy nhỏ vào gọi em về, vậy chắc là nhỏ đã đồng ý làm bạn gái thằng Toàn và đã về với nó từ lâu rồi. Nghĩ thế nên em với hai thằng ôn thần cũng xuống dắt xe về. Nhưng bọn em vừa bước ra tới cửa lần nữa thì đụng phải nhỏ đang đi vào.
– Nhỏ: Sao lâu thế, Linh đang tính vào gọi Đức nè.
…
– Em: Đức tưởng Linh về trước rồi.
– Nhỏ: Đức này lạ, Linh về trước thì về với ai. – Nhỏ nhíu mày.
– Em: Về với người đang đợi Linh kia kìa. – Em hất mặt về phía thằng Toàn.
Nó tiến tới nắm lấy tay nhỏ kéo đi.
– Toàn: Nó không muốn chở thì Toàn chở Linh về, đi thôi. – Nó nhìn em bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Nhìn nhỏ không chống cự mà cứ để nó nắm tay kéo đi như thế mà lòng em thắt lại, có lẽ em đã thích nhỏ thật rồi. Đúng, thằng Đại nói không hề sai tí nào, em đúng là thằng nhát gan, thằng vô dụng, đợi đến lúc nhỏ đồng ý làm bạn gái người ta rồi lúc đó mới tiếc. Em lững thững bước đi trong vô thức, mặc kệ hai thằng bạn có gọi thế nào cũng không ăn thua.
Trời bắt đầu chuyển gió, ánh nắng chói chang thường ngày không còn nữa, mà thay vào đó là những áng mây xám xịt.
– Rào… rào… rào. – Cơn mưa nhanh chóng ập xuống, mưa to như trút nước.
Mặc kệ điều đó, em vẫn lững thững từng bước như người vô hồn ra nhà xe. Đoạn đường ra tới nhà xe rất ngắn, nhưng hôm nay nó dường như dài vô tận. Em cứ bước đi như thế mặc cho từng giọt nước liên tục tát vào mặt, vào người em mà tê tái.
Bất ngờ thằng Đại lao ra đấm em một cái làm em té nhào xuống đất.
– Đại: Mày điên à Đức! Con Linh nó có là gì với mày đâu mà mày lại buồn, chẳng phải mày nói là không thích nó à. – Thằng Đại quát to, to át luôn tiếng mưa.
Em vẫn đứng lên bước đi như thằng vô hồn. Thằng Đại lại đấm em thêm phát nữa, cú này thực sự rất đau. Em ngã lăn mấy vòng ra đất, cú đấm này có vẻ đã có tác dụng với em.
– Đại: Mày nghĩ làm như vậy thì nó sẽ thương hại mày rồi bỏ thằng kia chạy lại nói yêu mày à? Hả? – Nó xách cổ áo em lên hét thẳng vào mặt em.
– Em: Tao…
– Đại: Mày thử nghĩ xem, mày như thế này thì được tí ích lợi gì chứ. Mày như thế này không chỉ làm khổ bản thân mày mà còn làm khổ cả ba mẹ mày nữa. Chẳng lẽ mày không thương ba mẹ mày à.
– Em: Tao có.
– Đại: Với lại mày như thế này chỉ khiến thằng Toàn khinh thường mày thôi, mày phải phấn chấn lên. Từ trước tới giờ không có con Linh mà mày vẫn sống tốt đấy thôi.
– Em: Đúng, tao phải phấn chấn lên, phải phấn chấn lên.
– Đại: Có thế chứ, thế mới là bạn tao chứ.
– Em: Tao phải phấn chấn lên mới được. Nhưng trước hết… mày cho tao mượn cái áo khoác cái… hắt xì… chứ tao lạnh quá rồi.
– Đại: Đệch, đã yếu còn thích ra gió. Vào lớp ngồi phơi đồ đợi tạnh mưa đã rồi về.
Ba thằng em lại vào lớp lần nữa, em với thằng Đại cởi hết áo ra phơi lên bàn rồi bật quạt cho nó khô. Hai thằng em run lẩy bẩy vì lạnh.
– Thuấn: Ngu chưa mày, khoái dầm mưa à.
– Đại: Mày biết tao đang nghĩ gì không Đức? – Thằng Đại nhìn thằng Thuấn rồi quay sang nói với em. Mặt nó lúc này hiện rõ một chữ ‘Gian’.
– Em: Tao đoán mày cũng đang nghĩ giống tao. – Mặt em gian không kém.
Thằng Thuấn biết là sắp có chuyện chẳng lành nên rón rén tẩu trước, nhưng đã quá muộn màng rồi. Em với thằng Đại nhào vô lột áo khoác lẫn áo trắng của thằng Thuấn ra.
– Thuấn: Bớ người ta hiếp dâm, cứu tôi với, chu mi nga, hiếp mi. – Thằng cu kêu la thảm thiết.
Em với thằng Đại phân chia chiến lợi phẩm, em lấy cái áo trắng mặc vô cho đỡ lạnh, còn thằng Đại thì cuỗm được cái áo khoác.
– Đại: Ấm thật nha mày, từ bé tới giờ tao mới được mặc cái áo ấn như vầy đấy. Haha.
– Em: Ừ, tao cũng vậy đấy, haha.
Thằng Thuấn thì méo mặt ngồi cuốn tấm rèm cửa.
– Chúng mày làm gì mà giờ này chưa về hả? – Giọng bao thanh thiên vang lên từ ngoài cửa.
– Em: Trời đang mưa to vầy sao về được bác.
– Đại: Hay bác cho tụi cháu mượn mấy cái áo mưa đi.
– Bbv: Tao có mỗi một cái áo mưa thôi chứ lấy đâu ra mấy cái cho chúng mày mượn. Ủa mà thằng kia sao lại cuốn rèm vậy?
– Em: Nó đang học gói bánh tét đấy bác.
– Thuấn: Không phải đâu bác, hai thằng y tặc này cướp mất áo của cháu đấy bác.
– Bbv: Thôi thôi, các cô các cậu chỉ được cái lắm trò. Ra ngoài mau để tôi còn khóa cửa nào.
Thế là ba thằng em lấy lại long bào mặc vô rồi ôm cặp đi ra ngoài cho bbv khóa cửa.
– Bbv: Thôi, tụi bay xuống đây ngồi uống trà nghe tao kể chuyện cho đỡ buồn. Chứ mưa như thế này tao cũng không về được.
– Em: Dạ, hìhì. Cháu đợi câu nói này của bác từ nãy giờ.
Chỉ đợi có thế, mấy bác cháu hí hửng nối đuôi nhau xuống phòng bbv.
– Cạch. – Bác đặt ấm trà nóng xuống bàn. – Nào, uống đi cho ấm bụng.
– Dạ, cháu xin. – Ba thằng em đồng thanh.
– Thuấn: Bác đừng kể chuyện 18+ nữa nhá.
– Bbv: Chứ bọn bay muốn nghe kể chuyện gì.
– Em: Vova, nhưng mà không 18+ cơ.
– Bbv: Ok, e hèm. – Bác ấy hắng giọng một cái rồi kể:
Một hôm trong giờ học toán, cô giáo vẽ hai đường tròn cắt nhau lên bảng và hỏi:
– Ai có thể nói cho cô biết, hai đường tròn này như thế nào với nhau.
Vova ở bàn cuối nói vọng lên.
– Thưa cô, cô vẽ cái mông lên bảng làm gì vậy ạ?
Cô giáo tức quá chạy đi méc thầy hiệu trưởng. Thầy giáo nghe xong liền đập bàn cái rầm rồi hùng hổ lên lớp trị tội vova. Vừa vào tới lớp thầy chửi cho vova một trận rồi hoảng hốt khi nhìn lên bảng.
– Hỗn láo, thật là hỗn láo quá, ai dám vẽ cái mông lên bảng thế này hả?
Nghe đến đó mà thằng bọn em tí sặc nước trà.
– Đại: Tiếp đi bác, haha. Giờ cháu mới biết cái loại truyện cười này đấy.
– Bbv: Rồi, truyện khác này. – Bác ấy húp phát nước trà rồi kể tiếp.
Trong một cuộc thi xem nước nào ở bẩn nhất thì có 3 nước xuất sắc được lọt vào vòng chung kết, đó là VN, Lào và Cam pu chia. Lần lượt đại diện của ba nước bước vào một chuồng heo nái đang bốc mùi nồng nặc và ai là người ra ngoài sau cùng thì là người chiến thắng.
Người đại diện của Lào mới vào trong được 10 phút đã không chịu nổi.
– Lào: Hôi quá, chịu không nổi.
Đến lượt người Cam Pu Chia. Ông này vào được 20 phút thì cũng chạy ra ói mửa tùm lum.
– CPC: Hôi quá, chịu không nổi.
Và cuối cùng, người đại diện của VN bước vào. Anh ta mới vào được có 5 phút thì con heo nái nhảy luôn ra ngoài.
– Heo: Hôi quá, chịu không nổi.
Nghe xong mà em phun sặc luôn do cười nhiều quá. Bên ngoài trời đã tạnh mưa nên bọn em xin cáo lui với bác do cái bụng đang réo inh ỏi.
Về đến nhà em làm luôn một tô cơm chan xì dầu cho nhanh rồi nằm vật luôn ra ghế làm một giấc dài để cố không nghĩ đến nhỏ. Trong cơn mơ em nghe hình như có người gọi em rất nhiều lần, còn sờ trán em nữa. Lúc sau thì có một vật lạnh đè lên trán em, em muốn đưa tay gạt nó xuống nhưng cơ thể em lúc này mềm như bún khô ấy, không tài nào cử động được. Mãi tới lúc em tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trên giường chứ không phải ở ghế nữa, em lấy tay day day chỗ thái dương cho khỏi nhức đầu.
– Mẹ: Sao tự nhiên mày dầm mưa làm gì rồi để cảm lạnh hả con? – Mẹ em bê bát cháo nghi ngút khói lên cho em.
– Em: Dạ, lúc về dính mưa tí thôi mẹ, con không sao đâu.
– Mẹ: Vậy mà cũng không chịu thay đồ ra, còn cứ để vậy mà ngủ nữa chứ.
– Em: Hềhề.
– Mẹ: Ở đấy mà cười, ăn bát cháo đi cho khỏe.
– Em: Dạ, mà mấy giờ rồi mẹ?
– Mẹ: Gần 6h rồi. Thôi ăn đại đi cho nóng.
Mẹ nói rồi đi ra ngoài, em thì bưng bát cháo lên húp được hai miếng thì đặt xuống vì… hết rồi.
Thế là em lại nằm xuống nhưng lại cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Và thế là hình ảnh của nhỏ lại hiện lên trong đầu em, những hình ảnh đáng yêu lúc nhỏ cười, lúc nhỏ dỗi, lúc nhỏ buồn, lúc nhỏ khóc… trông đáng yêu quá thể. Rồi cái câu nói của thằng Toàn lại văng vẳng đâu đó:
– Tao chỉ tán cho vui với lấy thành tích thôi, cho vui thôi, cho vui thôi, hahaha.
Rồi em lại nghĩ đến cái viễn cảnh mà nhỏ ngồi khóc nức nở do bị thằng đó phản bội, còn thằng đó thì đang đứng ôm một con nhỏ khác làm em tức sôi máu.
– “Không được, không thể để chuyện đó xảy ra được, mình nhất định phải lột mặt nạ của thằng Toàn ra để nhỏ biết bộ mặt thật của nó.” – Em nghĩ thầm trong bụng và nằm vắt óc nghĩ cách. Nhưng mới nằm có một xíu thì ngủ quên mất.