Chu Hiểu Đồng buông điện thoại trong tay xuống, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, nói: “Không sao”, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn khó nhận ra.
Tia sáng đầu tiên xé tan màn đến, năm giờ sáng. Rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, mọi người chỉ còn đủ sức ngáp một cái.
Ông chủ ngay lập tức đi đến kiểm tra kết quả, không nóng không lạnh khen mọi người một chút, hơn nữa còn bảo họ đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, mười giờ sáng tiếp tục trở lại làm việc.
Nói cách khác, mọi người chỉ có năm tiếng để ngủ.
Chu Hiểu Đồng nằm dài trên ghế, cau chặt chân mày. Cô biết phòng nghỉ chỉ có hai cái giường nhỏ đủ một người nằm, ngủ ở đó hay ngủ ở đây cũng không có gì khác nhau.
Chỉ là dù mệt mỏi, khi mắt nhắm lại cô vẫn thấy bối rối vô cùng.
Càng như vậy, cô lại càng thấy phiền muộn.
Chu Hiểu Đồng, mày phải biết mày vốn dĩ không có tư cách thở dài phiền não, ngoại trừ tiếp tục tiến về phía trước, mày không còn con đường nào khác có thể đi!
Không biết bao lâu, có người đẩy cô một cái.
Chu Hiểu Đồng mơ mơ màng màng mở mắt ra, là một người đồng nghiệp thân thiết nhất với cô. Cô ấy chắc là đi làm, nhìn thấy cô mệt mỏi nằm ở đây nên hỏi: “Hiểu Đồng, lại tăng ca sao? Một buổi có hai trăm đồng, dù là tính gấp ba cũng mới có sáu trăm đồng, cậu khiến bản thân mệt mỏi thành như vậy, đáng giá sao?”
Chu Hiểu Đồng cười, đáng giá nha, dựa vào cái gì mà không đáng? Cô hiện tại chỉ là một con ốc sên nhỏ nhoi dưới nhành nho dại, ngoại trừ liều mạng băng qua đường lớn thì còn biết phải đi đâu đây? Ai bảo cô cố tình muốn bám víu vào gốc cổ thụ cao lớn kia làm chi.
Vừa nghĩ tới, một vài hình ảnh đêm qua lại tràn về. Nụ cười trên mặt Chu Hiểu Đồng hơi hơi cương cứng, đột nhiên trong bụng cồn cào, cả đêm nhịn đói chỉ có cà phê lót dạ, không đau bao tử mới là lạ.
Đồng nghiệp bật người, nói: “Đau bao tử à? Mau tìm gì ăn đi, cậu thật là…”
Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo rồi đi đến quán cà phê, nhưng chợt nhớ tới hình ảnh ngày đó Tiền Phong dẫn theo Đông Phương Uyển Nhi đến đây, cô liền dừng bước.
Ngay tại lúc xoay người, một khuôn mặt không biết khi nào thì áp sát vào mặt cô.
Tiền Phong có chút khó chịu cầm theo một túi ni lông giơ lên trước mặt Chu Hiểu Đồng, bĩu môi nói: “Hỉ nhạc gì gì đó không tìm được, thư ký của anh nói sữa chua này cũng có mùi vị giống giống cái thứ kia”
Chu Hiểu Đồng có chút kinh ngạc, hắn làm sao biết cô thích uống ‘Hỉ nhạc’?
Tiền Phong thấy cô không nhận liền nghĩ cô còn giận mình chuyện tối qua, liền nói: “Chuyện tối hôm qua anh chỉ là chọc tức em một chút thôi, anh không có làm gì với mấy người kia hết. Bà xã, đừng giận nữa nhé?” Cuối cùng, hắn bậm môi, nhét túi ni lông vào ngực cô, nói tiếp: “Em dám nói không cần, anh cắn chết em!”
Chu Hiểu Đồng nhìn chiếc túi trong lòng, rõ ràng là một đống sữa chua, lại bị xé hết nhãn, thay vào đó là những mảnh giấy trắng với nét chữ cong cong vẹo vẹo đề ‘Hỉ nhạc’ dán vào đó.
Chợt nhìn, có chút buồn cười.
Tiền Phong lại kéo Chu Hiểu Đồng vào quán cà phê, bảo nhân viên cửa hàng đưa lên hết những chiếc bạnh ngọt ngon nhất ra.
Chu Hiểu Đồng nghe lời hắn như một con rô bốt, cắn từng miếng từng miếng, lại uống một ngụm sữa chua. Cho đến khi ăn sạch sẽ, Tiền Phong mới thỏa mản vỗ vỗ đầu của cô, nói: “Đầu đất, thật ngoan”
Mới vừa nói xong, điện thoại của Tiền Phong liền vang lên, lại là một vụ án khẩn cấp.
Lần này Tiền Phong thụ án một vụ giết người, bị cáo là hai vợ chồng một tiểu thương trong chợ, người chồng được chính quyền bầu làm ban quản lý khu chợ, không nghĩ tới vài ngày sau có hai người bị giết hại ngay trong chợ mà vị tiểu thương này lại nhanh chóng ra đầu thú.
Nếu là như vậy cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng truyền thông phát hiện ra vị tiểu thương này bị thương sau khi bị tạm giam, đoán là do bị ép cung bằng vũ lực nên trở thành một vụ án rất được dân chúng quan tâm.
Mà mấy ngày nay Tiền Phong vì chuyện này nên bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Hắn đáp một câu “Đến liền”, sau đó cúp điện thoại nhìn Chu Hiểu Đồng, còn dặn dò cô nhất định phải nghỉ ngơi.
Chu Hiểu Đồng nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của hắn, lại còn rất nhiều sự vụ phải giải quyết, sau đó cúi đầu nhìn đống sữa chua trong lòng mình, đột nhiên cô cảm thấy, nếu cả hai mỗi người nhịn một câu, cuộc sống cũng sẽ không có nhiều mâu thuẫn.
Trở về văn phòng, ông chủ lại kêu cô: “Hiểu Đồng, ngày mai tôi có một bữa tiệc, cô đi theo tôi đi”
Chu Hiểu Đồng đi vào văn phòng, nói: “Ông chủ, chức vụ thư ký này tôi thật sự không thích hợp để làm, hết tháng này, tôi xin trở về bộ phận thiết kế”
Vẻ mặt ông chủ khó chịu, lại e ngại nhân vật bạn trai của Chu Hiểu Đồng nên đành phải cau mày, nói: “Vậy cô làm hết tháng này đi”
Chu Hiểu Đồng đóng cửa, đi ra ngoài.
Cô nghĩ, có lẽ cô cũng nên vì hắn một chút, nếu cả hai không nỗ lựa, mối quan hệ này cũng không cần Tiền Trung tướng hay Tiền phu nhân nhúng tay vào cũng sẽ bị phá hủy.
Chu Hiểu Đồng trở về nhà rất sớm, đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn, sau đó vừa đeo tai nghe điện thoại, dưới sự trợ giúp của Tô Mộc Vũ mà cẩn thận cắt hành, nấu nước, luột thịt.
Một bữa cơm ba món nấu xong, ngón tay Chu Hiểu Đồng cũng muốn dán đầy băng cá nhân.
Tiền Phong khi về nhà, nhìn thấy một bàn thức ăn nóng hổi liền chấn động, còn cho là mình đi vào nhầm nhà.
Sói hoang cũng có lúc hiền lành? Tận thế thật sự tới sao? Hay là kế hoạch xâm lược Địa Cầu của người ngoài hành tinh đã bắt đầu?
Tuy rằng cơm có chút sống, thịt bò có chút dai, nhưng Tiền Phong vẫn ăn rất ngon miệng.
Đêm đó, Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng vào trong ngực, hôn hít lấy những ngón tay dán đầy băng cá nhân của cô, nói: “Bà xã, anh có nói rằng anh yêu em chưa?”
Chu Hiểu Đồng ngẩn ra, lần đầu tiên cô đem gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình chôn sâu vào hõm vai hắn, đầu cúi thật thấp, thật thấp.
Cô cảm thấy nếu có thể tìm được một điểm cân bằng, cả hai thật có thể cùng nhau đi thật xa, sống thật lâu.
Tags: Giao Dịch Hàng Tỷ Tà Thiếu Xin Dùng Chậm, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc