Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm » Phần 90

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Phần 90

Phong gia.

Trong hoa viên cành lá rậm rạp, La Vân một thân sườn xám cầm một cây kéo nhỏ, một đao, một đao cẩn thận tỉa nhánh Phù Dung Tam Sắc mang về từ Vân Nam.

Mặc dù đã gần năm mươi, nhưng do dưỡng nhan rất tốt nên khuôn mặt vẫn là bộ dáng ba mươi mấy tuổi. Móng tay màu đỏ tươi. Cũng nhờ gương mặt mỹ lệ, hơn nữa là đích thủ đoạn cay độc nên bà mới có thể ngồi vững vàng trên vị trí vợ của Phong Triệu, hơn nữa mười mấy năm qua, không một lần lung lay.

Vừa rồi có điện thoại thông báo cho bà, thân thể Phong Khải ngày càng sa sút. Ông ta già rồi, rốt cục cũng đợi cho ông ta già, không uống mười mấy năm sống không dễ chịu. Năm đó, bà đợi mười lăm năm để ngồi lên vị trí này, bây giờ đợi thêm vài năm cũng không đáng là bao. Bà đợi được.

Những nhà khác cũng bắt đầu có chút dị động, nhưng cuối cùng chẳng biết hươu chết về tay ai.

La Vân nhìn vài cọng phù dung nhu nhược trong tay, móng tay thật dài bấm lấy, lá cây kiều diễm nhu nhược kia liền đứt đoạn, khô quắt, chờ chết héo.

Người lái xe thần sắc kich động chạy vào, dường như có chuyện rất gấp.

La Vân nhíu mi: “Chuyện gì?”

Người lái xe cẩn thận cúi người, nói: “Vị được đại thiếu gia nuôi, đã mang thai”

La Vân đưa tay nâng chén sứ trắng, giễu cợt một tiếng: “Người đàn bà kia mang thai, không xác định được có phải là cốt nhục Phong gia hay không, có cái gì mà lo lắng”

Lái xe nói: “Vừa rồi bệnh viện đưa tin, kết quả kiểm tra chính là con của đại thiếu gia”

Biểu tình vốn hờ hững của La Vân trong phút chốc thay đổi, phất phất tay bảo lái xe lui ra.

Nhấp một miếng trà trong tay, sau đó phun ra, cái chén trà giá trị một trăm tám mươi vạn lập tức rơi xuống, vỡ nát. Âm thanh lạnh lùng của La Vân, nói: “Bộ chén này tôi chán ghét, ném hết cho tôi!”

Người giúp việc lập tức cẩn thận thu thập hết “Vâng, phu nhân”

La Vân lắc lắc vòng eo mãnh khảnh, giẫm giày cao gót đi vào biệt thự xa hoa, ánh mắt nheo lại.

Không nghĩ tới, thế nhưng để cho ả đàn bà kia mang thai cốt nhục Phong gia, bên lão gia hỏa Phong Khải kia, chỉ sợ cũng đã nhận được tin tức.

Đứa nhỏ trong bụng cô ta rất có giá trị, Phong Kính coi như đã có người thừa kế, nếu để đứa bé kia sinh ra, lão tử kia yêu thương nó, vị trí trưởng gia chỉ sợ cũng rơi vào tay Phong Kính.

Cái này chỉ sợ khi lão già kia chết đi, Phong gia sẽ phải đổi chủ. Với Phong Khải, đừng nói La Vân bà, ngay cả Phong Nghi chỉ sợ cũng lây chuyện.

Điểm này, La Vân đột nhiên dừng lại, xem ra phong vận cao nhã của phu nhân tỉnh trưởng sau khi cởi ra lại âm trầm đến dọa người, người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh sợ tới mức vội đứng lại, không dám lên tiếng.

“Gọi điện thoại đến nhị thiếu gia cho tôi, bảo nó lập tức trở về nhà”

Khổ tâm hơn hai mươi năm của bà, không cho phép một ả đàn bà từ đâu chui ra cứ như vậy đảo loạn kết cục bà đã định sẵn như vậy.

___________________

Nghe thấy lời của bác sĩ thì cả người Tô Mộc Vũ như rơi vào giấc mộng.

Bác sĩ giải thích, lúc đầu do thai nhi còn quá nhỏ nên không thể xác định chính xác ngày mang thai, chỉ có thể xác định được đoạn thời gian mà thôi. Nhưng DNA không nói dối, đứa nhỏ đích thật là con của Phong Kính.

Cô dùng sức ôm chặt Phong Kính, liều mạng cắn chặt răng, không để ình khóc lên.

Ông trời, tự ban cho cô tuyệt vọng kinh khủng nhất trên đời này, bây giờ lại ban cho cô kinh hỉ cũng lớn nhất.

“Phong… Phong Kính, anh nghe được không? Bác sĩ bảo… là con của anh… Là của anh…” Tô Mộc Vũ run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn nói, bàn tay nắm thật chặt, siết thật chặt, muốn chứng minh mình không có nằm mơ. Đúng vậy, đau quá, thật không phải là giấc mơ.

“Ngoan” Phong Kính nhẹ nhàng cụng trán mình trên trán cô, trái tim vốn lãnh đạm, giờ này khắc này lại điên cuồng đập.

Yết hầu Tô Mộc Vũ nghẹn ngào, cô ngăn nước mắt của mình mà nói: “Em không nên khóc, em phải cười, cười thật vui vẻ. Em ta thật sự rất vui, vui đến muốn chết đi được”. Cô cười, cười cùng nước mắt đang lăn xuống.

Thật tốt, thật tốt quá! Con của cô không phải của người khác, mà là của hắn, là của Phong Kính!

Cho dù thế giới bị hủy diệt trong một khắc này, khiến cô phải chết đi, cô cũng nguyện ý!

Phong Kính hôn lên má, lên trán cô, ôm thật chặt cô vào ngực, bảy tháng sau sẽ có một đứa bé con của hắn ra đời. Sinh mệnh quả thật rất kỳ diệu, kỳ diệu đến nổi khiến cho hắn cảm động đến không chịu nổi.

Tô Mộc Vũ được Phong Kính ôm về nhà, chưa từng buông cô ra. Dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn thấy, Tô Mộc Vũ hai má đỏ bừng, nhiều lần bảo hắn buông cô xuống, lại bị hắn dùng vũ lực trấn áp.

Giờ phút này Phong Kính giống như một đứa trẻ, tuỳ hứng đến tột đỉnh. Hắn một đường ôm Tô Mộc Vũ vào trong phòng, đặt cô trên giường lớn mềm mại, thân mật ôm vào trong ngực. Tô Mộc Vũ nằm trong lòng ngực của hắn, cười phảng phất muốn đem niềm vui cả đời hưởng hết trong một ngày.

Cùng lúc đó.

“Cái gì? Đứa nhỏ không phải là của Tần gia chúng ta? Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ta không tin!” Bà Tần biết được tin, sắc mặt khó coi đến tột đỉnh.

Bà cầu một đứa cháu, cầu bao nhiêu năm, một cái cũng không có, sao bà không trách ông trời chứ? Lần này, nửa đường lại bảo không phải cốt nhục Tần gia, nói bà làm sao chịu được?

Tần Nghị Hằng buồn bực đem đũa vỗ vào trên bàn, nói: “Mẹ có thể để con yên một lát không?”

Bà Tần không nghĩ tới sẽ bị con trai mắng, cơm chiều cũng không ăn, bỏ lên phòng.

Một mình Tần Nghị Hằng ngồi thừ trong phòng khách, một đũa lại một đũa gắp thịt đã lạnh tanh vào miệng. Trên mặt hắn là biểu tình chết lặng, hắn đợi năm năm vẫn không có một đứa con, không nghĩ tới Tô Mộc Vũ xa hắn vài tháng, đã mang thai, mà đứa bé này, cũng không phải họ Tần. Quả nhiên ứng với câu: Ác giả ác báo.

Tần thị xuống dốc, ai cũng nhìn ra được, cháy nhà mới lòi mặt chuột. Đơn đặt hàng càng ngày càng ít, cổ phiết tụt dốc thê thảm.

Vị trí trăm năm qua của Tần gia, sắp sụp đổ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất