Bà Tần tự biết đuối lý, con người ta ở trong nhà bà, bà phải có trách nhiệm. Tuy nói bà tận mắt nhìn thấy Tô Mộc Tình bị Cừu Văn mang đi, nhưng đến Phong gia đòi người, bà dám sao? Không nha!
Tô Mộc Tình làm chuyện kia, thật sự rất thiếu đạo đức, hơn nữa… bà còn có suy tính của mình.
Bà Tần cơ hồ là khấn ông khấn bà mới đem hai vị kia đuổi về, trước khi đi bà còn biếu họ mười vạn đồng tiền lì xì, cũng nhận lời nhất định tìm Tô Mộc Tình trở về.
Đưa hai người Khúc Quế Âm ra cửa xong, bà Tần “Phi” một tiếng, quay đầu vào nhà.
Hai ngày này bà suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cảm thấy cứ như vậy Tô Mộc Tình vĩnh viễn cũng không tốt lên được. Nếu có một tiểu tổ tông như vậy trong nhà, bà sợ rằng Tần gia nhất định không vực dậy nổi. Cô ta ỷ vào có Tần Nghị Hằng đã thôi, bây giờ trong bụng không còn cháu đức tôn của bà, thế mà dám giỡn mặt với bà. Đến nỗi Tô Mộc Vũ, không nghĩ tới một người đàn bà từng ly hôn, lại mang thai, mà đứa bé này lại rất có thể là con của Nghị Hằng.
Bà Tần chớp mắt, bất kể thế nào, chỉ cần đứa bé này là con cháu Tần gia, cho dù ông trời ngăn cản, bà nhất định phải ôm nó trở về!
_______________________
Tô Mộc Vũ tự nói với mình: Ngoại trừ người cô quan tâm, không có bất kỳ người nào có thể xúc phạm tới cô, đúng vậy, không có bất kỳ người nào!
Cô có giấc mộng của cô, có bạn bè, có đứa nhỏ bảo bối trong bụng, còn có… Phong Kính.
Chuyện ngu như tự tử, cô sẽ không làm lần thứ hai. Giống như lời Phong Kính đã nói, không còn mạng sống, sẽ không có bất kỳ thứ gì nữa.
Nhưng đứa bé này…
Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại. Cô có chút mờ mịt, làm một người mẹ, cô vạn phần không muốn xóa bỏ đứa con của mình, nhưng chẳng lẽ lại chờ đợi nó được sinh ra sao?
Khi nó biết, nguyên nhân nó đến với cuộc đời này. Khi nó biết, ba của mình là một tên ti tiện như thế nào. Khi nó biết hết mọi thứ, cô phải đối mặt với nó như thế nào đây?
Đứa bé này, là một vết mực đen của Phong gia, Phong gia để yên cho sự tồn tại của nó sao? Mà Phong Kính, một người đàn ông ưu tú như vậy, điều này đối với hắn công bằng sao?
Rất nhiều áp lực từ sự thật áp xuống người cô, khiến cô không thể chống đỡ.
Con ngoan, con nói với mẹ, mẹ nên làm cái gì bây giờ?
Tô Mộc Vũ nghỉ ngơi một tuần, lại bắt đầu nhập học. Tuy rằng bác sĩ đề nghị cô nghỉ ngơi nhiều hơn, khống chế cảm xúc chính mình, nhưng có trốn tránh thì phải trốn đến khi nào? Cả đời này không gặp ai hay sao? Lúc cô ly hôn, danh dự đã bị hủy hết, cô vẫn không trốn tránh, bây giờ cũng thế.
Phong ba trên mạng bị Phong Kính cùng Tiền Phong áp chế hoàn toàn. Vụ tai tiếng tình du͙c cách đây mấy ngày đã là chuyện quá khứ, trên thế giới này, không thiếu nhất chính là tai tiếng tình du͙c. Đến nỗi thành phố S to lớn này, chỉ cần còn một ngày ở bên cạnh Phong Kính, liền không ai dám động đến cô.
Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến trường, hắn không có cách nào ngăn cản cô, bởi vì người phụ nữ này, luôn quật cường đến khiến cho người khác thấy đau lòng.
Tô Mộc Vũ vào lớp học, Chu Hiểu Đồng bật người lo lắng chạy tới, giữ chặt tay cô: “Tiểu Vũ, chị không có sao chứ? Hôm đó không phải em cố ý giấu diếm chị, chỉ là… chỉ là vì… chuyện dó… em cũng không biết nên nói như thế nào…”
Chu Hiểu Đồng luôn nôn nóng, một bụng lời muốn nói lại nhất thời nói không nên lời, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Hiểu Đồng, chị hiểu mà” Tô Mộc Vũ cười, gật gật đầu. Cô biết, Chu Hiểu Đồng hôm đó là vì muốn tốt cho cô, chỉ là có một số việc nhất định sẽ phải phát sinh, phải biết, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết.
Học cô cũng đi, làm thêm cô cũng có mặt. Coi như ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt giễu cợt chói mắt của người khác, ngón tay run nhè nhẹ, cô cũng cố gắng mỉm cười đối mặt.
Thế nhưng, lúc bà Tần đến tìm cô, Tô Mộc Vũ vẫn là lặng đi một chút, sắc mặt thoáng trắng bệch. Đây là lần đầu tiên cô một mình đối mặt với bà Tần sau khi ly hôn.
Bà Tần nhìn thấy Tô Mộc Vũ, lập tức vui vẻ mang theo hộp giữ ấm đến, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bụng Tô Mộc Vũ, như là hận không thể khiến cho đứa bé lập tức được sinh ra “Tiểu Vũ, đứa nhỏ trong bụng con khỏe không?”
Thấy bà Tần vươn tay muốn chạm vào, Tô Mộc Vũ lập tức lui về phía sau từng bước.
Bà Tần có chút đả kich, xách hộp giữ ấm tiến lên, nói: “Mẹ tự mình nấu cho con chút canh gà, đun ba tiếng trong lửa nhỏ, rất bổ dưỡng. Con đến uống xem, thời gian này là lúc đứa nhỏ rất cần dinh dưỡng, nên bồi bổ nhiều một chút”
Tô Mộc Vũ cười lạnh: “Tần phu nhân, thật xin lỗi. Mẹ của tôi họ Khúc. Nên gọi bà là mẹ, hẳn phải là Tô Mộc Tình”
Bà Tần bị nụ cười lạnh trào phúng, biểu cảm có chút ngượng ngùng: “Tiểu Vũ, chúng ta cũng là mẹ chồng nàng dâu năm năm, tình cảm vẫn phải có thôi”
Tô Mộc Vũ quả thực muốn cười. Bây giờ đến đây đánh bài tình cảm với cô, lúc trước đuổi cô ra khỏi nhà sao không để ý tới loại tình cảm đó?
Vì cái gì trên đời này lại có người cho rằng, chỉ cần họ cúi thấp đầu một chút, cô sẽ lại trở về cho bọn họ hành hạ? Ngốc một lần là đủ rồi!
Tô Mộc Vũ một câu cũng không muốn nói, đưa tay bảo hai người vệ sĩ Phong Kính sai đi theo bảo vệ cô đem bà Tần biến đi thật xa, không muốn bẩn ánh mắt mình.
Bà Tần thét chói tai, canh gà vung vãi đầy trên đất nhưng không ai để ý.
Tô Mộc Vũ vỗ nhẹ bụng mình: Con ngoan, mẹ không sợ, mẹ cái gì cũng không sợ.
Cô mỉm cười, che dấu khóe mắt lấp lánh ánh nước.
Đêm đó, cô nhìn Phong Kính, muốn hắn làm tình với mình.
Phong Kính nhìn cô đang mang thai, có chút do dự, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bởi vì hắn nhìn thấy sự khẩn cầu sâu trong đôi mắt cô. Một cái kết trong lòng cô, nhất định phải do hắn đến giải thích.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên giường lớn mềm mại, động tác Phong Kính rất nhẹ, nụ hôn của hắn… khẽ vuốt, khẽ ôn nhu.
Tô Mộc Vũ dùng sức ôm chặt người đàn ông này, nước mắt ở khóe mắt không ngừng chảy xuống, khẩn cầu hắn dùng lực, lại dùng lực, đem thân thể của chính mình tẩy sạch đi vết dơ.
Cô nói: “Thật xin lỗi…”
Cô nói: “Cám ơn anh…”
Những lời còn lại, một chữ cô cũng chưa nói, chỉ là không ngừng lặp lại những lời này, cuối cùng tất cả đều bị Phong Kính nuốt vào…
__________________________
Một tháng sau, bác sĩ gọi điện thoại mời cô tái khám. Tô Mộc Vũ do dự.
Mang thai ba tháng có thể kiểm tra, xác định ba đứa bé là ai.
Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, cả người rúc vào trên ghế sa lon. Cô sợ, thật sự rất sợ, tựa như một sự thật như vậy chỉ cần không biết, bản thân bất kể như thế nào cũng có thể tự mình an ủi, còn có một tia hi vọng, nhưng là một khi nó đã hiện ra, ảo tưởng đều biến mất.
Tô Mộc sợ, sợ đến tột đỉnh, sợ đến cả người đều phát run.
Làm sao bây giờ? Ai tới nói cho cô biết, cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Phong Kính đau lòng ôm lấy cô, đem cục tròn tròn trên ghế ôm vào trong lòng, hắn hôn ngón tay của cô. Hắn nói: “Đừng sợ, chúng ta cùng đi”
Tô Mộc Vũ nằm trong ngực của hắn, rơi lệ không tiếng động.
Tô Mộc Vũ chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy, chờ đợi mỗi một giây trong phòng bệnh đều giống như qua một triệu năm xa xôi như vậy. Toàn thân Tô Mộc Vũ đều run rẩy, ngăn không được mà phát run, cho dù được Phong Kính ôm lấy, cũng không khống chế được mình.
Vài lần cô muốn đứng lên, rời khỏi cái nơi đáng sợ này, nhưng lại bị Phong Kính giữ chặt.
Cho đến không biết qua bao lâu, bác sĩ mang theo giấy xét nghiệm đi đến, mỉm cười, tuyên án trước mặt Tô Mộc Vũ “Chúc mừng cô, đứa bé này có DNA khớp với DNA của Phong tiên sinh, nếu không có gì ngoài ý muốn, đứa bé hẳn là con của Phong tiên sinh”
Trong tích tắc đấy, Tô Mộc Vũ ngưng thở!
Tags: Giao Dịch Hàng Tỷ Tà Thiếu Xin Dùng Chậm, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc