Ngay cả mấy tên cầu thủ đang đá ngoài sân cũng liên tục tạo dáng làm kiểu thể hiện để tập trung sự chú ý của mấy nhỏ cổ vũ chứ đá đám có ra tí hồn nào đâu. Thế mà mấy nhỏ ở ngoài cũng mê tít mắt, hễ thấy thằng nào cầm được bóng là la hét om sòm. Và hậu quả là một thằng cu em được cổ vũ nên sướng quá cắm đầu cắm cổ dắt bóng chạy nhanh đến khung thành và bị một thằng bên kia xoạc bóng và ngã lăn lóc ra sân. Thằng nhỏ nằm ôm chân, mặt nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt.
Cả đám bu hết lại xung quanh thằng đó.
– Hình như là trật chân rồi. – Một thằng lên tiếng.
– Ở đây có ai biết chữa không? – Mấy đứa nhao nhao hỏi nhau.
Rồi đứa nào đứa nấy đều thi nhau lắc đầu lia lịa.
– Ông biết bẻ lại khớp không? – Nhỏ đó hỏi nhưng không nhìn tôi.
– Cũng biết sơ sơ, ngày xưa bị riết hà. – Tôi trả lời.
– Vậy sao không qua giúp người ta đi.
– Đợi chút xem sao đã, kẻo người ta kêu mình lắm chuyện.
– Ừh.
Mãi 5 phút sau mà vẫn chẳng có ai bẻ lại khớp cho thằng đó nên thằng đó cứ nằm lì ôm chân kêu la thảm thiết.
– Xin lỗi cho mình vào một chút. – Tôi chen vào giữa đám đông rồi ngồi xuống cạnh thằng đó.
Theo như tôi thấy thằng này chỉ bị trật nhẹ thôi, mắt cá chân chỉ hơi đỏ lên một chút. Có vậy mà nó cũng nằm rên la inh ỏi từ nãy tới giờ như sắp die đến nơi rồi vậy. Tôi cầm chân của nó lên rồi bóp mạnh vào gần chỗ đau của nó một phát làm nó càng la lớn hơn.
– Này, anh làm gì thế? Không biết chữa thì cũng không nên làm vậy như chứ. – Một thằng toan đẩy tôi ra thì bị nhỏ kia ngăn lại.
– Tôi: Ai đó lấy giùm tôi cục đá kia đi. – Tôi chỉ về phía sau lưng thằng bị trật khớp.
Ngay khi tất cả mọi người, kể cả thằng đó đều đưa mắt nhìn theo hướng tôi chỉ thì…
– Rặc… ah… ah… ah…
– Xong rồi đó. – Tôi phủi tay đứng dậy.
– Vậy là xong rồi hả?
– Có phải không đây?
Vài đứa bán tín bán nghi nhìn tôi rồi quay sang hỏi thằng kia:
– Này, cậu sao rồi?
– Đỡ đau rồi. Cảm ơn anh nha. – Thằng đó bám vai hai thằng bạn đứng lên.
– Xin lỗi, hồi nãy mình có gì không phải thì bạn bỏ qua nha. – Thằng hồi nãy toan đánh tôi đứng gãi đầu cười hềnh hệch.
– Tôi: Ừ, không có gì đâu. – Rồi tôi quay trở ra đường biên ngồi tiếp tục theo dõi trận đấu.
– Anh ơi! – Khi tôi đang ngồi thì có ai đó vỗ vai tôi.
Tôi quay sang xem là ai thì xuýt rớt hàm. Trước mặt tôi là một cô bé tóc tém mặt trái xoan, đôi mắt biếc như hút hồn người ta. Cặp môi hình trái tim bặm vào trông xinh quá thể. Mà đó chưa phải là điều quan trọng. Điều quan trọng ở đây là nhỏ này mặc áo đá banh cổ hơi rộng mà lại đứng cúi người xuống thì các thím thử bảo xem tôi thấy thứ gì?
Tôi làm mặt lạnh như tiền vì mình là thanh niên cứng mà.
– Hử? – Tôi đáp một chữ gọn lỏn.
– Bạn em bị đau chân không đá banh được. Anh vào đá thay bạn em một lát được không? – Nhỏ gái này nói ngọt như rót mật vào tai.
– Chắc là… – Tôi đang định từ chối thì nhỏ kia huých vai tôi.
– Đừng nói ông không biết đá banh nha.
– Giỡn hoài, lát nữa thấy tôi đá hay quá thì cũng nên kiềm chế cảm xúc, đừng có mê tôi nha. – Tôi nói cợt rồi đứng lên đi vào sân. Thấy tôi vào sân thì bọn đội bên kia tỏ vẻ không được vui cho lắm và có vài thằng kiến nghị không cho tôi vào thay. Nhưng mà bị nữ khán giả bên này bắt cớ là bọn nó chơi xấu làm trật trân cầu thủ bên này nên bọn bên kia cho dù không muốn cho tôi đá cũng đành phải chịu.
Bọn này dựng đội hình 2 – 1 – 2 và tôi được gắp đứng vào vị trí số 1 rồi trận đấu lại bắt đầu. Bên tôi phát banh trước, thằng tiền đạo (TĐ1) bắt xê chuyền bóng sang cho TĐ2 rồi lại chuyền về tôi. Vừa chuyền xong là hai thằng đó vừa lao thẳng lên phần sân đối phương vừa ra hiệu cho tôi chuyền lên. Tôi co giò sút nhẹ làm thành đường chuyền bổng lên cho thằng TĐ1, đường chuyền có thể nói là quá đẹp, bóng đáp đúng tầm chân của thằng TĐ1. Vừa nhận được bóng, thằng này lại đi theo vết xe đổ của thằng cu đang ngồi ngoài sân, nó đứng làm màu rồi tâng bóng này nọ các kiểu để lấy le với lũ khán giả. Khi thằng hậu vệ của đội kia lao lên gần tới thì thằng này không kịp giữ bóng lại và kết quả là trái bóng nằm gọn trong chân thằng hậu vệ kia, thế là team kia nhanh chóng triển khai tấn công nhanh. Bóng được chuyền lên cho thằng TĐ đội kia, nó dốc bóng lao nhanh về phần sân phía tôi, đằng sau nó là 2 thằng nữa đang bức tốc chạy lên yểm trợ. Tôi cũng lao tới cản bóng, thằng kia liếc tôi một cái rồi nhếch mép cười khinh bỉ. Nó còn đứng đảo bóng qua lại làm màu thách thức tôi nữa chứ. Thật sự nói không phải khoe chứ tôi dù có không giỏi hẳn về kỹ thuật cá nhân nhưng chí ít cũng vượt xa thằng này.
– Điêu luyện thật. – Tôi khen đểu.
Nó tưởng thật nên hếch hàm phổng mũi. Tôi nhẹ nhàng khều chân đoạt và đẩy bóng lệch hướng sang bên trái rồi dắt bóng vượt mặt thằng đó. Tôi cũng không quên buông lại nó một câu:
– Biểu diễn hay đó, nhưng mà xem đây mà học hỏi thêm nha. – Tôi nói kèm theo động tác phụ họa.
Tôi đảo bóng theo đường ziczac qua mặt hai thằng một cách nhẹ nhàng. Tiếp đó tôi chạy ra trước bóng một bước rồi cho bóng chạy lên gót chân mình và cộng thêm tí lực làm bóng bay từ đằng sau lưng tôi bay qua đầu cả tôi và thằng trung vệ đang đứng án ngữ trước mặt tôi. Sau đó tôi vọt lẹ ra đằng sau thằng đó nhận bóng, nhận thấy chẳng còn cách khung thành bao xa, hơn nữa thằng hậu vệ còn lại thì đang chuẩn bị tư thế xoạc bóng nên tôi dắt nhẹ bóng sang bên phải để né cú xoạc bóng của thằng hậu vệ, tiện thể tôi mượn luôn thân mình của nó để bật tường và bất ngờ tung ngay một cú sút làm thủ môn team kia giật mình bay người bắt bóng. Bóng đập xà ngang bên góc trái rồi nẩy ra ngoài, tôi lại bức tốc lao tới và làm một quả hattrick vào góc trên bên phải. Quả này có cho thằng thủ môn kia là 3 đầu 6 tay cũng không đỡ nổi.
Lúc quay lại nhìn nhỏ kia thì tôi mới nhận ra rằng không khí ở đây đang chìm trong yên lặng, yên lặng đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng kêu o o của mấy con muỗi đang bay, và tất cả đều đang há hốc mồm trố mắt nhìn tôi.
– Có cần phải biểu cảm thế không? – Tôi lẩm bẩm.
Chừng 10s sau đó thì bọn kia mới hoàn hồn.
– VÀOOO!!!
– Vào rồi!!!
– Yohhh, yohoh!!!
…
Khán giả hô hào rần rần hết công suất của bộ loa, sức công phá của dàn loa này có thể xuyên thủng màng nhĩ của các mục tiêu đứng gần cũng nên. Cũng may là tôi kịp bịt tai lại chứ nếu không thì…
Còn nhỏ kia thì đưa ngón tay cái ra kèm theo một nụ cười tươi rói như ánh sáng mặt trời lúc hừng đông.
Từ lúc đó tôi chỉ lui về phòng thủ cho mấy thằng kia mặc sức quẩy trên sân. Chỉ tội cho thằng thủ môn bên tôi vì từ lúc tôi vào sân thì nó không được sờ vào quả bóng dù chỉ 1 lần.
Kết thúc trận đấu bọn kia phải ấm ức gánh chịu tỉ số 3 – 0 nghiêng về team bên tôi. Vừa trở ra thì nhỏ kia đưa cho tôi một chai nước khoáng.
– Cảm ơn. Thấy tôi đá thế nào? – Tôi nhận lấy chai nước mát lạnh tu luôn một hơi hết nửa chai.
– Cũng tàm tạm thôi. – Nhỏ đó bĩu môi khoanh tay trước ngực.
– Săxx. – Tôi sặc nước. – Đá hay vậy mà bảo tàm tạm á)?
– Chứ ông muốn tui nói thế nào? Nói trước tui đây không biết nói sai sự thật đâu.
– Có mà nói sai sự thật rồi giả bộ không biết thì có.
– Hả? Ông vừa nói cái gì?
– À, không, không có gì. Mà tôi đây rộng lượng lắm, không chấp nhất với con nít làm gì. – Tôi xua tay.
– Ông đúng là muốn chết mà. – Nhỏ này vừa gầm vừa giơ tay lên.
Theo phản xạ tôi đưa tay đỡ ở bụng nhưng…
– Ui da… – Tôi ôm chân nhảy cò cò.
– Cho chừa, dám nói tui con nít hả? – Nhỏ đó phủi tay.
– Hic, ai lại chơi xấu tính thế. Rõ ràng là đã giơ nắm đấm lên rồi mà lại chơi giẫm chân là sao?
– Ông không nghe câu giương đông kích tây à? Blêu:
– Nhỏ đó nheo mắt lè lưỡi trêu ngươi tôi.
– À… bạn gì đó ơi. – Giọng nói ngọt ngào của ai đó hình như đang gọi tôi từ sau lưng.
– Có gái gọi kìa. – Nhỏ đó hất mặt.
Tôi quay lại phía sau, thì ra là cô nàng hồi nãy.
– À… ừ, có chuyện gì thế? – Tôi lắp bắp gãi đầu.
– Hai bạn đi ăn mừng chung với tụi này luôn nha. – Cô nàng đó ngỏ lời mời.
Lâu lâu mới được gái xinh mời đi ăn, nếu mà tôi từ chối thì thật có lỗi với đời quá. Nhưng nếu mà mình đồng ý ngay thì đảm bảo mấy em nó cười mình ngay, thế nên tôi vờ từ chối vì biết thể nào mấy ẻm cũng còn năn nỉ ỉ ôi thêm lần nữa.
– À… xin lỗi nha, cũng khá muộn rồi nên tụi này phải về thôi.
Quả nhiên tôi đoán trúng phóc, em gái đó năn nỉ tôi thật:
– Đi ăn một chút thôi mà, nha. Đằng nào cũng về trễ rồi nên trễ chút nữa cũng không sao đâu. – Em nó chắp hai tay ra sau lưng, mỏ thì chu chu ra trông dễ thương miễn chê luôn. Gặp trường hợp này thì bố con thằng nào lỡ từ chối cơ chứ.
– Ừ. – Rồi quay ra đằng sau. – Cô có đi không?
– Chẳng lẽ ông để tui về một mình? – Nhỏ đó trả lời.
– Vậy chúng ta đi thôi nào. – Em gái kia phấn khởi ra hiệu cho lũ bạn.
Bọn tôi đi theo lũ này đi đánh chén hết xe cá viên chiên này đến xe cá viên khác, rồi nào là trà sữa, bánh chuối… Vừa ăn chúng nó vừa luôn phiên nhau đứng ra ca hát inh ỏi, tôi với nhỏ kia thì an phận ngồi vỗ tay làm chiến sĩ diệt mồi. Hôm đó phải nói là tôi ăn muốn nứt bụng luôn.
Đánh chén no say rồi cả lũ tạm biệt nhau nhà ai nấy về.
– Nhà hai bạn ở đâu vậy? – Em gái đó (Hương) hỏi bọn tôi.
– Bọn mình ở khu nhà trọ gần đây thôi.
– H (Hương, tên dài quá nên tg lười viết chút xíu): Hai bạn là khách đi tàu mới thuê phòng trọ hồi chiều à?
– Tôi: Sao bạn biết? – Tôi ngạc nhiên.
– H: Mình đoán vậy thôi. Mà trông bạn thì chắc là 16 tuổi rồi nhỉ?
– Đoán hay vậy? Vậy bạn thử đoán người này xem? – Tôi chỉ vào nhỏ kia. – Ơ… đâu rồi?
– H: Ở đằng sau kìa.
Tôi quay lại phía sau, nhỏ đó đang ngồi bệt xuống đất ôm chân.
– Sao vậy? Mới đi bộ có chút xíu mà đã đau chân rồi à? – Tôi đá đểu.
– Tại ông ế.
– Hơơ, tôi ‘ế’ thì ảnh hưởng gì đến chân của cô? – Tôi thắc mắc.
– Tại hồi nãy giẫm chân của ông, xong giờ còn vấp phải cục đá nên chắc bị trật chân rồi. – Nhỏ này nhăn mặt mếu máo.
Thấy vậy tôi cũng hơi lo nên ngồi xuống kéo chân nhỏ đó ra xem, quả đúng là bị trật thật.
– Tôi: Bị vấp cục đá từ khi nào?
– Ở đằng kia.
– Đau mà sao không nói năng gì hết vậy? Nếu tôi không quay lại thì cô tính ngồi lì ở đây đến sáng à? – Không hiểu sao thấy nhỏ này bị thương mà tôi lại thấy xót trong lòng, chắc chỉ là vì nhỏ này có vẻ ngoài quá giống người tôi yêu mà thôi.
– Tui có gọi, nhưng mà ông mải nói chuyện nên có nghe đâu. – Nhỏ này phụng phịu chu mỏ.
– Ờh… xin lỗi.
– Ừm. – Nhỏ đó khẽ gật đầu.
– Cô có còn sợ không?
– Sợ cái gì? – Nhỏ đó ngước đôi mắt long lanh lên nhìn tôi.
– A… Mờ a… Maaa – Tôi nói thật chậm từng chữ một cách thật rùng rợn.
– Ah ah ah ah!!! – Nhỏ đó sợ hãi ôm chặt lấy tôi.
– Xong rồi, con ma đi rồi. Cô thử đứng lên xem nào.
Nhận ra mình bị lừa, nhỏ đó đẩy tôi ra rồi đấm thùm thụp vào ngực tôi.
– Đồ đáng ghét đáng ghét đáng ghét… – Nhỏ này chắc học võ kinh điển lắm đây, đấm tôi cú nào là thốn cú đấy.
– Đừng đấm nữa, đấm nữa là lép ngực tôi đó.
Nhỏ đó đang đấm mà nghe thấy câu đó của tôi thì bỗng phì cười.
– Tôi: Đúng rồi, cười sẽ xinh hơn đó.
Nhỏ đó đỏ mặt rồi cắm đầu bỏ đi trước. Tôi với nhỏ H cũng đuổi theo ngay đằng sau.
– Chết, 11h30 rồi. Bà chủ khóa cổng mất rồi. – Tôi đứng ngơ ngác nhìn cánh cổng vào nhà trọ đang bị khóa chặt.
– H: Mình biết có đường khác vào trong, theo mình đi.
Không còn cách nào khác, bọn tôi đành đi theo nhỏ H vòng ra đằng sau khu nhà trọ.
– H cũng ở trọ trong này hả? – Tôi hỏi.
– Không, mình ở nhà đối diện khu trọ này. – Nhỏ này vừa nói vừa kéo mấy nhánh cây khô ra làm lộ ra một cánh cửa nhỏ. Rồi nhỏ này móc trong túi ra một cái chìa khóa mở cửa ra rồi ra hiệu cho bọn tôi vào trong. Vừa đặt chân bước vào trong thì bọn tôi đứng cmn hình luôn do bên trong có hai anh becgie đang nhe hàm răng trắng sáng (như đang quảng cáo kem đánh răng p/s ấy) nở một nụ cười không mấy là thân thiện cho lắm.
– Xùy! Miu, Mon ngoan nào. – Nhỏ H xua tay đuổi hai anh becgie đi.
– Hêyzz, chó mà cũng biết dại gái hả trời? – Tôi hỏi nhỏ kia.
– Giống ông đó. – Nhỏ này phán một câu xanh rờn rồi chạy biến về phòng.
Nhỏ H thì xua hai anh kia đi xong thì rút quân về.
– Tôi: Cảm ơn H nha.
– H: Ừ, không có gì đâu. Nhỏ H mỉm cười tươi kèm theo cái nháy mắt làm tôi suýt nữa bị hút hồn mất.