Mặc Thiếu Thiên mím môi môi, cau mày, nhất thời phát hiện mình đối với hai mẹ con bọn họ không có bất kỳ biện pháp gì, loại cảm giác này hết sức thất bại !
Nhưng mà trước mắt xem ra chỉ có thể dùng sức mạnh được thôi.
Anh cúi người, tiến tới trước mặt của Tử Lam, đưa tay ra dò vết thương của nói, “Vết thương lại bị tét sao? ” Giọng nói ân cần, ánh mắt lo âu, nhưng là mặc dù như vậy Tử Lam vẫn thoát khỏi tay của anh, “Mặc tổng, ngươi cao quý như vậy ta tiếp thụ không nổi!” Tử Lam vẻ ngoài thì cười nhưng lòng không cười nói.
“Có đau hay không? ” Mặc Thiếu Thiên lại hỏi. Đây chính là lần đầu tiên trong đời anh nói chuyện với một người dịu dàng như vậy… Nhưng là Tử Lam vẫn không thèm để ý đến anh.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nắm quyền, cảm giác thật là bất đắc dĩ.
Cuối cùng ánh mắt lại nhìn Hi Hi, mấp máy môi mở miệng, “Bảo bối, con thì sao, có bị thương hay không? ” Mặc Thiếu Thiên quan tâm hỏi.
Lúc này Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên không vui mở miệng, “Không có, nhưng là lòng của con bị tổn thương” Hi Hi nói gằn từng chữ sau đó xoay mặt đi.
…
Bảo bối cố nói giọng với giận dỗi, mặc dù biết rõ chuyện này với ba không có bao nhiêu quan hệ nhưng bé cũng không cách nào xao lãng chuyện này. Nếu như không phải vì món nợ đào hoa của ba thì mẹ cũng sẽ không bị thương.
Cho nên Hi Hi rất tức giận !
Tức giận nhất chính là ba lại dịu dàng ôm người ta đi ra ngoài!
Hi Hi thật rất muốn hỏi, ba, lòng của ngươi rốt cuộc hướng người nào hả?
Lần này, Hi Hi sẽ không giúp đỡ ba đâu!
Mặc Thiếu Thiên không nói, nhìn vẻ bảo bối tức giận, anh biết mẹ con bọn họ thật sự là đang tức giận.
Tử Lam thì xem anh như không khí, việc mình mình làm, đưa tay ra muốn lấy đồ ăn nhưng lại không với tới. Mặc Thiếu Thiên thấy vậy vội vàng ân cần giúp cô bưng tới nhưng Tử Lam lại liếc một cái không thèm ăn nữa.
Đây là cố ý rõ ràng mà!
Thật không thể nhịn được, anh Mặc Thiếu Thiên có bao giờ từng bị người khác đối đãi như vậy?
Mặc Thiếu Thiên nắm chặt quyền, nhìn Lâm Tử Lam rống lên, “Lâm Tử Lam, em rốt cuộc muốn sao đây?!” Cuối cùng anh không nhịn được bỏ đồ ăn xuống.
Anh làm vậy chỉ rước lấy sự xem thường của Tử Lam cùng Hi Hi!
Lâm Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn anh mặt đầy bất mãn, “Mặc Thiếu Thiên, anh kêu gào cái gì? Lỗ tai tôi không điếc, vẫn còn nghe tốt, anh muốn hù chết tôi hả? Còn nữa, những lời này tôi đây muốn hỏi ngược lại anh, anh muốn làm gì? Tự nhiên chạy đến chỗ tôi, còn hỏi tôi muốn làm gì? Muốn gào thì chạy về chỗ vị hôn thê của anh bên kia mà gào! Ở đây không hoan nghênh anh !” Tử Lam thở phì phò nói, Trọng Nhược Tình tìm cô kiếm chuyện, lại dám chưởi bới Hi Hi, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mặc Thiếu Thiên liềc nhìn cô, nữ nhân này chính là cố ý, cố ý chọc giận anh.
Cân nhắc đến chuyện về sau cùng bảo bối phát triển, Mặc Thiếu Thiên đem tức giận nhịn xuống, nắm quả đấm, “Anh bảo đảm sau này sẽ không phát sinh những nữa chuyện như vậy nữa!” Mặc Thiếu Thiên nói gằn từng chữ biểu hiện sự quyết tâm, hận không thể biểu hiển trung thành hơn.
Chỉ cần mẹ con bọn họ có thể để ý đến anh là được !
“Mặc tổng, anh lấy cái gì để bảo đảm? ” Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Nhân cách !”
“Anh có sao? ” Tử Lam châm chọc nói.
…
“Lâm Tử Lam !!!” Mặc Thiếu Thiên tức giận nắm quyền, nữ nhân này nói chuyện thật là tức chết người không đền mạng!
Nhưng là Hi Hi đứng một bên xem hai người gây gỗ như vậy bị chọc cho cười, nhưng là vẫn ẩn nhẫn làm ra vẻ mặt tức giận!
Tử Lam làm một bộ dáng không sao cả nhìn anh nói, “Mặc Thiếu Thiên, vô luận Trọng Nhược Tình đối xử như thế nào với tôi, tôi đều nhận, nhưng mà cô ta dám nhục mạ Hi Hi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!” Lâm Tử Lam nói, lời nói hết sức bá đạo, cô chẳng qua là cảnh cáo trước mà thôi.
Bất kể Trọng Nhược Tình là ai, là thiên kim của Thị trưởng hay là vị hôn thê của Mặc Thiếu Thiên, chỉ cần dám đả thương Hi Hi cô cũng sẽ không bỏ qua!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt thâm u mà kiên định, “Anh hiểu, người nào dám tổn hại tới bảo bối anh cũng sẽ không bỏ qua!” Lời nói khẳng định, có lực.
Anh không cần chứng minh viết cái gì, nhưng là lời này một chút cũng không giả, bất kể là ai dám động vào bảo bối anh cũng sẽ không bỏ qua!
Mặc Thiếu Thiên như vậy để cho Tử Lam có chút không quen, đó không phải là vị hôn thê của anh sao? Cô nói như vậy nhưng anh thế nào cũng không có một chút tức giận, ngược lại còn bênh vực cho mình? Tử Lam trong khoảng thời gian ngắn khó có thể hiểu.
Bất quá, những thứ này Tử Lam đều không để ý, cô chỉ cần xác định bảo bối không có chuyện gì là tốt rồi.
“Chuyện này anh định làm gì? ” Tử Lam nhìn anh hỏi, giọng nói có chút không vui nhưng không biểu lộ ở trên mặt, cô vĩnh viễn đều là một bộ dạng bình thản.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nhíu mày một cái, “Ta đã nói rõ cùng cô ta là sẽ giải trừ hôn ước, nếu như cô trở lại tìm bảo bối gây sự em không ra tay thì anh cũng sẽ tự mình ra tay!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Bất kể là ai, chỉ cần động bảo bối anh cũng sẽ không bỏ qua, bao gồm Trọng Nhược Tình.
Tử Lam sửng sốt.
Không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế.
Mặc Thiếu Thiên lại muốn cùng Trọng Nhược Tình giải trừ hôn ước…
Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, mặc dù Hi Hi là con trai của anh, điểm này không sai, nhưng là nếu như Trọng Nhược Tình không đến gây phiền phức với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của các người, cho nên anh không cần bởi vì chuyện này mà phải giải trừ hôn ước với cô ta! Tôi chỉ là muốn bảo đảm cô ta sẽ không tới làm tổn thương Hi Hi !” Tử Lam bình thản nói.
Cô cũng không muốn sau này Mặc Thiếu Thiên sẽ lợi dụng chuyện này để gần gũi.
Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên cười, “Lâm Tử Lam, em đã quá coi thường anh, bất kể là anh có biết hay không biết bảo bối tồn tại anh cũng sẽ không đi cưới cô ta!” Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ nói, lúc trước muốn đính hôn chỉ là vì lợi ích.
Cùng Trọng Nhược Tình kết hôn, chỗ tốt rất nhiều, phụ thân của cô ta là Thị trưởng thành phố, có lợi cho bọn họ khai phát cơ sở bất động sản cùng dẫn nhà đầu tư từ bên ngoài vào, chỉ cần Cố Chính ở phía trên ký tên hết thảy sự viêc đều được xử lý.
Nhưng đến hôm nay anh chợt phát hiện những cái được gọi là ích lợi cùng ưu thế so với mẹ con bọn họ đều là thứ bỏ đi.
Anh tình nguyện buông tha cho những thứ thế này để đổi lấy mẹ con bọn họ.
Nhìn bộ dạng anh khẳng định như thế Tử Lam cũng không biết nói cái gì.
Nếu chuyện không liên quan đến mình thì cô cần gì phải hỏi tới nhiều như vậy, cô chỉ cần một phần đảm bảo của Mặc Thiếu Thiên là tốt rồi.
Nếu như Hi Hi gặp chuyện không may cô liền tìm Mặc Thiếu Thiên hỏi tội!
Nghĩ tới đây, Tử Lam bớt giận rất nhiều, “Tôi chỉ cần anh bảo đảm bảo bối sẽ không xảy ra chuyện là tốt rồi !” Tử Lam nhàn nhạt nói.
“Dĩ nhiên, anh bảo đảm !” Mặc Thiếu Thiên khẳng định nói.
Hi Hi ngồi ở một bên nhìn, nhìn cực phẩm ba cùng cực phẩm mẹ đang lo nghĩ vì sự an toàn của bé mà lòng không ngừng cao hứng. Hơn nữa nghe được ba lại muốn cùng Trọng Nhược Tình giải trừ hôn ước Hi Hi nhất thời hết tức giận.
Hi Hi suy nghĩ có ý muốn mở miệng, không bằng ba mẹ kết hôn đi à, bảo bối sẽ càng hạnh phúc hơn đó.
Nhưng là Hi Hi sợ vừa mở miệng khẳng định hai người sẽ không đồng ý, cho nên vẫn là thuận theo tự nhiên đi!
Hi Hi cũng không muốn ba và mẹ ở chung một chỗ là bởi vì bé. Đến lúc đó nếu như bọn họ không hạnh phúc Hi Hi coi như trở thành tội nhân !
Bất quá Hi Hi tin chắc, bọn họ cuối cùng sẽ đi tới cùng nhau, có thể chính bọn họ cũng không có phát hiện thật ra thì bọn họ rất xứng đôi.
Lời nói độc địa, phúc hắc, hung hãn, có lúc nói chuyện giọng điệu đều giống như nhau.
Hi Hi coi như đã là hiểu làm sao gen của mình lại tốt như vậy à, tất cả đều là công lao của ba và mẹ à!
Có cá tính cường hãn của ba, phúc hắc của mẹ, anh muốn không mạnh mẻ cũng không được à!
Mặc Thiếu Thiên lúc này nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Hi Hi, “bảo bối, còn con? Con còn giận ba sao? ” Mặc Thiếu Thiên nghiêm túc hỏi, chuyện này thật là trách nhiệm của anh, anh không có nghĩ đến Trọng Nhược Tình sẽ nổi điên chạy đến nơi này còn nói với Hi Hi những lời khó nghe như vậy.
Hơn nữa anh phát hiện nếu như mẹ con bọn họ tức giận anh không thật không có bất kỳ biện pháp nào, anh sợ bọn họ sẽ thật không để ý tới anh, sẽ rời bỏ anh…
Hi Hi suy nghĩ một chút sau đó nhìn anh nhíu mày nói “Ba, ba thật muốn cùng Trọng Nhược Tình giải trừ hôn ước? ” Hi Hi có chút không xác định đích hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Hi Hi cười một tiếng, “Vậy thì con cũng hết tức giận rồi… ”
…
Đứa nhỏ này cũng quá dễ dãi đi!
Tử Lam hung hăng liếc bé một cái.
Vốn là Hi Hi tức giận chính là cái này à, thấy ba ôm Trọng Nhược Tình đi ra ngoài bé có thể không tức sao? Lúc ấy giận đến nổi cũng không muốn nhận người ba này nữa, nhưng mà bây giờ nghe được tin tức này Hi Hi nhất thời nguôi ngoa.
Ba à, ba quả nhiên không có để cho con thất vọng, bất kể có xảy ra chuyện gì thì Hi Hi lúc này cũng có thể tha thứ !
Hi Hi cũng không coi trọng chuyện quá khứ, bé xem trọng hơn là việc tương lai, là sau này.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi cười thấy rằng hai mẹ con bọn họ cũng không còn tức giận anh nữa, Mặc Thiếu Thiên nhất thời cũng yên tâm rất nhiều. Mặc Thiếu Thiên đời này cũng chưa từng trải qua việc như vậy! Nếu để cho Vân Dục biết được chuyện này không biết sẽ lại đem anh giễu cợt như thế nào.
Chẳng qua là Mặc Thiếu Thiên phát hiện khi nhìn thấy hai mẹ con bọn họ vui vẻ anh cũng cảm giác được rất vui vẻ.
Lúc này Hi Hi xoay người lại đi tới trước mặt của Mặc Thiếu Thiên lộ ra nụ cười mỉm nói “Ba à, con cảm thấy ba quyết định chuyện này thật sáng suốt, ba sớm nên làm như thế !” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên cười một tiếng, nụ cười cùng Hi Hi giống nhau như đúc “Bây giờ cũng không muộn !”
Hi Hi gật gật đầu hết sức đồng ý, “Không sai không sai !” Vẫn còn chưa quá muộn.
Tử Lam cau mày, nhìn hai ba con bọn họ, cứ cảm giác là lạ ở chỗ nào.
“Anh quyết định giải trừ hôn ước với cô ta? ” Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Nhìn anh giống như là đang nói giỡn sao? ”
“Còn đứa nhỏ ở trong bụng cô ta thì làm thế nào? ” Tử Lam hỏi.
“Phá đi!” Mặc Thiếu Thiên bình thản nói.
Tử Lam đột nhiên nhíu mày, đối với chuyện như vậy thật sự là không thể tiếp nhận. Mặc dù cô rất không thích Trọng Nhược Tình thế nhưng đứa nhỏ cuối cùng là vô tội, bất kể Trọng Nhược Tình làm ra chuyện gì thập ác không thể tha nhưng trong bụng của cô cũng là một mầm sinh mạng, là vô tội !
Giống như ban đầu Tử Lam biết rõ hạ sinh Hi Hi sẽ phải gánh hậu quả gì nhưng cô vẫn làm bởi vì cô yêu quý sinh mệnh. Cô nguyện ý đem Hi Hi mang tới thế giới này. Mỗi một sinh mạng đều có quyền lợi sống sót.
Có thể được làm mẹ, Tử Lam càng thêm biết được có đứa nhỏ là dạng cảm giác gì, càng thêm cảm nhận được sinh mạng thật là quý giá.
Mặc Thiếu Thiên tựa hồ nhìn ra cô nghi ngờ, mở miệng nhàn nhạt nói, “Đứa nhỏ không phải là của anh !”
Tử Lam sửng sốt.
Cái gì?
Cô không có nghe lầm chớ !
Đứa nhỏ không phải là của Mặc Thiếu Thiên?
Mặc dù biết trước được chuyện xì căng đan của Trọng Nhược Tình thế nhưng cũng không nghĩ tới đứa nhỏ kia thật không phải là của Mặc Thiếu Thiên.
Không trách Mặc Thiếu Thiên lại bình tĩnh như thế !
Chẳng qua là…
“Làm sao ngươi biết? ” Tử Lam nhìn anh hỏi.
…
Vấn đề này, thật cần truy vấn tận gốc sao?
Lúc này Hi Hi lại mở miệng, “Mẹ, không những ba hiểu rõ chuyện này con cũng biết rõ đấy!” Hi Hi cười nói.
Tử Lam cau mày, chợt nhớ tới cái gì, “Những thứ xì căng đan kia là con làm? ” Tử Lam chợt hiểu ra.
Hi Hi vẫn như cũ lộ nụ cười ưu nhã, mẹ, phản ứng của mẹ lần này thật chậm nga !
“Thật là con làm? ” Tử Lam hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, “Ai bảo cô ta trước kia khi dễ mẹ, còn vu oan cho mẹ là đẩy cô ta xuống lầu, không cho cô ta chút giao huấn sao mà được !” Hi Hi nói với giọng đầy bao che.
Tử Lam càng thêm chắc lưỡi hít hà. Khi mà chuyện này xảy ra Tử Lam còn cảm thấy chuyện làm có chút quá đáng. Ban đầu cô cũng hoài nghi tới bảo bối nhưng là rất nhanh liền bị cô gạt đi cái ý niệm này.
Không nghĩ tới thật sự là con cô làm !
Bảo bối, con thế nào lại làm như vậy, rốt cuộc là giống ai a a a !
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? ” Hi Hi nhìn Tử Lam mở to cặp mắt tròn trịa hỏi.
Tử Lam nhìn anh, dừng lại một chút, sau đó cười nói, “Làm tốt lắm!”
Trước kia Tử Lam cảm giác mình đối với Trọng Nhược Tình hơi quá nhân từ, để cho cô một lần lại một lần được voi đòi tiên. Còn bây giờ, Tử Lam sẽ không nhường nhịn, ngay cả khi cô ta có em bé cô cũng sẽ không nhịn nữa!
Hi Hi cười một tiếng, ưu nhã khả ái, “Đa tạ mẹ khích lệ !”
…
Mặc Thiếu Thiên nhìn mẹ con bọn họ một hỏi một đáp, Lâm Tử Lam giáo du͙c đứa nhỏ như vậy?!
Không trách sao Hi Hi hung hãn như vậy, năng lực cũng mạnh mẻ như vậy. Mặc Thiếu Thiên có chút hoài nghi, nếu như Lâm Tử Lam biết Hi Hi ném bom như đồ chơi thật không là biết là cô sẽ nghĩ sao?
Nhưng là cái ý nghĩ này chẳng qua là Mặc Thiếu Thiên chỉ thoáng nghĩ lên trong đầu. Hi Hi không có chủ động nhắc tới dĩ nhiên là không hy vọng Tử Lam biết cho nên Mặc Thiếu Thiên cũng không có nhắc tới chuyện này, bất quá thân phận của Hi Hi còn cần phải chờ xác định!
Tử Lam vẫn hơi cau mày, mặc dù chuyện này có đem giải quyết nhưng mà sau cùng là vẫn dính liếu tới một sinh mạng.
Mặc Thiếu Thiên tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của cô, mở miệng, “Anh chẳng qua là cho cô ta sự lựa chọn, cô ta muốn bỏ thì bỏ, không thì cũng có thể sanh nó ra, nhưng là đứa nhỏ tuyệt đối không phải của anh. Anh tuyệt đối sẽ không nhận, và cũng tuyệt đối sẽ không cùng cô ta kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam gật đầu một cái, cũng không có nói thêm cái gì, mặc dù Tử Lam cảm thấy phá đi một mầm sinh mạng là không đúng thế nhưng là lập trường của Mặc Thiếu Thiên trong chuyện này cũng không sai. Huống chi Mặc Thiếu Thiên cũng không có cưỡng ép cô ta.
Hết thảy chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi ánh mắt tràn đầy cưng chìu, “Con trai của ta chỉ có thể là con!” Mặc Thiếu Thiên nói. Những đứa khác anh không quan tâm !
Anh chính là thích Hi Hi.
Mặc Thiếu Thiên khác với Tử Lam, anh chấp nhận Hi Hi là vì Tử Lam sanh ra Hi Hi với lại là bởi vì anh yêu đứa bé này. Còn đối với người khác anh không thèm quan tâm. Coi như đứa bé trong bụng của Trọng Nhược Tình thật sự là của anh thì anh vẫn quyết định như vậy, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Hi Hi cười nói, “Ba à, Ba cũng chưa từng có hoài nghi là đứa bé trong bụng của cô ta có thể là con của ba? ”
Mặc Thiếu Thiên rất thông minh, không đáp mà hỏi ngược lại, “Con thử nói xem? ”
…
Hi Hi bỉu môi, ba à, ngươi quá xảo trá!
“Chưa biết chừng ba còn một hạt giống như ta ở bên ngoài thì sao? ” Hi Hi vẫn như cũ nhíu mày tiếp tục hỏi.
“Giống như con là một thiên tài sao? ” Mặc Thiếu Thiên cũng cười hỏi ngược lại.
“Gì chứ, ba cho rằng thiên tài như con dễ tìm sao? Đây là cần gen di chuyền tuyệt mỹ đấy !” Hi Hi đắc ý nói.
Ngụ ý là con đây là thiên tài là dựa vào công lao của ba lẫn mẹ đấy!
“Đúng vậy, cho nên con còn lo lắng cái gì? ” Mặc Thiếu Thiên nhướng mày nói.
Hi Hi nhìn anh, “Dĩ nhiên là lo lắng, ngộ nhỡ ngày nào đó con tự nhiên có thêm mấy đứa em trai hay em gái gì đấy nhưng lại là một đám ngu ngốc con sẽ không nhận chúng đâu!” Hi Hi nói thẳng.
Mặt của Mặc Thiếu Thiên co quắp một cái nhìn bé, “Con yên tâm, gen của ta không sản xuất ra loại ngu ngốc. Hơn nữa con cứ yên tâm, trừ một mình con ra bên ngoài không có đứa nào nữa!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ba chắc chắn chứ? ” Hi Hi hỏi.
…
“Dĩ nhiên !”
“Vậy thì tốt !” Hi Hi yên lòng.
Nghe bọn họ nói mấy vấn đề về gen Tử Lam chỉ có thể ở một bên giữ vững yên lặng.
Đề tài như vậy thật không nên liên quan quá nhiều.
Tử Lam yên lặng cầm lấy trái thanh long mà ăn, tiếp tục lặng thinh.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, thấy trái thanh long bỗng dưng tâm tình vui vẻ, cũng không khách khí cầm một miếng bỏ vào trong miệng.
Tử Lam cau mày, không vui trừng anh, “Mặc Thiếu Thiên, ai cho phép anh ăn? ”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Ăn một miếng thì thế nào? Cũng không phải là ăn cô cô gấp gáp cái gì? ” Nói xong thưởng thức một cái, “Ưm, hương vị không tệ !”
…
Tử Lam hung hăng khinh bỉ nhìn anh một cái..
Mặc Thiếu Thiên, lúc nói chuyện với anh thì không thể nói bình thường một chút được sao?
“Ba à, ba cũng thích ăn trái thanh long? ” Hi Hi ở một bên nhìn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Trái cây mà ba thích nhất là trái thanh long!” Đây là điều kỳ lạ nhất trong đời Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam đang ăn trái thanh long động tác đột nhiên ngẩn ra, có cần phải đến mức đó không?
Sở thích có cần giống nhau như vậy sao sao?
Làm như là người cùng một nhà vậy?
Hi Hi đang ở một bên cười toe toét, quả nhiên là người một nhà à, khẩu vị đều cùng một dạng, đặc biệt là gen của mỗi người kết hợp ra bé là một bậc siêu thiên tài à!
Thật quá trùng hợp!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi cười nghiên ngã cũng không nói gì, lại đi lấy thêm một miếng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa tán thưởng, “Hương vị quả là không tệ, người nào mua thế? ”
Hi Hi sửng sốt, ngay sau đó cười nói, “Là lúc học trưởng của mẹ tới thăm mua, còn rất tươi nữa chứ. Chú Lục thật biết rõ là mẹ là ăn trái thanh long, thiệt là để tâm à” Hi Hi cười nói, nét mặt kia rõ ràng chính là cố ý !
Mặc Thiếu Thiên đang ăn trái thanh long động tác bỗng ngẩn ra, sau đó híp con ngươi nhìn Lâm Tử Lam, “Lục Tử Thịnh đã tới? ”
Tử Lam bau mày, bộ dạng không sao cả, “Ừ!”
“Anh ta tới nơi này làm gì? ” Mặc Thiếu Thiên hỏi, chỉ cần vừa nghĩ tới Lục Tử Thịnh cùng Tử Lam gặp mặt trong lòng liền một hồi khó chịu.