Lát sau, tôi đưa đề cho hai nhỏ này làm còn tôi thì mượn cái điện thoại của nhỏ Trúc chơi trò rắn săn mồi trong thời gian chờ đợi.
– Nếu tụi này mà làm được 10 đ thì có được thưởng không á? – Nhỏ Nhi nheo mắt tinh nghịch.
– Được. Cứ làm bài đi. – Tôi vừa dán mắt vào cái điện thoại vừa trải lời.
Vừa hết giờ, tôi cất cái điện thoại đi thu bài rồi ngồi chấm điểm. Quả là sư nào trò nấy, trình bày sạch đẹp, kết quả chuẩn không chỗ chỉnh. Chấm 2 bài 9, 9 mà tôi như mở cờ trong bụng. “Đời mình cũng có trò giỏi rồi, hehe.”
– Đúng hết mà sao chỉ được có 9, 9? – Nhỏ Trúc thắc mắc.
– Thiếu đơn vị kìa, còn của bà Nhi thì vẽ hình bị lệch rồi. Thế là không mất thưởng, haha. – Tôi cười khoái chí.
Xong chưa muốn về nhà, tôi đi lòng vòng dạo mát. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi đến chỗ nhỏ bán. Cái xe hàng thảm thương của nhỏ được đóng lại bằng vài nan gỗ mỏng, nhìn cái xe bị chắp vá thảm thương đến tội. Nhỏ đang lúi húi múc nước lèo vào tô cho nhỏ My bưng ra cho khách. Hôm nay có vẻ nhỏ khá là bận rộn do với cái thời tiết se lạnh thế này thì người ta sẽ tìm đến thứ gì đó làm ấm bụng của họ khi đang đi chơi. Bỗng nhỏ quay lên nhìn chằm chằm sang hướng của tôi, tôi vội quay lưng bỏ đi luôn.
Về đến đoạn đầu đường, tôi gặp bọn thằng Trung vừa đi đâu đó về. Đang tính chào hỏi vài câu thì thằng Trung bỏ về luôn không thèm nhìn tôi lấy một cái.
– Quang: Nó bị làm sao vậy?
– Lực: Bố ai mà biết được nó.
– Tôi: Bọn mày vừa đi đâu về vậy?
– Đi học võ.
– Học võ sao mặc đồ này?
– Đồ bọn tao thay ra cất vào cặp rồi.
– Ừ. Bọn mày học võ gì?
– Taekwondo.
– Lên đai gì rồi?
– Đai to nhất, hehe.
Vừa đi vừa chém gió với bọn này mà vui phết. Chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Tôi mở cửa bước vào nhà, trong nhà chỉ còn mỗi mình thằng Tâm là đang nằm ngáy, còn lũ nhỏ vẫn chưa về. Tôi leo vào trong góc nằm vắt tay lên trán nghĩ vẩn vơ vài điều rồi đánh một giấc.
Hôm sau, tôi tháo băng ra thấy vết thương đã liền da nên chẳng thèm cuốn băng nữa, cộm cộm khó chịu bm đi được.
Lát sau hai nhỏ kia qua gọi đi làm.
– Nay để tui chở cho. – Tôi nói với nhỏ Trúc.
– Thôi, tui chở được.
– Đi xe ngồi sau mà không được ôm sợ rớt lắm, để tui chở cho đỡ sợ. – Tôi nói đùa.
– Đó, ông dám ôm không? – Nhỏ này hất mặt xắn tay áo.
– Hềhề, giỡn thôi chứ vòng tay tui ôm cũng có hết được cái bụng bà đâu mà. – Tôi cười khềnh khệch.
– Ông chết chắc rồi, tui vầy mà dám chê tui mập hả? – Nhỏ vác dép rượt tôi chạy rẽ đất.
Hai đứa kia thì đứng cười khềnh khệch mà không chịu vào can lại, bạn bè tốt là thế đấy. Vừa đến quán, c. Mai xách giỏ chạy ra bàn giao công việc lại cho bọn tôi rồi đi đâu mất.
– Kiểu này là đi chơi với anh Hoàng đây mà. – Nhỏ Nhi chẹp miệng.
– Ừ, tui cũng nghĩ thế. – Thằng Tâm gật gù.
– A. Hoàng là ai vậy mày? – Tôi khều hỏi nhỏ thằng Tâm.
– Ai biết đâu. – Nó đáp tỉnh ruồi.
Cũng may là tôi kiềm chế lại được, không thì tôi với lấy cái ca tương gãy cmn răng thằng này rồi. Không biết gì mà gật gù như đúng rồi.
– A. Hoàng là chồng sắp cưới của chị ấy đó. – Nhỏ Trúc nhấp miếng nước cam rồi nói.
– Nhi: Khách vào rồi, tui đi pha đồ uống. Mấy ông bà phân chia mà chạy bàn đi. – Nhỏ Nhi khôn lỏi nói rồi chạy tót ra quầy đứng.
Làm đến chiều, được cái nay quán ế nên cũng khỏe. Lúc bọn tôi chuẩn bị dọn quán đi về thì c. Mai gọi điện về số điện thoại của quán. Tôi nhấc máy lên nghe.
– A nhô, em nghe.
– Đức hả, mấy đứa chuẩn bị về chưa?
– Đang dọn quán rồi chị.
– Ừ, chị nhờ em đi lên BXL đón con My dùm chị nha.
– Chị nhờ vậy khác nào làm khó em, em có xe đâu mà đi. – Tôi từ chối.
– Em cứ ra chỗ anh bảo vệ kêu cho chị lấy xe là bác ấy đưa cho. Chị cũng đang trên đường từ PT về nhưng chắc cả tiếng nữa mới về tới, em giúp chị nha. Vậy nha… tút… tút… tút…
– Nhi: C. Mai gọi hả?
– Ừ.
– Trúc: Chị nói gì á?
– Kêu hai bà đi rước giùm bà nhỏ về.
– Bà nhỏ?
– Em gái dễ thương của c. Mai ấy.
– Chị kêu ai thì người đó đi đi. – Nhỏ Nhi đẩy thẳng mặt.
– Nhưng chị kêu bà đi đó.
– Trúc: Loa to mà, tụi này cũng nghe hết chứ bộ. Xì, ông lừa ai vậy.
– Nhi: Thôi đi đi, không còn ai giữ ông lại đâu. – Nhỏ này xua tay.
Tôi nhìn thằng Tâm bằng ánh mắt cầu cứu, ai ngờ nó cũng phũ phàng không kém.
– Tao về nhà trước đợi mày, đi thanh thản nha.
– Thánh họ mày! – Tôi cầm cái ca nhựa ném nó.
– Biết thế nãy khỏi nghe điện thoại cho rồi. – Tôi lầm bầm đi lấy xe.
…
Vừa dắt con ẹt màu xanh của c. Mai từ trong nhà xe ra thì nhỏ Trúc lạch bạch chạy xuống.
– Êk chờ đã.
– Có chuyện gì hả?
– C. Mai kêu tui đưa thêm cho ông cái này cho chắc ăn. – Vừa nói nhỏ vừa đưa cho tôi 2 tr.
– Đưa làm gì nhiều vậy? – Tôi thắc mắc.
– Cầm đi cho chắc ăn.
– Ừ.
– Cầm thêm cái điện thoại của tui đi nè, lỡ có gì thì còn gọi về. Trong đó có số của c. Mai với cái Nhi rồi đó.
– Làm như tiễn tui lần cuối vậy, không cần lo lắng thế đâu. – Tôi phì cười nhéo cái má của nhỏ.
– Xì, cầm đi cho chắc ăn. – Nhỏ dúi điện thoại vào tay tôi rồi chạy biến.
Leo lên xe, tôi lái thẳng đến chỗ c. Mai bảo. Công nhận chạy xe ngon đã thật, máy êm như ru. Thoáng chốc đã đến nơi, tôi dừng xe lấy điện thoại ra alo cho c. Mai.
– Em đến nơi rồi, em chị đứng chỗ nào vậy?
– À, em tìm quán karaoke mimi ấy. Con bé đang trong đó, em vào lôi nó về dùm chị.
Xong chị ấy lại cúp máy luôn. Tôi cất điện thoại vào túi rồi hỏi đường đến quán kê kê gì đó mà c. Mai vừa bảo. Đến nơi, tôi cũng vào cất xe theo chỉ dẫn của vài anh bảo vệ rồi vào trong quán. Bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về tôi như kiểu sinh vật lạ làm tôi hơi khó chịu.
Để ý ở trong này mới thấy nó chẳng khác gì mấy quán ba mà tôi thấy trên youtube, nhạc đập ầm ĩ, đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy các kiểu, ở khu vực trung tâm là một lũ thanh niên cả trai lẫn gái mặt ngáo đá, đầu xanh đầu đỏ đủ loại, ăn mặc sành điệu lắm đang nhảy nhót nhoi nhoi như con dòi. Không biết bọn này đang nghĩ gì trong đầu nữa mà ôm nhau hôn hít rồi nhảy nhót như lũ dở hơi vậy. Thật là đắng lòng thanh niên.
Lấy hai tay bịt tai lại, tôi cố đi từng ngóc ngách tìm con nhỏ chua chát đó. Tìm mãi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó đang ngồi chỗ quầy rượu cùng với vài con nhỏ khác đang ngồi uống rượu với mấy thằng nào đó. Tôi lạnh lùng bước đến chỗ đó nói to vào tai nó.
– C. Mai kêu tôi qua lôi cô về.
Nó cứ nằm gục đầu xuống bàn, chắc là uống say cmnr.
– Ê, mày là thằng chó nào? Sao dám đụng vào người bạn gái tao hả? – Một thằng tóc bạc trắng cầm chai rượu chĩa vào mặt tôi.
Tội nghiệp thằng đó, còn trẻ mà mắc bệnh máu trắng, bị nặng đến nỗi tóc tai cũng bạc phơ.
– Tao… – Tôi chẳng biết nói gì với bọn này nữa. Vì mình thân cô thế cô nếu có lỡ mồm một cái thì bị bọn nó bu lại hội đồng thì mình có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát, huống hồ vết thương của mình còn chưa khỏi nên không thể đánh nhau lúc này được.
– Tao là anh trai nó, đến đưa nó về. – Tôi nói dóc.
– Nó có anh trai hả tụi bay? – Thằng đó quay lại hỏi bọn bạn nó.
– Tao không nghe con My nhắc đến, thử hỏi nó là biết thôi. – Một con nhỏ tướng ‘ngon’ ăn mặc sexy, tóc nhuộm tím dựng lên như con nhím hất mặt bảo.
– Nó say mẹ rồi, hỏi han gì được.
– À, hình như nó bảo có ông anh rể tên Hoàng gì đó. – Một con nhỏ trông đỡ dị hơn lên tiếng.
Rồi thằng đó quay qua nhìn tôi.
– Anh tên Hoàng à… ợ…
– À ừ, Hoàng. – Tôi nhận bừa.
– Xin lỗi, nãy em thất lễ quá… chỗ anh em, anh đừng… ợ… so đo nha. – Nó khoác vai tôi như thể đúng rồi vậy.
– Tôi dẫn nó về được chưa?
– Anh cứ tự nhiên, hàhà. – Thằng này cũng say cmnr, nói chuyện mà cứ phà vào mặt tôi, toàn là mùi rượu không, khó chịu bm.
Dìu con nhỏ chảnh chọe đó dậy mà nó cứ hất tay tôi ra, miệng thì cứ lảm nhảm cái khỉ khô gì đó.
– Ê khoan đã anh. – Thằng đó chặn tôi lại.
Không lẽ nó phát hiện mình là giả mạo à ta? Tôi cố lấy hết can đảm ra, nghiêm giọng hỏi:
– Còn chuyện gì nữa?
– Theo luật của tụi em thì đứa nào say hoặc về trước phải thanh toán hết chi phí anh ạ. – Nó cười đểu.
– Bao nhiêu?
– Em đâu biết đâu, anh hỏi anh bồi kia kìa. – Nó hất mặt về phía anh bồi đang đứng rót rượu.
Tôi ra quầy tính tiền một mình.
– Tính tiền bàn đó cho em đi anh.
– Ok, đợi anh chút. – Ông mở sổ xem xem một lát rồi dò trên máy tính rồi cất giọng làm tôi mém bật ngửa.
– Bàn đó tổng cộng 1 tr5.
– Có nhầm lẫn gì không vậy anh?
– Nhầm sao được, chỗ anh làm ăn uy tín mà em.
Tôi đành móc tiền ra nộp cho ống để có thể an toàn rút về nhà sớm.
– Cảm ơn anh nha, đi về coi chừng xe kén nha. – Thằng này nói to làm tôi tức muốn đấm rụng hết cmn răng của thằng này đi.
– Này… anh là ai vậy hả? Dẫn tôi đi đâu thế? – Nó đẩy tôi ra.
– Đi về.
Tôi để nó đứng đó, còn mình đi lấy xe. Lúc trở ra thấy nó đang ngồi bệt dựa vào tường ngủ mịa rồi.
Tôi lại móc cái điện thoại ra alo cho c. Mai. Vừa ấn số xong thì có cuộc gọi đến. Trung calling…
– Alo.
– Ủa ai vậy? Sao cầm máy của Trúc.
– Trúc không có ở đây… – Tôi vừa nói đến đó thì thằng Trung cúp máy luôn.
Ngay lập tức lại đến C. Mai calling…
– Alo em nghe đây.
– Tìm được con bé chưa em?
– Rồi, nhưng mà nó say bí tỉ, em không chở được đâu.
– Vậy em gọi taxi chở nó về quán giùm chị, giờ chị qua đó luôn.
– Dạ.
Lần này tôi cúp máy trước rồi ra vẫy chiếc taxi mai linh.
Về đến quán, tôi tính tiền xe rồi đưa nó vào trong quán. Con gái con đứa gì mà uống say bí tỉ không biết trời trăng mây gió là gì nữa.
– Ọe… oẹ… oẹ…
Cmn, nó nôn ra đầy áo tôi rồi, nôn toàn mùi rượu không. Nói thật lúc đó tôi chỉ muốn ném mịa nó xuống đó cho rồi. Quẳng nó xuống cái giường đơn xong tôi vô nhà vệ sinh rửa tay thay áo.
Xong xuôi tôi ra quầy ngồi nghịch cái máy tính của quán. Đang on vlcm thì mấy thằng đệ trong bang chat riêng với tôi.
– Bữa nay huynh ở đâu thế?
– Chú hỏi làm gì? – Tôi crep lại.
– Đệ hỏi chơi thôi, biết đâu huynh ở gần chỗ đệ thì đệ mời huynh làm vài ly cafe.
– Anh đang ở LK.
– Ôi, thế là gần chỗ đệ rồi. Huynh ở thôn nào để đệ qua, huynh đệ giao lưu tí cho biết mặt.
– Ừ, bữa nào rảnh đi. Chứ anh thì lu bu bận bịu lắm.
– Vậy chủ nhật này nha, lát huynh pm địa chỉ qua cho đệ. Sáng chủ nhật đệ qua đó.
Tôi cũng pm đại qua cho nó, vừa xong thì c. Mai về tới nơi.
Bàn giao lại hết cho c. Mai rồi tôi xin phép về.
– Ừ, chị cảm ơn nha.
– Không có gì đâu chị.
– Em lấy xe đó về đi, chứ giờ mà đi bộ thì biết chừng nào mới về đến nhà?
– Da…
– Cứ lấy đi, không sao đâu. Miễn là đừng phá hư của chị là được.
– Dạ.
Tôi lại leo lên con ẹt chạy về nhà.
– Sao mày đưa cả xe của c. Mai về vậy? – Thằng Tâm chồm dậy hỏi tôi.
– C. Mai kêu mà.
– Ừ. Xe đẹp chạy chắc sướng lắm nhỉ?
– Ừ, chạy thử không?
– Thôi thôi, tao có biết chạy xe đâu mà kêu tao thử. Hư xe tao biết lấy gì đền.
– Mày sợ thì thôi vậy.
– Ừ, mà mày có đưa được nó về không?
– Có.
– Nó không làm khó mày à?
– Nó say mịa rồi có còn biết cái chó gì đâu mà làm khó.
– Nó uống rượu hả?
– Ừ, nhiều nữa là đằng khác.
– Ghê vậy?
– Ừ, nó mất chất quá rồi.
– Mất chất là sao?
– Có nói mày cũng chả hiểu đâu. Thôi tao đi tắm đây.
Đi tắm rửa cho mát mẻ rồi tôi qua nhà nhỏ Trúc để trả lại cái điện thoại.
– Hồi nãy thằng Trung có gọi cho bà đó.
– Vậy hả? Rồi ống nói gì không?
– Không, thấy tôi nghe máy cái nó cúp luôn.
– Ừ. Mà tui nhờ ông chuyện này được không? – Nhỏ này ngập ngừng.
– Được. Nói đi.
– Chuyện là tui muốn nhờ ông tư vấn giúp xíu chuyện.
– Ừ, được mà.
– À… ừm… tui hỏi nhưng ông phải hứa giữ bí mật cho tui đó.
– Ừ, hứa.
– Ừm… tui thích 1 người và tui biết người đó cũng thích tui nhưng không biết do hắn khờ hay nhút nhát mà không chịu mở lời với tui. Tui là con gái nên không thể mở lời trước được, ông nói tui phải làm sao đây?
– Thế kỷ nào rồi mà bà còn suy nghĩ kiểu đó? Thời buổi này con gái mở lời với con trai là chuyện bình thường rồi. Bà nên mở lời sớm, nếu không vài bữa thằng đó lại bỏ cuộc đem lòng trao cho người khác thì bà có hối hận cũng không kịp.
– Không có cách khác sao?
– Nhiều lắm nhưng mà cách này là đơn giản nhất rồi.
– Ông thử nói cách khác xem.
– Nếu không thì thế này, đảm bảo nó sẽ ngỏ lời trước với bà.
– Cách gì?
– Blabla…
– Được đó. Thứ 5 tuần sau là sinh nhật tui, lợi dụng cơ hội đó chúng ta hành động.
– Ok. Lúc xong rồi đừng quên tui là được rồi, hehe.
Về đến nhà, tôi thấy thằng Tâm đang ngồi thẫn thờ dựa lưng vào cột nhà như kiểu thất tình ấy.
– Mấy bữa nay tao thấy mày buồn buồn vậy Tâm? Chuyện tình cảm à? – Tôi ngồi xuống chỗ nó.
– Ừ. Mày còn nhớ cái hôm 14/2 không?
– Nhớ.
– Hôm đó tao nghe lời mày từ đầu đến cuối luôn. Nhưng cô ấy từ chối tao rồi. – Nó thở dài thườn thượt rồi nói tiếp. – Cô ấy nói là không muốn có bạn trai lúc này, và cô ấy vẫn chưa thể quên được một người nên không thể chấp nhận tao được.
Đang đợi một người ư? Không lẽ người mà nhỏ đang đợi là… chắc không phải đâu.
– Tâm: Tao hỏi thật mày nha Đức. – Nó đột nhiên quay qua nhìn tôi.
– Chuyện gì?
– Người hôm đó đánh bọn cướp là mày, đúng không?
– K… không, sao mày lại hỏi vậy?
– Vậy tại sao mày lại bị thương?
– S… sao mày biết tao bị thương?
– Mấy ngày nay tao để ý rồi, chỗ vai áo với lưng mày có vệt máu nhỏ, mỗi lần mày bưng bê cái gì hơi nặng là mặt mày nhăn lại, và cả 2 dải băng trong bịch rác nữa.
– Mày để ý ghê thật.
– Sao mày muốn giấu bọn tao là mày bị thương?
– Vết thương ngoài da thôi, nhằm nhò gì đâu.
– Mày không xem tao là anh em rồi, đến cả tao mà mày cũng giấu.
– Xin lỗi, tao sợ mày lại lo cho tao thôi.
– Lần sau không được giấu giếm chuyện gì đâu đó.
– Ừ.