Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm » Phần 82

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Phần 82

Tô Mộc Vũ nhìn bác sĩ mỉm cười nói với mình, cả người cô cứng đờ.

“Tô tiểu thư, chúc mừng cô đã mang thai, đứa bé chỉ mới hai tháng. Bụng đau là do cô không biết mình mang thai nên vận động mạnh, sau này nhất định phải chú ý”

Cô, cô mang thai?

Giờ phút này Tô Mộc Vũ quả thật như không tin được vào tai mình, càng không dám tin vào hai mắt của mình, chỉ nghĩ bản thân đang nằm mơ.

Cô thật sự mang thai sao? Con của Phong Kính?

Tô Mộc Vũ quả thật không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, nó giống như một niềm vui lớn từ trên trời rơi xuống, khiến cô mờ mịt đến không biết phải làm sao, khiến cô không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô muốn cười, nhưng nước mắt lại tràn ra.

Một bác sĩ nữ hơn ba mươi tuổi, cũng vừa trải qua sinh nở. Cô ấy cũng nhớ chính bản thân mình hay tin mang thai cũng như vậy.

“Tô tiểu thư, cô mau nói cho cha đứa nhỏ biết đi, sau khi anh ấy biết, nhất định sẽ rất vui đó”

Bàn tay Tô Mộc Vũ siết chặt, dùng sức cười, gật đầu.

Đúng vậy, cô muốn nói cho Phong Kính, lập tức nói cho Phong Kính, bọn họ có con rồi.

Tô Mộc Vũ gấp gáp đứng dậy, vội nói cám ơn với bác sĩ, sau đó đi ra khỏi phòng khám.

Vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt Tô Mộc Vũ còn chưa tan, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai người.

Phương Thiệu Hoa và Vệ Nhu Y.

Phương Thiệu Hoa hôm nay đưa Vệ Nhu Y đến đây kiểm tra định kỳ, lại không nghĩ rằng sẽ gặp Tô Mộc Vũ, hơn nữa bọn họ vô tình đứng ngoài phòng khám và nghe được tin này.

Chân mày Phương Thiệu Hoa nhíu lại, sắc mặt Vệ Nhu Y càng tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp kia lại giống như một tờ giấy trắng.

Tô Mộc Vũ cũng không nghĩ sẽ gặp hai người họ ở đây, nhất thời lại không biết nên nói điều gì.

“Mộc Vũ…” Vệ Nhu Y cười nhưng gương mặt tái nhợt, đưa bàn tay lạnh ngắt ra, nói: “Xin… chúc mừng cô”

Tô Mộc Vũ cắn môi, bàn tay chậm rãi đưa tới: “Cám ơn…”. Còn chưa chạm vào tay Vệ Nhu Y, đã bị Phương Thiệu Hoa đẩy ra.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn trợn lên, đỡ lấy vai Vệ Nhu Y, mang cô ấy xoay người rời đi, giống như vốn dĩ xem Tô Mộc Vũ như kẻ bị bỏ đi.

Bả vai bị hất lấy khiến cô khẽ run. Cô hạ thấp mi, hít sâu một hơi, tê rần nơi vai vẫn không khiến cô để ý nhiều.

Nhưng khi đến cầu thang lầu một, lại nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, một mình, tựa lưng trên vách tường, hai tay đút vào túi quần, nhìn là biết đang đợi cô, quanh người hắn tràn ngập loại hơi thở hắc ám, khiến cho không ai dám đến gần.

Hắn liếc cô, trào phúng cười: “Sao rồi? Tưởng bản thân mang thai được sao?”

Tô Mộc Vũ biết Phương Thiệu Hoa từ lúc đầu đã không thích mình, thậm chí… oán hận. Đơn giản là cô, chắn đường Vệ Nhu Y.

“Đừng quên, cô chỉ là một người đàn bà từng ly hôn, cho dù cô mang thai thì đã sao? Muốn tiến vào cửa chính Phong gia, quả thực là chuyện buồn cười. cùng lắm cô cũng chỉ muốn mượn đứa bé này để bán một cái gía tốt cho nhà họ Phong mà thôi”

“Câm miệng cho tôi!” Một câu này, quả thật ác độc đến mức tận cùng. Tô Mộc Vũ có tiếp tục nhẫn nhịn cũng nuốt không trôi cơn tức này, phẫn nộ vung tay lên.

Hắn làm sao lại có thể sỉ nhục cô, sỉ nhục tôn nghiêm làm một người phụ nữ, một người mẹ của cô!

Phương Thiệu Hoa bắt được tay cô, nhíu mày: “Ai cho cô cái can đảm này? Muốn đánh tôi sao? Thật là một ả đàn bà không biết điều. Còn nữa, cái thai trong bụng kia, chỉ có sinh ra mới biết có phải là cốt nhục Phong gia không”

Đồng tử Tô Mộc Vũ co rút, giống như bị một bàn tay hung hăng đánh tới, toàn thân đều phát run, nếu có thể, cô hận không thể ngay lập tức liều mạng với hắn.

Hắn dùng lực đẩy mạnh tay cô ra, dường như không muốn tiếp tục nhìn cô dù chỉ một cái nên nghiêng người tránh đi.

Trước khi xoay người, hắn còn để lại một câu: “Sai lầm của cô, đừng ảnh hưởng đến người khác. Biết vì sao trước kia hắn chọn cô không? Đừng luôn tự ình là đúng!”

Tô Mộc Vũ tựa trên vách tường, hít thở mạnh, nếu không làm như vậy, cô thật không biết mình có thể thở không nổi hay không.

Dưới bụng lại co rút. Cô vội che bụng: Bảo bối, mẹ không có chuyện gì, mẹ không có chuyện gì.

Đúng vậy, cô sẽ không bởi vì một câu của người khác mà dao động bản thân.

Bởi vì, hiện tại cô có con của mình, là đứa con của cô và Phong Kính.

Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện, vị bảo vệ kia liền tiến lên hỏi thăm: “Tô tiểu thư, cô có bị sao không?”. Phong thiếu giao Tô tiểu thư cho bọn họ, nếu Tô tiểu thư xảy ra vấn đề gì, cái mạng nhỏ của bọn họ coi như xong rồi.

Tô Mộc Vũ lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì: “Về nhà, tôi phải về nhà”

Tô Mộc Vũ ngồi trong xe, lòng bàn tay nhẹ vỗ về cái bụng còn bằng phẳng, giống như làm như vậy liền có thể cảm nhận được sự rung động của một sinh mạng nhỏ. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cười ấm áp.

Bảo bối, chúng ta bây giờ về gặp cha con, con vui không?

Rất nhanh có thể gặp được nha.

Tám giờ tối Phong Kính về nhà, Tô Mộc Vũ đang ôm sách ngủ gà ngủ gật trên ghế salon, vừa nghe tiếng cửa mở liền lập tức tỉnh lại.

Phong Kính đổi dép, đi đến ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, nói: “Sao vậy? Anh nghe bảo vệ nói hôm nay em đến bệnh viện, cảm thấy không thoải mái sao?”. Thanh âm của hắn, ôn nhu như cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng che chở lấy cô.

Tô Mộc Vũ vừa nhìn thấy Phong Kính đã nhịn không được, tựa đầu trong ngực hắn, nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình. Cơ hồ là cô kich động, khẩn cấp muốn chia sẻ tin tức này cho hắn biết: “Bác sĩ bảo, em mang thai. Chúng ta… có bảo bối”

Nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống, rơi xuống trước mặt cha của đứa bé trong bụng mình, mang theo cảm ơn, cũng mang theo tràn đầy yêu thương và chờ mong.

Trong nháy mắt, cả người Phong Kính cương cứng, hốt hoảng.

“Sao vậy? Anh không vui sao?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc hỏi.

Phong Kính ôm chặt cô trong lồng ngực, trong giọng nói giống như có chút nghẹn ngào: “Vui, bé ngoan, anh rất vui”

Tô Mộc Vũ an tâm cười rộ lên, cô cũng không biết, người đàn ông lúc nào cũng lãnh đạmvì cô mà đỏ cả hai mắt.

Đêm khuya, Tô Mộc Vũ im lặng ngủ. Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng còn mang theo nụ cười, tựa hồ đang đắm chìm trong cơn mộng đẹp nhất cõi đời.

Trên ban công, bõng người như một con thú cô độc ngồi dưới ánh trăng lạnh như băng, đôi mắt gắt gao nhắm lại, ngón tay vịn lấy lan can. không hề chuyển động, hắn giống như một bức tượng điêu khắc, nhưng trwn bứctượng điêu khắc lại xuất hiện những giọt nước mắt.

Tiền Phong nhận được tin tức, thật không tin nổi. Hắn nắm chặt điện thoại trong tay. Hắn không dám tin, chuyện này rốt cuộc sẽ ra nông nổi nào đây? “Kính… Cậu định… làm gì bây giờ?”

Phong Kính trầm mặc đã lâu, yết hầu khàn khàn, từng chữ từng câu nói: “Đứa bé này họ Phong, chỉ có thể họ Phong”

Mười chữ như nói rõ hết thẩy, di động kết nối cuộc gọi đã lâu, cuối cùng hóa thành âm thanh “Tút…” thật dài. Tiền Phong giật mình, hắn giống như thông qua điện thoại, có thể nghe thấy thanh âm rơi lệ của người đàn ông.

Hắn ngước ánh mắt hoe đỏ: Ông trời, ông rốt cuộc tàn nhẫn tới mức nào đây?

Cho đến hừng đông, Phong Kính tắm rửa sạch sẽ, chui vào chăn, gắt gao ôm chặt cô gái vẫn đang nằm trong giấc mộng vào lòng mình.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất