Mạc Thụy lại cướp lấy ly rượu khác trong tay cô, nói: “Không phải đã nói dạ dày em không tốt rồi sao? Đừng uống nhiều quá” Bộ dạng tức giận đó hoàn toàn cho rằng mình chính là chồng sắp cưới của Chu Hiểu Đồng.
Cô chỉ cười, nói: “Không sao, chỉ là rượu trái cây thôi mà, uống một chút cũng không say được”
Tiền Phong từ một bên nhìn hai người cười cười nói nói liền nhíu chặt hai hàng chân mày. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như muốn giết người.
Tô Mộc Vũ nhận thấy biểu hiện trên mặt Tiền Phong có chút không ổn, vội nắm tay Chu Hiểu Đồng nói: “Hiểu Đồng, đi vào nhà vệ sinh với chị nhé?”
Chu Hiểu Đồng đặt ly rượu xuống bàn “Dạ?”
Tô Mộc Vũ khó có một lần dùng vũ lực với Chu Hiểu Đồng, kéo mạnh cô về phía toilet, sau đó nói: “Hiểu Đồng, em nói cho chị biết đi, em rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
Hai người này thật sự là muốn trả thù lẫn nhau hay sao? Thật muốn dày vò lẫn nhau cho tới chết mời chịu à? Lần trước là Tiền Phong dẫn theo bạn gái, lần này đổi lại thành Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng cười “Em muốn làm gì đâu, Mộc Vũ, chị đừng suy nghĩ nhiều”
Tô Mộc Vũ khẽ nhíu mày, cô ấy chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này “Hiểu Đồng, chị xem em như em gái của mình, có vài lời chị sẽ không nói với người khác nhưng em thì chị nhất định phải nói. Em vẫn thấy mình không xứng với Tiền gia, sợ bị người Tiền gia khinh thường có phải hay không? Cho nên em muốn chứng minh cho bọn họ thấy rằng, không phải Chu Hiểu Đồng em không xứng với Tiền gia mà là Tiền gia không xứng với em, đúng không?”
Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng tái nhợt, giống như thật sự bị Tô Mộc Vũ nói trúng tâm sự trong lòng. Tô Mộc Vũ chỉ dùng hai câu nói mà có thể xé nát chiếc mặt nạ cô đã cố gắng tạo ra, khiến cô thấy khó hciuj.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Chu Hiểu Đồng, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Hiểu Đồng, chị khuyên em một câu chân thành. Tiền Phong như thế nào em cũng thấy ở trong mắt, hắn đối xử với em như thế nào em cũng biết, nếu em thật sự buông tay, sau này… đừng hối hận”
Trong đầu Chu Hiểu Đồng rối loạn, giống như một mớ cỏ dại xoắn lại một chỗ với mớ rơm khô.
Trái tim cô ân ẩn đau, bỗng dưng cô thấy mệt mỏi.
Chu Hiểu Đồng dựa vào trong lòng Tô Mộc Vũ, nước mắt tích tích rơi xuống “Mộc Vũ, em thấy mình điên rồi, ngày nào cũng hận chính mình tại sao không chết đi, chị nói xem em phải làm gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ…?”
Cô cũng muốn tha thứ cho Tiền Phong, nhưng cô vẫn không cam lòng, thật sự không cam lòng. Lần này tha thứ, lần sau lại phải làm sao bây giờ? Trong cuộc đời bọn họ còn bao nhiêu cái “lần sau” đây? Số lần chia tay còn đếm không hết, chẳng lẽ mỗi một lần cô đều phải nói chia tay, rồi nhìn Tiền Phong đến bên cạnh những cô gái khác sao? Một lần đã muốn lấy đi mạng cô rồi, cô thật sự không biết thêm một lần nữa, cô còn có thể tiếp tục chịu đựng được hay không.
Tô Mộc Vũ nhìn Chu Hiểu Đồng đang ôm mình, trong lòng cô cũng chua xót theo. Đều là phụ nữ với nhau, cô cũng biết Chu Hiểu Đồng rất khổ sở, thử nghĩ chuyện như vậy xảy ra với mình, cô có thể làm gì đây? Cô chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất khó chịu trong ngực rồi.
Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn đi theo Tô Mộc Vũ trở lại.
Bên trong phòng đang có tiếng đùa giỡn.
Phương Thiệu Hoa ngồi bên cạnh Mạc Thụy, cười nói: “Mạc Thụy, hai tháng sau anh với Hiểu Đồng kết hôn, không bằng rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội mau có một đứa bé đi”
Hắn một bên nói, một bên trộm liếc nhìn Tiền Phong, nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của tên kia liền lén cười hả hê. Trăm năm khó có cơ hội nhìn thấy Tiền Phong như thế, hắn phải xem cho kỹ vở kịch hay này. Tiền thần kinh, ngàn vạn lần đừng làm cho thằng anh em tốt này thất vọng đó.
Mạc Thụy bị trêu liền ha ha cười rộ lên, không xấu hổ gật gật đầu.
Chu Hiểu Đồng sau khi trở về liền phiền muộn, Mạc Thụy nhỏ giọng hỏi cô, cô chỉ lắc đầu không nói.
Sau bữa cơm, Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy muốn rời đi trước, không ngờ Tiền Phong vác gương mặt đen thui đuổi theo sau.
Tiền Phong lạnh lùng nhếch khóe miệng, nói: “Chu Hiểu Đồng, có dám uống rượu với tôi hay không?”
Chu Hiểu Đồng vốn dĩ chẳng quan tâm, nhưng đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Tiền Phong, cô không cưỡng nổi “Được thôi!”
Đi thì đi, ai sợ ai!
Mạc Thụy đứng một bên nhìn hai người gây chuyện. Hắn chỉ biết cười khổ.
Tới quán bar, Tiền Phong gọi một nhân viên phục vụ mang rượu đến. Hắn rót ra ba ly, lấy đá bỏ vào rồi đặt trước mặt Chu Hiểu Đồng.
Chu Hiểu Đồng nâng ly lên, giơ về hắn liền uống hết trong một ngụm.
Tiền Phong nhăn mặt, hắn không biết cô có thể uống rượu mà không có bất kỳ một cái nháy mắt như thế từ khi nào. Tiền Phong nâng tiếp một ly, rót vào trong cổ họng.
Hai người cứ anh một ly, tôi một ly, quả thật giống như đang chém giết trên chiến trường, hai cặp mắt cứ trừng về phía đối phương như đang phóng dao.
Mạc Thụy nhíu mày, hắn muốn can ngăn nhưng một khi Chu Hiểu Đồng đã muốn làm gì thì ai có thể ngăn được đây?
Chai rượu trước mặt hai người càng lúc càng nhiều, mắt đã mơ hồ nhưng vẫn kình đối phường như muốn cùng sống cùng chết.
Cho đến khi Chu Hiểu Đồng nhịn không được nữa, cô chạy vào toilet nôn lên nôn xuống, nôn đến nỗi dạ dày cũng quặn đau, khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt chua chát.
Cô tát nước lạnh vào mặt mình, nhìn thật sâu gương mặt đã đỏ bừng trong gương.
Không phải mày muốn bắt đầu cuộc sống mới sao? Tại sao lại còn ở đây làm những trò mèo đó? Chu Hiểu Đồng, mày bị ngu sao? Hay là do mày điên rồi?
Đi ra, Tiền Phong vẫn còn uống. Cô tiến lên giựt lấy ly rượu trong tay hắn, ném mạnh xuống đất, nói: “Cũng không còn ý nghĩa gì nữa, coi như xong đi”
Thật mệt mỏi, không chỉ có cô, mà còn có Tiền Phong. Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Chu Hiểu Đồng xoa nhẹ huyệt thái dương, đi ra ngoài. Lúc rời khỏi quán bar, Chu Hiểu Đồng cũng nói với Mạc Thụy, anh và cô cũng nên dừng lại thôi.
Hôm nay cô thấy mình thật hèn hạ, không những đưa Mạc Thụy đến đây mà còn cùng anh diễn một vở kịch nhảm nhí cho người khác xem nữa. Có thể lúc đầu, cô thật muốn bắt đầu lại bằng một cuộc sống mới, muốn kết hôn với anh, không hề muốn dối gạt ai. Thế nhưng tại sao lại biến thành hoàn cảnh như hiện tại chứ?
Thật ra Mạc Thụy cũng nhìn ra trong lòng Chu Hiểu Đồng còn chất chứa hình ảnh của Tiền Phong, anh vốn là người rất thoải mái, yêu đương chơi thôi, không được liền quay về làm bạn bè như trước.
Anh vẫn giống như ngày xưa, xoa xoa hai má Chu Hiểu Đồng, nói: “Đồng Đồng này, em không cần nói xin lỗi với anh đâu. Hai ta vốn không hợp nhau, không ai có lỗi với ai cả. Người đàn ông tên Tiền Phong, Tiền đại thiếu gia kia, anh cũng có nghe thấy. Tai tiếng đào hoa hắn lan xa cách đây hai năm rồi, không ai là không biết. Nhưng qua hai năm hắn cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng không có nghe thấy hắn dây dưa với người phụ nữ nào. Một thằng đàn ông có tiền có thế mà có thể như vậy cũng coi như không tệ. Đồng Đồng, em nên biết, tình yêu không giống như chúng ta vẫn thường hay tưởng tượng. Một đôi Trương Bách Chi cùng Tạ Đình Phong đều khiến người đời phải cực kỳ hâm mộ nhưng không phải cũng đã chia tay sao? Nếu hắn muốn giấu em vài chuyện, hắn nhất định có thể khiến cho em không thể tìm ra. Biểu hiện của hắn đêm nay anh biết em cũng thấy, nếu em vẫn vì một chút chuyện mà canh cánh trong lòng thì em thật có thể mất đi một phần cơ hội có được hạnh phúc. Anh vẫn luôn xem em như là một đứa em gái mạnh mẽ ngày xưa, em tự suy nghĩ lại xem?”
Mạc Thụy muốn đưa cô về nhà, trong lòng Chu Hiểu Đồng vẫn thấy áy này nên tự mình đón taxi về.
Đến trước cổng nhà, cô không vào mà ngồi bên cạnh bồn hoa nhỏ, ngồi thật lâu. Một người con gái nhỏ nhắn ngồi rúc sâu vào bồn hoa, không để ý cũng có thể bị lãng quên.
Cô vùi đầu vào hai cánh tay, nghĩ: Làm sao lại khó như vậy? Cho dù cô có cố gắng như thế nào, ép mình phải quyết tâm như thế nào cũng không quên được Tiền Phong. Cô bây giờ, quả thực
Tags: Giao Dịch Hàng Tỷ Tà Thiếu Xin Dùng Chậm, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc