Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm » Phần 113

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Phần 113

Trong phút chốc, Tô Mộc Vũ liền nghĩ, đây có phải vẫn là một cái bẫy lừa gạt cô trở về bên đó hay không?

Thậm chí cô còn muốn gọi đến cho Tiền Phong, nhờ hắn đến xem tình hình trước. Thế nhưng khi nhớ đến tiếng khóc của Nhạc Nhạc, cô không chịu đựng nổi nữa, thay đổi cước bộ cùng tự nhủ với mình: Mình chỉ là lo lắng cho Nhạc Nhạc mà thôi, ngoài chuyện đó ra cũng không còn nguyên nhân gì nữa.

Tô Mộc Vũ nắm chặt di động trong tay.

Chu Hiểu Đồng nghe tiếng động, mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh hỏi: “Mộc Vũ, bên ngoài mưa to như vậy, chị ra đó làm gì?”

“Có chút việc, chị đi chút sẽ về”

Chu Hiểu Đồng còn muốn hỏi, Tô Mộc Vũ đã đón taxi đi mất.

Bên ngoài trời mưa thật sự rất to, tiếng sấm đánh ầm ầm phảng phất như ôm trọn cả một bầu trời. Tô Mộc Vũ vô tình nhớ tới cũng một đêm mưa to như vầy, có chút tuyết rơi, trong rừng cây âm u kia, bọn họ gắt gao ôm lấy nhau. Mưa lạnh thấu xương như muốn đông cứng cả hai, nhưng trong tim họ lại không thấy lạnh…

“Cô ơi, bên ngoài mưa rất lớn, cô có thể đóng cửa kính không?” Tài xế taxi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Tô Mộc Vũ lúc này mới hồi thần, thật không biết bản thân từ lúc nào lại vươn tay ra ngoài cửa sổ, nước mưa lạnh như băng làm cả người cô ướt sủng. Nghe thấy lời nói của tài xế, cô gật gật đầu xin lỗi rồi hạ cửa kính xe xuống.

Tô Mộc Vũ ấn chuông cửa, thật khó tin rằng nhanh như vậy cô lại trở về đây.

Nhạc Nhạc đứng lên ghế đẩu, cố gắng vặn nắm đấm cửa, mở ra. Nhìn thấy Tô Mộc Vũ, Nhạc Nhạc mếu máo, bật người nhào vào lòng cô khóc rống lên.

“Ma ma, Nhạc Nhạc rất sợ…”

Tô Mộc Vũ ôm chặt thằng nhóc, ôn nhu an ủi: “Nhạc Nhạc ngoan, có ma ma ở đây, đừng sợ”

Nhạc Nhạc dùng sức gật đầu.

Nhạc Nhạc nhu thuận lau nước mắt trên mặt, hít hít cái mũi nhỏ, mang theo âm thanh nghèn nghẹn, nói: “Ma ma, ba ba rất khó chịu, Nhạc Nhạc không biết phải làm sao bây giờ, ma ma giúp Nhạc Nhạc được không?”

Thấy Tô Mộc Vũ không có trả lời, Nhạc Nhạc xuất ra đòn sát thủ, khóe mắt lại chảy nước “Ma ma, ma ma giúp Nhạc Nhạc đi xem ba ba được không? Nhạc Nhạc rất lo cho ba ba…”

Tô Mộc Vũ có thể nhẫn tâm với bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng đối với thằng nhỏ này là không ngăn được chính mình phải cúi mình phục tùng.

Dưới ánh mắt mừng rỡ của Nhạc Nhạc, Tô Mộc Vũ mở cửa phòng ra, nháy mắt, trái tim cô như ngừng đập trong một giây.

Chỉ thấy trên giường lớn, Phong Kính mặc áo sơmi màu trắng, cuộn tròn nằm đó, tư thế như vậy, không còn cao ngạo, không còn lạnh lùng, lại giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn. Mái tóc hỗn độn dán chặt vào vầng trán ướt nhẹp bởi mồ hôi, mi tâm của hắn gắt gao nhíu lại, trên cổ áo trắng còn vương một chút dấu vết đỏ sậm đến chói mắt.

Cô nhớ Phong Kính lúc ngủ luôn ôm một vật gì đó, hoặc là cái gối to mềm mại, hoặc là chính cô, nhưng lúc này nằm trong lòng hắn lại là một tượng gốm nhỏ.

Tô Mộc Vũ đi đến, muốn lấy tượng gốm đó ra. Thế nhưng cô nhìn thấy hắn đối với vật này đầy chấp niệm, đến chết cũng muốn ôm lấy nó, giống như bảo vệ chặt chẽ bảo bối của chính mình.

Nhìn kỹ lại, Tô Mộc Vũ sửng sốt. Là… bức tượng gốm hình hai mẹ con mà cô để lại.

Hắn còn giữ? Vốn là một tác phẩm rõ từng đường nét, nhưng vì khoảng thời gian khá dài bị vuốt ve mà đã mất nét đi rất nhiều, giống như mỗi một góc nhỏ đều tràn ngập dấu vân tay.

Tô Mộc Vũ không biết cảm giác của mình lúc này là cái gì, một cỗ xúc động hơi động đậy, động đậy đến lòng cô cũng thấy đau.

“Ma ma sao vậy?” Nhạc Nhạc khó hiểu, hỏi.

Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm Nhạc Nhạc vào phòng của nó “Nhạc Nhạc, bây giờ con hãy đi ngủ nhé? Để ma ma chăm sóc cho… ba ba con, được không?”

Nhạc Nhạc biết mình không nên mang thêm phiền toái nên nhu thuận gật đầu, trèo lên giường, kéo chăn, nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, một đạo sét đánh vang lên ngoài cửa sổ, thằng nhóc run lên bần bật, vùi cả người vào trong chăn.

Tô Mộc Vũ nhìn thấy sét đánh ầm ầm bên ngoài, nhìn lại bảo bối của mình đang sợ tới mức phát run, trái tim xót xa. Cô đành vươn tay ôm cục bông gòn tròn tròn kia vào lòng.

Bởi vì cô không làm tròn bổn phận của mình nên bảo bối của mình mới vùi sâu vào chăn giữa đêm mưa to. Cô hận mình không thể biến thành lá chắn che trước mặt nó, thay nó ngăn trở mọi tổn thương.

Cô vươn tay che hai lỗ tai nhỏ của nó, khẽ hôn lên trán nó, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt nhỏ nhắn: “Nhạc Nhạc đừng sợ… Ma ma ở đây, ma ma thay con ngăn hết tiếng sấm bên ngoài”

Thằng nhóc cuộn thành cục bông gòn nhỏ, vùi thật sâu vào trong lòng Tô Mộc Vũ, bắt đầu nức nở.

Thế nhưng chỉ một lát sau nó đã ngủ say, Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng khách.

Phòng khách quen thuộc như vậy, cái gì cũng chưa từng thay đổi. Cái ghế sô pha, chiếc bàn kiếng, từng đôi dép mang trong nhà, vẫn còn đôi dép lê hình con vịt màu vàng kia nằm trên kệ, chỉ là màu sắc của nó đã có chút cũ.

Nhột nhột dưới chân, đôi mắt trong suốt của Bàn Chải ngước lên nhìn cô.

Giống như cô chỉ rời khỏi đây có một lát, khi mở cửa ra, mọi thứ đều như mới hôm qua.

Hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây?

Lúc trước ngoan độc tổn thương cô như vậy, vì sao lúc này lại giả vờ như một kẻ si tình? Trái tim hay tâm cũng là thịt người, không thể chịu nổi giả dối một lần nữa!

Tô Mộc Vũ ép bản thân đừng nhìn nữa. Cô xoay người tìm được hộp y tế dưới bàn đãi trà, quả nhiên có thuốc trị đau dạ dày. Rót một ly nước, cô kề đến bên môi Phong Kính.

Cả người hắn nóng hổi, dạ dày đau đến khiến toàn thân hắn co thành một đoàn, mồ hôi không ngừng thấm ướt đẫm trán hắn.

Tô Mộc Vũ nhìn thấy cảnh này, trong đầu lại hiện ra một bức tranh tương tự.

Rốt cuộc là vẫn nhớ được nhiều lắm, vẫn là cô còn quá nhiều chấp niệm. Tại sao những thứ vốn nên quên đi, sau khi tỉnh dậy lại giống như vẫn lù lù xuất hiện trước mắt?

Thuốc kề bên môi hắn vẫn không được nuốt xuống, ngược lại bị tay hất đổ.

“Mộc Vũ… Mộc Vũ…” Hắn bỗng nhiên bắt lấy tay cô, không ngừng gọi tên cô. Thanh âm của hắn gấp gáp như thế, cái nắm tay lại chặt chẽ như vậy, giống như sợ cô lại rời đi.

Bàn tay của Tô Mộc Vũ, chậm rãi rút ra.

Quá trình giúp hắn uống thuốc vô cùng gian nan, phải đến tận mười phút mới đưa nước cùng thuốc vào miệng. Sau đó cô pha nước ấm, dùng khăn lau đi cái trán đầy mồ hôi của hắn. Phong Kính luôn giữ chặt lấy tay cô, nhíu chặt chân mày giống như muốn mở mắt ra nhưng vẫn không được.

Tô Mộc Vũ không biết bao nhiêu lần mình đã rút tay ra khỏi tay hắn, mỗi lần như vậy cổ tay luôn đỏ ửng lên, tất cả đều do hắn dùng quá nhiều sức.

Một lần cuối cùng cô rút tay ra, cô nghe thấy thanh âm nỉ non thống khổ cùng giãy dụa của hắn trong phòng, tựa hồ đang muốn liều mạng tỉnh dậy.

Lại nghe tiếng gọi “Mộc Vũ…”. Dừng cước bộ, cô lại cắn môi, cố dồn nén cho chính mình một chút sức mạnh.

Tô Mộc Vũ ra lệnh cho bản thân, đừng lo lắng thêm bất cứ điều gì nữa, lập tức đi thôi.

Bàn Chải ô ô kêu, Tô Mộc Vũ cúi người, nhỏ giọng nói: “Bàn Chải, giúp mẹ chăm sóc Nhạc Nhạc, còn có… hắn…”

Đi ra khỏi tòa nhà.

Từng bước, từng bước…

Mưa bên ngoài vẫn lớn như vậy, bầu trời giống như bị một chiếc màn che khuất. Gió lạnh cứ rít gào, khiến tâm cô càng thêm lạnh lẽo.

Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng che ngực, bóp chặt, tựa như đang kiềm chế bất an trong lòng. Cô không nên đến đây, không nên.

Mà Phong Kính đang hôn mê, thân thể đột nhiên run rẩy.

Răng cắn chặt môi, có chút vị tanh của máu.

Khi âm thanh đóng lại của cánh cửa phát ra, dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến hắn mở choàng mắt. Nơi trái tim, giống như bị một thứ gì đó nhíu chặt.

Hắn kich động ngẩng đầu, nhìn thấy hộp thuốc cùng ly nước trên bàn, còn có chiếc khăn ấm trên trán. Hắn nhanh chóng bật dậy.

Cô ấy đã đến đây sao?

Đúng vậy, đúng vậy, không phải là giấc mơ, hơi này có mùi vị của cô!

Hắn vén chăn lên, cả người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn ráng đi tìm, tìm khắp phòng, tìm khắp nhà, lại không có.

Phong Kính đột nhiên kich động, lao nhanh ra cửa, toàn thân hắn đều đau, đều nóng, giống như ý chí sống sót của hắn đang ở ngoài đó, hắn dùng hết sức lao nhanh ra ngoài.

Tô Mộc Vũ chặn một chiếc taxi, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi quen thuộc ngoài ban công của một tầng lầu, sau đó mờ cửa xe.

“Phiền anh lái xe đi” Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói, bàn tay đặt trên đầu gối, bóp chặt rồi lại thả ra, cứ lặp lại như thế nhưng không nặn ra được một nụ cười.

Bánh xe chậm rãi bắt đầu chuyển động, dần dần tăng tốc. Tô Mộc Vũ kê trán trên cửa kính xe lạnh như băng, giống như muốn dùng cái lạnh này xoa dịu độ ấm trên trán mình.

Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện chạy theo phía sau xe.

“Mộc Vũ!!!”

Âm thanh vượt qua màn mưa, hướng đến bên tai Tô Mộc Vũ.

Cô cả kinh, quay đầu lại.

Thân ảnh kia quá quen thuộc với mình, giống như một cái rada trong não bộ, quen thuộc đến nỗi chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Tim cô, hung hăng căng thẳng.

Phong Kính!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất