Một hồi sau dừng lại thì tôi đã thấy mình ở KP, nơi này cách võ quán chừng 20km. Trời cũng đã sập tối, đèn đường thì cũng đã bật lên sáng rực cả nẻo đường. Tôi quành đầu xe định đi về thì bỗng có tầm 5 chiếc xe máy chạy lại chặn đầu tôi. Bị đèn xe của tụi này chiếu thẳng vào mắt nên tôi không nhìn được mặt của tụi nó. Chỉ nghe được tiếng leng keng của mấy cây sắt đập vào nhau. Dự là có chuyện sắp xảy ra nên tôi né sang đường khác. Nhưng chưa đi được 3m thì có một trong số 5 chiếc xe đó chạy lên tiếp tục chặn đường tôi.
– Tôi: Xin lỗi, làm ơn nhường đường.
– Bọn tao *éo nhường thì sao? – Một thằng lên tiếng.
Tôi nhận ra giọng thằng này, nó là thằng bị thằng Phong đánh bầm dập hồi hôm đây mà.
– Chứ bọn mày muốn sao? – Sẵn tâm trạng không được tốt nên tôi nói với cái giọng cũng hơi lấc cấc.
– Nợ máu thì trả máu. Hôm nọ bạn mày đánh bọn tao ra sao thì bây giờ bọn tao trả lại gấp đôi.
– Tôi: Thằng nào thích thì lên đây mà trả này. – Không biết lúc đó tôi nghĩ gì mà bạo vêler, một mình tay không mà đòi cân cả chục thằng cầm tuýp.
– Ah, mày đúng là chán sống rồi. Chiếnnn!!! – Thằng đó hét lớn.
Lập tức mấy thằng kia nhảy xuống xe ồ ạt lao đến chỗ tôi. Tôi thì thong thả dựng xe cẩn thận xong đi một đường cước 360 độ xử đẹp hai thằng đi đầu. Tiếp đến tôi né cây gậy của một thằng khác rồi thưởng cho nó một cùi chỏ ngay bụng và một cú đấm móc trái tay làm thằng nhỏ bật ngửa ra sau. Lúc đó tôi đánh như điên cuồng, bao nhiêu buồn bực trong người tôi đều trút hết lên đầu bọn nó cả. Nhưng sức người có hạn, đánh một hồi rồi tôi cũng thấm mệt, đứng thở hồng hộc như trâu thở.
– Mệt rồi hả thằng chó, bây giờ mày lãnh đủ đi.
Bọn nó lại đồng loạt xông lên, tôi thì đuối cmn sức rồi nên chỉ đứng thủ thế chống đỡ.
– Cẩn thận! – Một giọng nói phát ra từ phía sau.
Và sau đó là chuỗi tiếng:
– Bốp bốp bốp… hự… huỵch…
Nhưng người dính đòn không phải là tôi mà là bọn kia. Lúc đó có một bóng đen lao vút tới đá vài phát làm bọn kia thi nhau té như mít rụng.
– Mày may đó, chuyện này chưa xong đâu. – Thằng T1 nói vội xong leo lên xe phóng mất hút.
– Cảm ơn. – Tôi nói với người vừa giúp tôi.
– Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn cô ấy đi. – Nó hất mặt về phía sau.
Câu này nghe quen quen, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi.
– Tôi: Này, cậu từng giúp tôi một lần rồi phải không?
– Không phải tôi muốn giúp, mà là cô chủ của tôi kêu tôi giúp thôi.
– Cô chủ của cậu? Là ai?
– Là…
– Anh Tuấn, đi về thôi. – Một giọng nữ cất lên từ phía sau tôi.
Nghe giọng nói của người này quen lắm, nhưng tôi không tài nào nhớ được đó là ai. Còn mặt thì nhìn không rõ với cả cô ta đeo cái mắt kính bản to che gần nửa khuôn mặt, mái tóc vàng xõa xuống thì đến bố tôi cũng chả nhận ra là ai.
Nói xong cô ta quay lưng bước về phía cái xe máy, hình như cô ta đi cà nhắc. Tên Tuấn cũng vội chạy theo đỡ cô ta.
– Tôi: Ơh nè, bạn gì đó ơi. – Tôi gọi theo rồi chạy tới. – Cảm ơn vì bạn đã giúp mình hai lần.
– Cô gái (Cg): Ừm. – Cô ta trả lời nhưng không quay mặt lại.
– Tôi: Nhưng tại sao bạn lại giúp mình?
– Cg: Chẳng tại sao cả.
– Tôi: Bạn lạ thật, mình có thể biết tên bạn không?
– Cg: Chẳng phải đã biết rồi đó sao?
Rồi cô ta leo lên xe cho tên kia chạy đi mất bỏ lại tôi đang đứng ngơ ngác chả hiểu ý cô ta nói là gì.
Vẫn chưa muốn về nhà, tôi lại đạp xe vòng thêm lúc nữa. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi dừng xe lại ngay trước căn nhà ngày xưa của nhỏ Linh.
Đã lỡ đến đây rồi, thôi thì vào trong ngồi ngắm trăng vậy. Nghĩ thế tôi dựng xe sát vô cổng rồi leo rào vào trong. Ngồi lên nóc giàn nấm cũ nhìn lên bầu trời, tôi nối các ngôi sao lại với nhau, cố tưởng tượng ra bóng hình một cô gái mà ngày xưa hay ngồi ở đây ngắm trăng với tôi, tựa đầu vào vai tôi nghe tôi thổi sáo bằng lá. Nhớ lúc ấy hạnh phúc biết bao.
Giai điệu bài Anh nhớ em của Tuấn Hưng mà tôi thổi bằng sáo lá vừa kết thúc thì bên dưới có tiếng nói cất lên:
– Ông đang nhớ người yêu hay sao mà thổi bài buồn thế? – Chắc các bác cũng đoán được là ai rồi nhỉ?
– Ừhm.
Rồi nhỏ đó leo lên ngồi gần tôi.
– Tôi: Hình như tôi chưa biết tên bà.
– Ờh ha, hông nói tui cũng quên. Tui cũng vậy, hông biết tên ông.
– Tôi: Họ Tôn Thất, tên Đức.
– Tui tên Mai. Mà sao họ của ông nghe lạ thế? Tôn Thất Đ… Hừ, ông giỡn tui đó hả? – Nhỏ này chống nạnh phùng má trông dễ thương cực.
Ngồi nói chuyện phiếm với nhỏ này mà không hiểu sao tâm trạng tôi khá hơn hẳn. Mà nói chuyện với nhỏ này làm tôi hiểu thêm chút ít về nhỏ (sẽ kể ở mấy phần sau). Mãi đến khi trăng lên cao, trời trở lạnh hẳn thì tôi tạm biệt nhỏ này rồi trở về võ quán.
Sáng hôm sau, tôi đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi tiếng gào thét sư tử hống của nhỏ My.
– Tôi: Cô có bị thần kinh không vậy? Sáng sớm mà la hét um sùm. – Tôi kéo chăn trùm kín đầu.
– My: Cho cậu biết cái cảm giác đang ngủ ngon mà bị phá là như thế nào. Dậy mau, chở tui đi học. – Nhỏ kéo chăn của tôi ra.
Tôi lồm cồm ngồi dậy.
– Hêzz, cô thích đi học vậy sao? Nay chắc trời mưa to quá.
– Tùy cậu nghĩ, làm gì làm lẹ đi rồi chở tui đi học.
Nói xong nhỏ này quay mông đi ra. Tôi thì ngơ ngác tự hỏi rằng không biết nhỏ này nay uống thuốc chưa nữa.
Uể oải đạp xe đèo theo cái của nợ này đằng sau mà mấy thằng choai choai cứ dòm dòm ngó ngó bực cả mình. Thích thì rinh cái của nợ này qua mà đèo đi, dòm dòm thấy mà ghét.
– My: Lát xuống dẫn tui đi ăn sáng.
– Tôi: Dạ vâng ạ, bị một lần cháy túi là con sợ rồi mẹ ạ.
– My: Ai biểu sáng hôm qua cậu không xuống dẫn tui đi ăn sáng làm chi. Mà nhắc mới nhớ, đến trưa dẫn tui đi ăn món hôm qua tiếp nha, ngon quá chừng.
– Tôi: Thôi dẹp, cô ăn cho sập quán người ta ra mất à.
– Xí, ăn nhiều họ càng thích thì có.
Đến cổng trường, tôi thả nhỏ này xuống rồi dắt xe đi gửi xong lên lớp luôn. Bước vào lớp, tôi như không tin vào mắt mình nữa. Tất cả học sinh trong lớp đứa nào đứa nấy cũng ôm một cuốn sách nâng cao dày cộm mà chống mắt lên đọc, đúng là dân mọt sách. Chẳng bù cho bọn lớp tôi mấy năm trước, suốt ngày chỉ có chơi và chơi kèm theo câu châm ngôn: Nước đến chân mới nhảy.
Nhìn qua chỗ nhỏ P, nhỏ cũng đang cầm cuốn bài tập lý nâng cao (học căn bản còn chưa học mà đi đọc sách nâng cao, không biết là đọc rồi có hiểu gì không nữa). Bên cạnh nhỏ là thằng mabư mập cũng đang ngồi giả vờ cầm cuốn sách đọc. Thằng Toàn thì không thấy đâu còn thằng Nam thì đang mò sang bắt chuyện với nhỏ Vy.
Tôi trở về chỗ ngồi đặt cặp xuống bàn rồi ngáp dài một cái.
– Ủa, nay mới ngày đầu mà đã kiểm tra gì hả? – Tôi khều nhỏ Mai, nhỏ này cũng đang ôm cuốn sách gì đó chi chít chằng chịt chữ.
– Không, đã học gì đâu mà kiểm tra. – Nhỏ này quay xuống trả lời.
– Tôi: Vậy Mai đang học gì vậy?
– Mai: Quà tặng cuộc sống, hay lắm, ông đọc hông? – Nhỏ này chìa cuốn sách ra.
Nhìn cuốn sách dày cộm mà chi chít chữ là tôi thấy nản rồi chứ đừng nói là đọc.
– Tôi: Àh… ừhm…
– Nam: Ơh Mai, Mai hứa là đọc xong cho Nam mượn mà.
– Mai: Thôi, về nhà rồi Nam đọc sau đi.
Trông mặt thằng Nam lúc đó thảm như thế này này, buồn cười lắm. Nó còn lườm tôi một cái sắc muốn đứt da mặt luôn.
Tôi mở cuốn sách ra đọc thử vài trang, thấy cũng hay hay. Mới đọc đến trang thứ tư thì tự dưng ông bảo vệ chết tiệt đánh trống vào lớp. Tôi đành gấp cuốn sách lại rồi chờ đợi sự xuất hiện của giáo viên dạy anh văn, cái môn mà tôi ghét cay ghét đắng. Lát sau, một bà cô già bốn mắt xách giỏ đen đi vào.
– Hi class… xì nà xì nồ… – Đúng là giáo viên dạy anh văn, vừa bước vào lớp là làm luôn một tràng như tràng pháo làm tôi nghe như muốn khùng đầu luôn. Vì không muốn gây sự chú ý của bà cô này nên suốt hai tiết học tôi ngồi im như vại, không dám ho he một tiếng nào. Cũng may tôi ăn ở có đức nên hai tiết anh bình yên trôi qua. Tiếng trống ra chơi vang lên như muốn đuổi bà cô ra khỏi lớp.
Bà cô vừa bước ra khỏi lớp thì tôi mò lên chỗ nhỏ P.
– Tôi: P ơi, đi ăn sáng với anh hai không?
– P: Không. Đi mình đi, em bận rồi. – Nhỏ lại lôi cuốn sách ra đọc.
– Tôi: Em giận anh hai hả?
– P: Không.
– Tôi: Thôi, xíu về rồi học, có thực mới vực được đạo.
Nhỏ P chẳng thèm trả lời tôi nữa mặc dù tôi đã dùng hết cách rủ rê. Nản quá tôi chẳng thèm rủ nữa, lủi thủi tôi bước xuống cầu thang đi xuống dẫn nhỏ My đi ăn.
Đến cửa lớp nhỏ My thì tôi thấy bọn con trai đang bu kín cửa lớp và cả cửa sổ.
– Chắc là bên trong có đánh nhau đây mà. – Tôi nghĩ bụng.
Đang định hú ông bảo vệ lên dẹp loạn thì hai thằng ôn thần từ đám đông chui ra vỗ vai tôi.
– Đại: Ê thằng cờ hó, lớp mày nhiều gái thế mà mày cũng mò xuống đây ngắm thêm gái nữa hả?
– Tôi: Ngắm cái đầu tụi mày. Mày có tin con Trang treo cổ mày luôn không? Còn mày nữa Thuấn, mày có tin cuối tuần này…
Như hiểu ý tôi định nói gì, ngay lập tức cười xòa với khuôn mặt khả ố.
– Đại: Ủa mà sao bữa nay mày hay đi học muộn thế, làm bọn tao đợi mãi mà không thấy.
– Tôi: Tao bận, mà vụ gì trong đó vậy?
– Thuấn: Trong lớp này có con nhỏ ở đâu mới chuyển xuống, xinh bá cháy bọ chét luôn.
– Tôi: Có hả?
– Đại: Nhưng mà nó chảnh lắm, chưa có một thằng nào bắt chuyện được với nó, trừ thằng Toàn.
Nghe đến đây thì tôi đã ngờ ngợ ra hai thằng ôn này đang nói đến ai.
– Tôi: Bọn mày thử chưa?
– Thuấn: Rồi, nhưng mà nó chảnh quá, làm quen không được.
– Tôi: Haha, thánh cua gái cũng phải chịu thua à?
– Thuấn: Tao đố mày bắt chuyện được với nó đó. Cái đứa đang ngồi nói chuyện với thằng Toàn kia kìa.
Tôi ngó vào lớp, chỗ mà thằng Thuấn đang chỉ. Quả đúng là nhỏ My.
– Tôi: Nếu được thì sao?
– Thuấn: Tao khao mày uống nước mía một tuần.
– Tôi: Mày chắc chưa?
– Chắc. – Thằng nhỏ gật đầu chắc nịch.
– Tôi: Bọn mày banh mắt lên mà xem này, tao chỉ cần ho một tiếng là nó chạy ra rủ tao đi ăn liền này.
– Thuấn: Nếu thật vậy tao khao mày ăn sáng một tháng, haha.
– Tôi: Còn không thì tao khao mày một tháng. Xem này.
Tôi chen vào cửa lớp rồi hắng giọng một cái.
– E hèm.
Nhỏ My quay sang nhìn rồi ngay lập tức chạy ra.
– My: Bây giờ mới xuống àh, tui đói quá rồi nè, đi ăn thôi.
Tôi quay lại nháy mắt với hai thằng bạn, chúng nó mắt chữ @ mồm chữ 0 nhìn tôi.
– Tôi: Ừ, đi thôi. – Rồi quay qua hai thằng ôn thần. – Đi ăn sáng bạn hiền ơi.
Không cần nói cũng biết hai thằng nó đồng loạt gật đầu cái rụp. Xong 4 đứa tôi xuống căn tin trong ánh mắt gato của bao nhiêu thằng khác.
Xuống tới căn tin thì phải nói là đông như kiến, đông đến nỗi con muỗi mà bay vô cũng bị chèn ép chết tươi.
– My: Sao mà đông dữ vậy trời.
– Đại: Để mình.
Rồi nó hùng hổ đi tớ một bàn mà có 4 ông lớp 12 đang ngồi.
– Đại: Mấy anh nhường chỗ cho em được không nhỉ? – Nó chống hai tay xuống bàn.
Mấy ông anh 12 mặt biến sắc rút quân luôn. Quen thằng này bao lâu nay bây giờ tôi mới biết tiếng nói của thằng này có trọng lượng đến thế đấy. Xong bọn tôi ngồi vào bàn.
– Tôi: Tao ăn bún, bọn mày ăn gì?
– Thuấn: Bún luôn.
– Đại: Tao cũng vậy.
– My: Tui cũng bún. Với thêm 1 hộp sữa yomost nha.
– Tôi: Cô đi kêu đồ ăn đi chứ dặn ai vậy? 4 bún, 3 nước mía với sữa gì đó thì gọi đi.
– My: Cậu…
– Tôi: Cậu cái dề? Gọi đi.
– My: Cô ơi…
– Tôi: Ra quầy nói đàng hoàng chứ ngồi mà hét vậy àh?
– My: Grừ…
Nhỏ này tức xì khói đầu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gọi đồ ăn.
– Thuấn: Mày làm gì mà sao con nhỏ chảnh thế lại nghe lời mày vậy?
– Tôi: Tao biết đâu, chắc tại nó thấy tao đẹp trai nên vậy đó mà. – Tôi nhún vai.
Lát sau nhỏ My bưng một mâm 4 tô bún nghi ngút khói ra.
– My: Trời ơi nặng quá.
– Tôi: Có mấy tô bún cũng than nặng. Rồi không có rau sao ăn? Đi lấy thêm rau đi, àh lấy thêm chai tương ớt nha.
Nhỏ này vẫn ngoan ngoãn đi lấy rau với tương. Hai ông thần kia thì há hốc mồm khi thấy tôi sai nhỏ đó như sai con đẻ, mà cũng đúng thôi, chính tôi cũng còn phải ngạc nhiên nữa là.
Rồi tôi ngồi cắm đầu vào ăn, còn hai thằng ôn kia thì chém gió đủ điều để bắt chuyện với nhỏ My. Nhưng mà dễ gì nhỏ này chịu trả lời hai thằng ôn đó. Kết quả là hết nguyên buổi ra chơi mà hai thằng ôn kia chả khui cho nhỏ này mở miệng nói được câu nào.