– Bóc giùm anh mấy củ hành đi.
– My: Cái củ đỏ đỏ kia á? – Nhỏ đưa củ hành lên.
– Tôi: Ừh, bóc vỏ ra rồi thái ra luôn nha.
– My: Chuyện nhỏ, cái này tui… à em làm được. – Xong nhỏ ngồi hí hoáy bóc rồi thái hành.
Lát sau nhỏ đem một cái chén đựng đầy hành ra cho tôi.
– Ác, làm gì mà thái… – Tôi nhìn lại nhỏ My.
Trông mặt nhỏ này thảm thôi rồi, nước mắt nước chảy thành dòng, hai mắt thì cứ ti hí lại như thằng takeshi trong hoạt hình pokemon vậy làm tôi bất giác bật cười lớn.
– Hứ, thấy em vậy còn cười được hả? – Nhỏ xắn tay áo lên.
– Tôi: Đâu… anh có cười đâu, haha.
– Đó còn nói không à? Chết anh nè. – Vừa nói nhỏ vừa véo hông tôi.
– Ahaha, tha cho anh. Anh không cố ý.
– Không cố ý mà vẫn còn cười à? Chết anh nè. – Vừa dứt câu nói thì nguyên một bịch bột mì đáp thẳng vào mặt tôi.
Trông tôi lúc này chẳng khác nào một bức tượng được tạc từ đá vôi cả. Nhỏ My thì đứng cười sặc sụa.
– Grừ… em chết chắc rồi. – Tôi rượt nhỏ này chạy quanh cái nhà bếp.
Hên cho nhỏ này là lúc tôi vừa bắt được thì có khách đến gọi ngoài cửa.
– Để lát anh xử sau. Ra xem coi ai kìa, anh đi tắm rửa cái. – Tôi véo má nhỏ My cho đỡ tức rồi lạu bạu đi tắm.
Lúc tắm xong, tôi nghe tiếng xì xèo dưới bếp cùng với tiếng nói chuyện rôm rả lắm, nghĩ bụng chắc là nhỏ P qua chơi xong nấu ăn giùm nên tôi tranh thủ ngồi xem hoạt hình. Tầm 15 phút sau, mùi đồ ăn thơm điếc mũi làm cái bụng tôi chẳng thể nào để yên cho tôi xem tivi.
– Anh, xuống ăn cơm nè, bọn em nấu xong rồi này. – Nhỏ My gọi. Chờ hoài đợi mãi câu nói này thôi, lập tức tôi dùng lăng ba vi bộ phi luôn xuống bếp. Nhưng chỉ đến cửa bếp thì tôi khựng lại.
– Anh… – Nhỏ Lan tháo cái tạp dề ra rồi nhìn tôi. – Chị hai nhờ em qua đây nấu ăn giùm thôi. Xong việc rồi, em về đây. – Nói xong nhỏ bước nhanh ra ngoài.
– Tôi: Không yêu thì không thể làm bạn được sao?
Nhỏ Lan đứng khựng lại, dương đôi mắt rưng rưng nhìn tôi. Tôi thấy trong đôi mắt đó ẩn chứa một niềm vui không hề nhỏ. Nhỏ Lan khẽ gật đầu, miệng cười tươi.
– My: Trời ơi, được ăn chưa em đói quá rồi nè.
– Tôi: Ừ, ăn thôi. Em cũng ở lại ăn chung cho vui đi. – Tôi nhìn nhỏ Lan.
Tuy tôi với nhỏ Lan đã trở lại thành bạn bè nhưng suốt bữa cơm ngồi đối diện nhau mà tôi chẳng biết phải mở lời nói chuyện với nhỏ thế nào.
Ăn xong, nhỏ Lan dọn dẹp chung với nhỏ My xong rồi về luôn vì thằng bạn trai mới của nhỏ qua gọi về. Nó còn lườm tôi với ánh mắt hình viên đạn và kèm theo lời cảnh báo bằng hành động dứ dứ nắm đấm:
– “Mày nên tránh xa bạn gái tao ra, không thì liệu hồn mày đấy”.
Tôi chẳng thèm bận tâm, tiễn khách xong tôi cũng ôm vở đi lên trường họp đoàn.
Đi ngang tiệm thuốc nhà nhỏ Vy thì thấy nhỏ đang ngồi chống cằm trên chiếc xe đạp màu hồng có vẻ suy tư lắm.
– Tôi: Êk, lấy xe về hồi nào mà nhanh vậy?
– Vy: Có người gửi về tận nhà cho tui mà. Mà sao cậu đi muộn thế? Làm tui phải đợi dài cả cổ.
– Tôi: Muộn áh? Giờ mới có 13h29 mà muộn cái gì?
– Ờh, sớm quá ha. – Nhỏ chống nạnh.
– Tôi: Thôi thôi không cãi nữa, đi mau thôi.
– Vy: Cậu chở đi chứ còn hối ai nữa?
– Tôi: Xe ai người ấy chở.
– Hứ, đi ké thì chở đi. Lẹ lên, muộn rồi.
Tôi leo lên xe đạp hết tốc độ đến trường, vận tốc lúc đó ước chừng 10km/h chứ chẳng chơi. Vào trường vội gửi xe xong hai đứa tôi chạy nhanh vô phòng họp đoàn. Mọi người thì đều đã đến đông đủ cả, chỉ thiếu có mỗi hai đứa tôi nữa thôi. Bước vào phòng mà ai cũng nhìn chằm chằm bọn tôi như sinh vật lạ vậy làm tôi muốn độn cmn thổ.
An tọa xong bọn tôi ngồi im nghe mấy ông thầy triển khai những kế hoạch của đoàn trường. Nào là trồng hoa, nhặt rác, hoạt động chào mừng ngày khai giảng… mãi đến 4h30 p. M thì ổng mới nói xong. Ở phía dưới không riêng gì tôi mà hầu hết những đứa ngồi dưới đều ngã gục trên bàn.
Mãi đến gần 4h chiều thì mấy thầy mới nói xong. Lúc đứng lên đi về mà tôi như chẳng buồn đứng dậy nữa, giống cái kiểu mấy thầy cô hay nói là: Đít mọc rễ luôn rồi.
– Vy: Tui đói quá, đi ăn chút gì rồi về ha. – Nhỏ này dụ tôi.
– Thôi bỏ đi. – Tôi chối thẳng.
Gì chứ nhớ lại cái vụ tối hôm qua đi ăn với nhỏ này tôi vẫn còn ớn đến giờ.
– Vy: Đi mà, tui đói lắm luôn rồi á. Chẳng còn sức mà về nữa. – Nhỏ đó giậm chân huỳnh huỵch.
– Từ đây về nhà cô có 5 phút, về rồi thì tha hồ mà ăn.
– Đi ăn một chút thôi mà, đi… nha…
– Tôi: Bữa khác đi, bây giờ có việc gấp rồi.
Nhỏ Vy biết không dụ dỗ được tôi nữa nên đành xuôi xị leo lên xe đi về. Về đến tiệm thuốc tôi nhảy xuống xe rồi đi về.
– Êk. – Nhỏ Vy gọi tôi lại.
– Tôi: Chuyện gì nữa?
– Àh không có gì. – Nhỏ này cười cười, mặt thì gian bỏ mợ.
– Tôi: Khùng? Hay hôm nay cô uống lộn thuốc hả? Không có việc gì thì chạy theo rồi gọi tôi làm gì?
– Tại tui đi qua nhà bạn chơi, tiện đường nên định cho ông đi ké một đoạn thôi.
– Tôi: Cô tốt bụng vậy sao?
– Vy: Vậy bây giờ có đi không?
– Tôi: Đi thì đi.
– Nhà ông ở đoạn nào?
– Cứ đi thẳng, qua cái cầu có một cái hẻm bên tay trái, cho tôi xuống đó được rồi.
– Ừm.
Đến nơi, nhỏ này thả tôi xuống rồi đạp xe đi tiếp. Tôi thì cảm ơn xong rồi lo chạy về lo quản cái lớp võ nữa.
Tưởng không có tôi hay a. Trường thì cái lớp sẽ nhốn nháo lắm, ai dè khi tôi đứng ở ngoài dòm vô thì thấy cả lớp võ đang tập luyện rất nghiêm túc, còn nghiêm hơn là lúc tôi quản nữa, nhất là mấy thằng con trai. Đúng là quái lạ thật.
Đang thắc mắc không biết hỏi ai thì đập vào mắt tôi là nhỏ My đang ngồi trên ghế xem bọn này tập luyện.
– Tôi: Hèn gì bọn này tập luyện hăng hái đến thế. – Tôi lẩm bẩm.
– Ah đại sư huynh về rồi.
– Tôi: Ừh, cứ tập đi, huynh đi thay đồ cái đã.
Xong tôi ra chỗ nhỏ My.
– A. Trường vẫn chưa về à?
– My: Chưa. – Nhỏ lắc đầu. – Mà hồi nãy anh í gọi về, anh ấy bảo là tối mai mới về lận. Chiều nay anh xem tập luyện cho c. Mỹ rồi chiều mai đưa chị ấy đi thi đấu luôn.
– Tôi: Ừ. Mà b. Nhi đi với a. Trường luôn rồi hả?
– My: Không, c. Bé về rồi, đang trên phòng ấy.
– Tôi: Ừ.
– Mà trông c. Bé cứ buồn buồn làm sao ấy.
– Tôi: Vậy hả? Để anh lên xem sao. – Rồi tôi quay sang thằng nhị đệ. – Tài, quản lớp giùm huynh, lát huynh xuống kiểm tra lại mấy bài quyền. Xong tôi lên phòng xem b. Nhi thế nào. Con bé đang ngồi trên giường, hai tay vòng lại ôm đầu gối, trên khuôn mặt ngây thơ bé nhỏ hiện rõ một chữ buồn.
– Em mệt hả Nhi? – Tôi lại gần sờ trán c. Bé.
– Dạ không. – Nó lắc đầu buồn bã.
– Chứ sao em buồn vậy? Hay là trên lớp có ai bắt nạt em hả?
– Dạ không.
– Vậy sao em buồn?
– Nhi: Em nhớ ba mẹ, nhớ cả chị hai nữa anh ơi.
Câu trả lời của c. Bé làm tôi chợt khựng lại vài giây. Tâm trạng của c. Bé lúc này tôi hiểu rất rõ, vì tôi với c. Bé cũng có cùng chung một hoàn cảnh.
Nói rồi b. Nhi bắt đầu khóc thút thít, tôi ôm c. Bé vào lòng rồi xoa đầu nó.
– Tôi: Thôi, b. Nhi ngoan. Để mấy bữa nữa anh dẫn em đi tìm mẹ, chịu không? – Dạ.
– Tôi: Ừh ngoan. Thôi đi rửa mặt đi kìa, cái mặt khóc nhè xấu như mặt mèo rồi này.
– Dạ.
Tối hôm đó tôi nằm gác tay lên trán suy nghĩ đến ba mẹ của b. Nhi, rồi chợt nghĩ đến ba mẹ với mấy thằng em của mình, không biết bây giờ họ sống ra sao nữa? Sống có tốt hay là không? Và có nhớ đến tôi hay không.
Sáng hôm sau, vì là ngày chủ nhật nên tôi ngủ đến 8h mới dậy. Vừa mới ngóc đầu ngồi lên thì b. Nhi chạy vào.
– Anh hai ơi chị Mỹ đến tìm kìa.
– Ừh, kêu chị đợi anh chút.
– Dạ.
Tôi ngáp dài vươn vai rồi đi vệ sinh cá nhân tút lại vẻ đẹp trai xong đi xuống dưới nhà.
– Tôi: Nay có việc gì mà tìm huynh sớm vậy?
Nhỏ Mỹ đang giỡn nhau chí chóe với b. Nhi nghe tôi hỏi thì ngừng giỡn và nở nụ cười nham hiểm làm tôi hơi rợn người.
– Muội qua hỏi mượn bao cát để luyện tập cho trận chung kết chiều nay đó mà. – Giọng thì ngọt mà tôi nghe sặc sụa mùi nguy hiểm trong này.
– Tôi: Đó, bao cát bên sân tập võ kìa. Dùng thoải mái. – Nói xong tôi định chuồn lẹ cho lành thì nhỏ Mỹ kéo lại.
– Thôi, bao cát đó đánh không đã tay. – Lại một nụ cười nguy hiểm nữa.
– Tôi: Thôi, có mỗi cái bao cát đó thôi, làm gì còn cái nào khác mà đòi hỏi.
– Cái bao cát di động này này. – Vừa nói nhỏ vừa đấm mấy cái vào vai tôi.
– Tôi: Thôi bỏ đi, huynh vừa ngủ dậy, còn chưa kịp ăn uống gì nữa. Tha cho huynh đi. – Tôi xuôi tay.
– Biết ngay là huynh sẽ nói vậy mà, nên muội đã mua sẵn đồ ăn sáng cho huynh rồi này. – Nhỏ xách lên một hộp xôi gà thơm điếc mũi đưa qua đưa lại trước mặt tôi. – Ăn nhanh rồi tập với muội nha, đại sư huynh yêu dấu.
Khỏi phải nói lúc đó mặt tôi méo đến mức nào. Cầm lấy hộp xôi gà mà tôi ngậm ngùi ráng nuốt sơ sơ sạch hộp rồi ra sân làm bao cát cho nhỏ Mỹ luyện tập. Nhưng hôm nay tôi chẳng dại gì đứng im cho nhỏ này đánh nữa mà tôi vừa đấu đối kháng vừa sửa cho nhỏ này, vừa tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến cho nhỏ này.
Đến trưa, tôi kêu nhỏ này về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đấu. Tưởng là thoát nạn rồi, ai ngờ thằng Thuấn gọi điện đến.
– A nhô, anh nghe.
– Thuấn: Mày đi chưa?
– Đi đâu? Mày sảng à?
– Cmm, mày nhớ xem hôm nay là ngày gì. Hôm bữa mày hứa gì với tao?
– Tơi: Đợi tí, sáng giờ tao chưa xem lịch.
Ngó sang tờ lịch treo trên tường làm tôi giật mình.
– “Chết mịa, bữa nay sinh nhật thằng oắt con này, thế mà mình quên khuấy đi mất.”
– Tôi: Hềhề, tao giả vờ quên thôi. Tí tao qua liền.
– Thuấn: Nhớ phải có cả cái P nữa nha mày.
– Xời, mày cứ yên tâm đi. – Tôi vỗ ngực.
Cúp máy xong tôi gấp gáp thay đồ rồi phóng sang nhà nhỏ P.
Trên thiệp mời là 14h mới bắt đầu đi chơi rồi kéo về nhà thằng Thuấn ăn uống, nhưng các thím cũng biết mà, con gái là chúa lề mề nên tôi phải sang nhà nhỏ P sớm để hối nhỏ chuẩn bị trước.
Qua đến nhà nhỏ P thì tôi thấy trước sân nhà nhỏ có chiếc SYM màu xanh trắng đang đậu trước sân. Chắc nhà nhỏ này đang có khách.
Nghĩ vậy tôi quay đầu xe (cái wave tàu mượn trước hỏi sau của a. Trường) định về thì gặp nhỏ P hình đi vừa đi chợ về vì trên tay nhỏ xách mấy cái bịch gì đó. Đi cùng nhỏ là cái tên Phong hôm nọ. Thấy tôi đứng trước cổng nhà nhỏ P thì hắn hơi chau mày nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói: Mày đến đây làm gì?
– P: Ah anh hai, xách giùm em đi, nặng quá hà.
– Tôi: Có mỗi mấy cái túi nilông bé tẹo mà than nặng. – Vừa nói tôi vừa đưa tay cầm mấy cái bọc.
– Tôi: Em mua gì nhiều thế?
– P: Ít đồ lặt vặt thôi. Ủa anh hai đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy? – Nhỏ dòm tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
– Tôi: Vậy là em không nhớ hả?
– P: Nhớ chuyện gì? – Nhỏ tròn mắt.
– Tôi: Không nhớ thật à? Vậy để anh rủ cô khác đi ăn sinh nhật thằng Thuấn với anh vậy. – Tôi vờ thở dài.
– Trời, tưởng gì chứ chuyện này em nhớ chứ bộ. Mà em nhớ Thuấn mời 2h chiều cơ mà?
– Tôi: Biết vậy nhưng mà anh phải qua sớm nhắc em có sợ em sửa soạn NHANH quá đó mà.
– P: Hứ. – Nhỏ đập tôi một phát xong chạy tọt vào nhà.
Tôi cũng vào theo để đưa mấy cái túi nilon vào nhà, tên Phong cũng đi vào theo đến phòng khách. Tuy hắn đứng lại ở đó nhưng tôi có cảm giác hắn luôn nhìn tôi chằm chằm như phòng trộm không bằng ế.
– Không biết anh đây học trường nào nhỉ? – Tôi hỏi hắn.
– Phong: Anh học lớp 12 chọn ở trường PCT. – Hắn nói mà mặt vênh lên cả thước.
Theo như tôi biết thì trường này là trường chuyên, mà hắn còn vô cả lớp chọn nữa thì chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
– Tôi: Ồh. Anh học võ taekwondo thì phải?
– Ừh, anh học lâu rồi. Mấy tháng nữa là anh thi lê tam đẳng.
– ‘Đệch’ – Tôi há hốc mồm.
Vậy tính ra trình của tên này trên tôi khá xa, tôi mới lên nhị đẳng mà tên này gần lên tam đẳng rồi.
– Tôi: Hèn gì hôm nọ thấy anh đánh đẹp mắt đến vậy.
– Có gì đâu, mới chỉ là gà mờ thôi. Nếu mày muốn học võ thì qua chỗ võ quán TM mà học. Anh cũng đang học ở đó. Trông mày lèo khèo thế thì nên đi học võ đi.
– Tôi: Ừhm, hôm nào rảnh em qua đó xem.
Ngồi nói chuyện với thằng này mà ghét dễ sợ, hắn cứ hở ra là khoe khoang này nọ thấy mà ghét.