Không thể không thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên vô luận có cử chỉ như thế nào, thì cũng tản ra một loại quyến rũ vô tận.
Nghe có tiếng động, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, liền thấy Lâm Tử Lam mặc đồ ngủ, cô giờ phút này, xem ra dịu dàng giống như một chú mèo.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đặt ly trên thành ban công, Lâm Tử Lam liền đi tới chỗ anh.
Nhếch miệng lên cười yếu ớt, “Mặc tiên sinh, anh ở nơi này lấy lại cảm giác sao?” Lâm Tử Lam cười hỏi.
Nghe được lời của cô… , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Thế nào? Ghen?”
“Em là sợ ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố!” Lâm Tử Lam nói.
“Ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố?” Mặc Thiếu Thiên lặp lại, ngay sau đó nhìn Lâm Tử Lam nói, “Anh đây chính là bộ mặt thành phố!”
Lâm Tử Lam, “… ”
Lâm Tử Lam cười cười, nhìn anh nói, “Không trách được mấy năm nay Thành phố A kém như vậy!”
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang tức giận trừng mắt liếc cô một cái, Lâm Tử Lam cười một tiếng, nhấp môi uống một ít rượu.
Động tác kia, tự nhiên, lại động lòng người.
Mặc Thiếu Thiên cũng lấy ly uống một ngụm rượu đi tới, từ phía sau vòng qua eo Lâm Tử Lam, cúi người, ở bên tai của cô nói nhỏ, “Không ngờ em có ham muốn chiếm giữ mạnh như vậy!”
Âm thanh của anh rất dịu dàng, hơi thở ấm áp phảo vào bên tai Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Hơn nữa bởi vì câu nói này mà Lâm Tử Lam đỏ mặt.
Thấy mặt Lâm Tử Lam đỏ ửng như vậy, Mặc Thiếu Thiên trêu đùa ở bên tai cô, nhẹ nhàng cắn một cái, tỏ vẻ trừng phạt.
Khi đầu lưỡi ẩm ướt của anh chạm vào Lâm Tử Lam, cơ thể Lâm Tử Lam không khỏi chao đảo.
Mấy chiêu trò kich tình, người nào có thể lợi hại bằng Mặc Thiếu Thiên?
Lâm Tử Lam nhắm mắt lại, hưởng thụ sự trêu chọc của Mặc Thiếu Thiên, thân thể xẹt qua từng trận cảm giác tê liệt.
“Đến lúc nào anh mới có thể ăn được em? Hả?” Mặc Thiếu Thiên hôn cổ của cô, nhỏ giọng hỏi, hiện tại cũng có chút không thể chờ đợi.
Nghe thế, Lâm Tử Lam mở mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái này em cũng không nói không tính à!”
Cũng phải ít hôm nữa mới được!
Mặc Thiếu Thiên vẻ mặt rất bất đắc dĩ, trong con đường cuộc sống huy hoàng của anh, lại có một ngày sẽ bị một người người phụ nữ vì kỳ sinh lý mà hành hạ mình, loại cảm giác này thật là hỏng bét!
Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười vui vẻ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, lại gần cô hơn, cả người đem lấy cô ôm vào trong ngực, “Còn dám cười? Hả?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, khóe miệng mang theo sự ẩn nhẫn và dí dỏm, “Mặc tiên sinh, dáng vẻ anh cầu xin thật là đáng yêu!”
Đáng yêu?
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng thay đổi, nhìn Lâm Tử Lam, còn có cả một bộ dạng muốn giáo huấn.
“Lâm Tử Lam, em nói ra lời nói này, không suy nghĩ hậu quả là cái gì sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, vẻ mặt cũng mang theo một tia nhàn nhạt cười tà.
“Em là nói thật!” Lâm Tử Lam cố ý làm ra một ánh mắt vô tội nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Nói thật?” Mặc Thiếu Thiên lặp lại, ngay sau đó con ngươi híp lại, gần cô hơn nữa, nhỏ giọng, “Cơ thể của anh thành thật hơn… ”
Động tác này, Lâm Tử Lam liền xoay người lại đẩy Mặc Thiếu Thiên, trốn thoát.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam lại hướng về phía anh dí dỏm cười một tiếng, “Mặc tiên sinh, ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm! Ngủ ngon!”
Nói xong cô liền chạy vào phòng.
Cô cũng không muốn ở ngoài ban công cùng Mặc Thiếu Thiên xảy ra một màn kich tình, hơn nữa, không ngừng hành hạ anh, cũng hành hạ mình!
Còn không bằng sớm ngủ một chút.
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên đờ người, đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm Tử Lam cười như vậy, trong chân thật còn có sự dí dỏm, thật rất mê người.
Mặc Thiếu Thiên ngay khoảnh khắc đó hoảng hốt như thế, nhưng khi lấy lại tinh thần thì Lâm Tử Lam đã vào phòng từ lúc nào.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng để ly rượu xuống, đi vào trong phòng.
Lâm Tử Lam đã lên giường nằm chuẩn bị ngủ.
Mặc Thiếu Thiên tiến tới, một bộ dạng phải trừng phạt Lâm Tử Lam, trực tiếp đem Lâm Tử Lam đè ở phía dưới, trừng phạt bằng cách cắn cô, hôn cô.
Lâm Tử Lam cự tuyệt vô lực, chỉ có thể bị động đón nhận.
Sau khi một hồi cắn, hôn miên man, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt bỗng nhiên trở nên chân thành, ánh mắt kia sáng khiến người ta run sợ.
“Lâm Tử Lam… ”
“Hả?”
“Hôm nay em rất đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam cau mày, mặc dù không hiểu Mặc Thiếu Thiên tại sao lại nói như vậy, nhưng cô có thể cảm thấy phần tình cảm nồng nàn của Mặc Thiếu Thiên, giờ phút này Mặc Thiếu Thiên tuyệt hảo như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng Lâm Tử Lam không hỏi, bởi vì những lời này của Mặc Thiếu Thiên, cô cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp, giống như là đáy lòng có chỗ nào đó bị anh nhẹ nhàng xúc động một chút.
”Vậy trước kia em không đẹp?” Lâm Tử Lam nhíu mày cười hỏi ngược lại.
“Hôm nay đẹp nhất!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lời này, bảo bối cũng đã nói rồi.
Xem ra, bọn họ thật sự chính là một đôi cha con!
Câu trả lời đều giống nhau như đúc!
Lâm Tử Lam khóe miệng nhếch lên, trong đầu không khỏi nhớ tới ở Lê Tư Mặc Thiếu Thiên đã nói những gì, chỉ cần nghĩ đến cái này, ở bên trong lòng Lâm Tử Lam càng vui hơn.
Phụ nữ đều là động vật cảm tính, đầu óc đều là do tâm chi phối!
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nhìn anh nói, “Anh cũng rất đẹp trai!”
“Thật sao?” Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, mặc dù những lời này đã có vô số người nói qua, nhưng là từ miệng Lâm Tử Lam nói, cảm giác không giống nhau.
Lâm Tử Lam cười gật đầu.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên bắt đầu hôn cô một cách nhẹ nhàng.
Lâm Tử Lam đón nhận, nhưng đang lúc tất cả đều tốt đẹp thế này, Mặc Thiếu Thiên nhích người dậy, nhìn hạ thân mình đang chỉa vào Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, nhìn Lâm Tử Lam, “Như thế nào? Cảm thấy thân thể anh thành thật hơn chưa?”
Lâm Tử Lam 囧.
Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải phá vỡ bầu không khí này sao!!!???
Vốn cho là kế tiếp Mặc Thiếu Thiên không chịu bỏ qua, nhưng trừ sờ soạng ở bên ngoài, Mặc Thiếu Thiên không có động tác nào khác, cuối cùng ôm Lâm Tử Lam ngủ thiếρ đi. Cả đêm ngủ rất ngon…
Hôm sau.
Lâm Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên cùng nhau đến công ty.
Đối với chuyện của bọn họ, mọi người đã biết, nhưng tất cả đều là mắt nhắm mắt mở, không ai dám nói gì.
Mới vừa vào công ty, Mạc Lương liền theo Mặc Thiếu Thiên đi vào, “Mặc Tổng, đây là tài liệu về hạng mục hợp tác ở bên Hải Nam!” Mạc Lương nói.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, trực tiếp cầm lấy tài liệu nhìn một chút.
“Hiện tại như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên vừa xem vừa hỏi.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng hợp tác bên Hải Nam, hai bên cũng rất coi trọng lần hợp tác này, chỉ là lúc đang xây dựng, thì đất đai xảy ra chút vấn đề, cho nên kế hoạch bị dời lại!” Mạc Lương nói.
Nhắc tới cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên tiếp tục âm trầm.
“Anh có đề nghị gì không?”
“Tôi cảm thấy cần phải cử người tới đó xem một chút, sau đó sẽ sắp xếp sau!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Vậy anh có đề nghị gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Đây là lần đầu tiên cùng Hải Nam hợp tác, hơn nữa còn là thành lập khu du lịch, công trình rất lớn, hiện tại xảy ra chuyện, nhất định phải tìm người có thực lực đi mới thích hợp, cho nên tôi cảm thấy đích thân Mặc Tổng đi là thích hợp nhất!!” Mạc Lương đề nghị.
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu lông mày, không thể không nói, đề nghị của Mạc Lương rất đúng.
Mấu chốt là công trình này rất lớn, không thể phân biệt ai ra sao, cho nên, Mặc Thiếu Thiên cũng là nghĩ như vậy.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Lương, “Cứ quyết định như vậy, lập tức giúp tôi mua vé máy bay tới Hải Nam!”
Mạc Lương lập tức gật đầu, “Được!”
Hình như đã sớm đoán được kết quả như thế, Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Tổng, người ta đều nói ở Hải Nam phong cảnh đặc biệt mê người, hơn nữa một năm bốn mùa đều là mùa xuân, đây là một nơi nghỉ phép rất tuyệt, Mặc Tổng cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho tốt!” Mạc Lương nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì đó, nhìn bóng lưng Mạc Lương đi ra, Mặc Thiếu Thiên chợt mở miệng, “Khoan đã!”
Mạc Lương quay đầu lại, không hiểu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
“Đặt mua hai vé máy bay!”
Mạc Lương sững sờ một giây, sau đó chợt nhớ tới cái gì đó, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cười hỏi, “Mặc Tổng, một vé khác là dành cho Lâm tiểu thư sao?”
Mặc Thiếu Thiên cũng sững người một chút, sau đó nhìn Mạc Lương, đi theoanh lâu như vậy, Mạc Lương tự nhiên cũng có thể nhìn ra được chút chuyện, vì vậy gật đầu một cái, “Ừm!”
Mạc Lương cười, “Được, tôi biết rồi!”
Vì vậy, Mạc Lương đi ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, lúc này, anh nhấn điện thoại nội bộ, “Bảo thư ký Lâm lên đây một chút!”…
Mấy phút sau, Lâm Tử Lam nhận được thông báo, đi đến phòng làm việc Mặc Thiếu Thiên.
Cô gõ cửa, được sự đồng ý, Lâm Tử Lam đi vào.
“Mặc Tổng, tìm tôi có chuyện gì không?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt.
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Lam, ngũ quan yêu nghiệt tản ra sự nghiêm túc đầy sức quyến rũ, “Lập tức thu dọn đồ đạc!”
“Hả?” Lâm Tử Lam không hiểu.
“Cùng anh đi công tác!” Mặc Thiếu Thiên nói.
(Thanh Dâng: Anh định dọa người à, khẩu khí y chang: Lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty!!! Kakaka)
“À!!” Lâm Tử Lam có chút chưa kịp phản ứng, thông báo này có chút quá đột ngột!
“À cái gì mà à?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lâm Tử Lam sững người, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao lại đột ngột như vậy?”
“Hạng mục hợp tác bên Hải Nam xảy ra chút vấn đề, cho nên anh muốn tự mình đi đến đó một chuyến!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Chẳng lẽ em cũng phải đi cùng?” Lâm Tử Lam nhíu mày hỏi.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn về phía cô, “Nếu không thì sao đây? Về công em là thư ký của anh, về tư em là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ em không nên đi cùng anh sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi ngược lại.
Lâm Tử Lam, “… ”
Được rồi.
Lâm Tử Lam còn có thể nói gì?
Chỉ là từ nhỏ đến lớn, Lâm Tử Lam cũng chưa bao giờ xa Hi, chợt đi công tác như vậy, Lâm Tử Lam bỏ lại Hi Hi, cô thấy có chút lo lắng.