Phu nhìn về phía yêu quái nhỏ kia, không nói tiếp. Giữa những người thông minh luôn không cần nhiều ngôn ngữ trao đổi. Hakudoshi là yêu quái giống hắn nhất trong số các phân thân của hắn, hai người giống như đang chiếu gương nhau, “đức hạnh” của đối phương là cái gì, thì mình cũng như thế.
Bởi vì Kagura luôn ở bên tai bôi đen, Hakudoshi ở trong mắt Yui biến thành loại yêu quái cực kỳ xấu xa tiêu cực. Mà nói đến chuyện này, Hakudoshi trông nho nhỏ mềm yếu, khóe miệng thoáng nhấc lên thật sự rất đáng yêu.
“Ta không nhàn nhã quấy rầy ngươi, nhưng đứa trẻ kia… đúng là khiến ta thấy bất ngờ.”
Hakudoshi liếc Yui một cái, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng dời ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sang phu. Hakudoshi luôn luôn tự kiêu vào năng lực của mình, cho dù là nói chuyện với phu cũng không khách khí bao nhiêu.
So với hắn, Kagura lúc này ít mở miệng, lui ra sau vài bước, rõ ràng là muốn cách xa mấy người trước mặt.
“Nhìn ta làm gì, tiểu yêu quái?”
Ánh mắt của Hakudoshi rất đáng đánh đòn, thái độ vô lễ này làm người ta rất muốn xông lên đập một cái.
Được rồi, Yui nghĩ, chỉ là nghĩ mà thôi.
Bởi vì Naraku và Hakudoshi quá giống nhau, Yui phát giác mình hiện giờ không muốn gặp Hakudoshi, nhất là không thích hắn lạnh như băng, ánh mắt hắn giống như đang nhìn thứ cái gì thấp kém vậy. Ánh mắt như thế khiến nàng nghĩ một lúc nào đó phu sẽ đối xử lãnh đạm với mình, tim Yui lập tức co lại.
“Asai Yui…”
Hakudoshi nhìn về phía Yui, ánh mắt hắn hoàn toàn trái ngược với bề ngoài trẻ con của hắn, đó là du͙c vọng trắng trợn không hề có ý che dâu.
Yui thật sự không biết là mình lại bị hắn thích, nhưng mà ánh mắt Hakudoshi thật sự quá nóng.
Như là đã nhận ra chuyện gì đó không tốt, Yui rụt rụt về phía phu.
“Cái gì cái gì chứ, đừng vô duyên vô cớ…”
“Câm miệng.”
Không biết là phu nói ai. Hắn kéo mỗ công chúa đang định tới gần sau lưng hắn, lạnh như băng trừng nàng mấy lần.
Quay đầu lại.
“Hakudoshi, ngươi không được quên…”
A, đây mới là giọng phu, không cần phải nói hết cũng có thể đả kich người ta.
“Ta đương nhiên biết.”
Hakudoshi thờ ơ nâng mắt lên, lờ đi lời cảnh cáo của đối phương.
Đây là cái gì và cái gì thế OTL.
Yui phát hiện mình đứng bên cạnh cả buổi nhưng mà hoàn toàn không hiểu hai người đang nói cái gì.
Không đúng, nàng nghe hiểu hết! Nàng thông minh mà!
Không khí giữa hai người lạ lùng, “thâm tình” nhìn nhau một lúc, Yui quả thật không có gì để làm. Liếc người nào đó đang đứng xa phe phẩy cây quạt hóng mát, vì thế Yui lựa chọn nhìn sắc mặt phu, cũng buồn bực.
…
“Được rồi được rồi, đi về thôi, chạy suốt một ngày mà không thấy mệt hay sao.”
Cuối cùng vẫn là Kagura đánh vỡ trầm mặc. Lấy lông chim cài trên đầu xuống, nhẹ nhàng vung lên, bất mãn bay đi.
Kagura vừa đi, Hakudoshi cũng thấy không có gì thú vị cả, phất tay một cái, một con ngựa toàn thân bốc lửa bỗng hiện ra, cũng bay đi.
Còn lại Yui và phu.
“Ta thật sự đói bụng.”
Cả một biển lý do làm nũng đủ kiểu, cuối cùng, Yui phát hiện mình vẫn bại bởi sự thật.
…
Thì ra phu biết bay.
Lúc bị xốc lên nhét vào trong lòng phu, Yui phát hiện vừa rồi mình bị đùa giỡn.
“Thì ra chàng…”
Lời muốn nói ra nhưng sau khi bị phu liếc mắt một cái, lập tức nuốt trở lại.
“…”
Phu rất trầm mặc, hắn nhíu lại mày, hình như đang suy nghĩ cái gì.
“… Cái này, chúng ta đang đi đâu thế?”
Câu này chắc là hỏi được.
“Chỗ ở.”
Phu mở miệng! Không nghĩ tới phu lại mở miệng!
Nhưng mà, nơi phu ở… Sẽ không là sơn động lòng đất gì đó đấy chứ! Tối như mực, nhìn không thấy đáy, nói không chừng còn có đầy nhện và bạch tuộc bò tới bò lui!
Kỳ thật Yui đã suy nghĩ nhiều, ổ mới của phu tốt hơn nàng nghĩ rất nhiều, không phải sơn động nào đò ở vùng đất hoang vu, cũng không phải lòng đất u ám đầy côn trùng, nhìn qua cực kỳ bình thường.
Chính là một tòa thành trì, chỉ là nhỏ hơn nhiều so với thành từng ở trước kia.
Trong tòa thành to lớn có rất ít con người, đều là vẻ mặt vô cảm, thờ ơ, trông càng giống như là con rối hoặc là thức thần. Xem ra bọn họ bị coi làm tôi tớ nên bị lưu lại đây. Yui cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng không cần phải tự mình nấu cơm nữa, hạnh phúc quá.
Phu vừa đến nơi đã định bỏ lại Yui.
Yui mặc kệ, bám chặt lấy phu, không chịu buông.
“Bỏ ra.”
Phu nhìn thấy hành động của Yui, ghét bỏ hất Yui ra. Hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ví dụ như… vài “nhân vật” nhỏ bé không cam lòng.
“Không.”
Yui lắc đầu.
“Trừ khi chàng nói cho ta biết chàng định đi làm gì.”
Yui lại bám chặt lấy.
Phu hay thích bỗng dưng bỏ lại nàng đi đâu đó, tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện, nhưng Yui vẫn không muốn thế.
Rõ ràng không chán ghét mình mà, không thể dành nhiều thời gian ở cạnh mình sao?
“Giết người.”
Phu không cần nghĩ đã nói ra danh từ kinh khủng ấy.
“Này… có cần phải trực tiếp đến thế không…”
Yui nhất thời bị nghẹn họng.
“Chàng gạt ta chứ gì, hừ hừ.”
Hoảng sợ vì thái độ của phu, nhưng nghĩ lại thì hình như phu thật sự chưa tự mình động thủ giết người nào. Khẳng định là lấy cớ để bỏ lại mình, ừ đúng.
“Ta muốn đi ta muốn đi.”
Kỳ thật, ý định đi vây xem người ta bị giết, đúng là khá trọng khẩu vị.
“Asai Yui… Bánh…”
Phu nhẹ nhàng nói ra một từ, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, Yui cơ hồ không nghe rõ.
“Cái gì?”
Hình như nghe thấy có từ ngữ gì đó hấp dẫn.
“Câm miệng.”
Quả nhiên phu vẫn tức giận. Mà phu cứ vừa nói xong là tức giận, không phiền lụy à?
“Là bánh mì nướng?”
Yui nhanh chóng làm cái đầu nhỏ của mình hoạt động.
Ý là có bánh mì nướng để ăn nên đừng đi theo ta?
Lối suy nghĩ của phu rất kỳ lạ, sau khi phát hiện điều này… Phì ha ha ha ha, phu đúng là đáng yêu quá đi mất. Phì ha ha ha ha…
“Ta bảo ngươi câm miệng.”
Lần này phu thật sự tức giận.
“Được rồi được rồi.”
Biết phu thật sự bất mãn, Yui xoay người bỏ chạy, còn cực kỳ không thục nữ nhảy nhót, trông có vẻ tâm tình không tồi.
Phu nhìn thấy Yui rời đi, hình như nhẹ nhàng thở ra, không lộ ra dáng vẻ trào phúng cao cao tại thượng.
“Ta về phòng trước… á!”
Chạy ra vài bước, Yui bỗng nhiên quay đầu lại đắc ý phất tay với phu, nhưng do quay lại nhanh quá nên không đứng vững, vui quá hóa buồn.
Tốc độ của phu rất nhanh, lập tức đỡ lấy người nào đó không an phận.
“Rốt cuộc ngươi ngu xuẩn đến mức nào thế.”
“Ta nào có…”
Yui nâng mắt lên, đúng lúc nhìn vào mắt phu.
Trong đôi mắt màu đỏ kia, chỉ in lại mình nàng.
Yui bỗng nhiên đỏ mặt. Aiz aiz, tuy các phương diện của phu đều cực kỳ kém cỏi, cũng may khuôn mặt không tồi, tính tình cũng dịu dàng, rất nhiều lúc trông cũng khác thành thật ngoan ngoãn.
Ngẫu nhiên lại có cảm giác được người ta chỉ nhìn một mình mình, thật hạnh phúc.
Trong lòng khẽ động, Yui lập tức chụt một cái lên.
“Asai Yui…”
Phu cảm thấy nóng nảy khi thấy Yui gần đây bỗng dưng nhiệt tình.
“Đồ ngốc.”
Không nhẹ không nặng đạp phu một cái, Yui lập tức chạy mất.
…
Yui rất cao hứng, phu lầm lì không nói gì cũng không hỏi gì, nhưng nàng vẫn được hầu hạ thỏa đáng, đi chưa được mấy bước là có người hầu đến dẫn đường cho nàng, trên đường đi còn rất ân cần.
Tuy rằng thay đổi nơi ở mới, nhưng phương hướng phòng mình được bố trí cũng không khác gì tòa thành cũ.
Tắm rửa thay quần áo, mỹ thực ngọt ngào, ở đây lại có người dâng lên hầu hạ.
“Hạnh phúc quá…”
Buổi tối nằm ở trên giường, Yui hạnh phúc lăn qua lăn lại, trên gương mặt ngày càng mập ra là nụ cười ngây ngô.
Đoán là buổi tối phu sẽ không đến thăm mình, nhưng Yui cũng không nóng nảy. Tính tình phu vốn là như thế, vừa keo kiệt lại mẫn cảm, nàng còn lâu mới mong chờ hắn chủ động buổi tối cùng mình ngắm sao ngắm trăng đâu.
Ôm gối ôm mềm mại, Yui mơ mơ màng màng, ngủ mất…
“Yui – chan, chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Trong sương mù màu trắng, cậu bé mặc ki – mô – nô màu xanh đáng thương nhìn mình.
“Sao ngươi lại tới nữa thế.”
“Ta… Ta ngày mai sẽ phải đi rồi, ta muốn…”
Đôi mắt của cậu bé rất đẹp, nhưng lại là màu đen, không phải là màu đỏ làm người ta sa vào.
Màu đỏ? Sao mình lại nghĩ đến cái này?
“Ta còn lâu mới thích chơi với ngươi.”
Không có hứng thú gì, trực tiếp cự tuyệt.
“Yui – chan…”
Tiếng nói của cậu bé càng ngày càng nhỏ.
“Ta hy vọng…”
Yui bỗng nhiên tỉnh dậy.
Vừa rồi là mơ?
Có chút mơ mơ màng màng, nàng phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm, sau đó lại quên mất vừa rồi mình mơ thấy gì.
Tầm mắt Yui dần dần rõ ràng lên… Vừa mới tỉnh táo lại, nàng lại càng muốn thét chói tai.
Cách mình không xa, không, phía trên thân mình, có một người bỗng dưng xuất hiện.
Hơn nửa đêm, kẻ này nằm úp sấp lên mình, trong bóng đêm còn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rọi khác thường.
Yêu quái?!
Yui muốn hét to, lại bị đối phương dùng thứ gì đó thô bạo nhét vào miệng, ngay lập tức, Yui phát hiện tay chân mình cũng bị hung ác đè chặt, không thể động đậy.
Ánh trăng chiếu vào phòng.
Dưới ánh trăng, Yui rốt cục thấy rõ người trước mặt.
Hakudoshi?!
Cái tên này buổi tối không ngủ được chạy đến phòng mình là muốn làm cái gì? Tập kich ban đêm sao?
Huhu, không muốn buổi tối cùng kẻ như vậy ngắm sao ngắm trăng đâu!
“Ngươi thật đúng là làm người ta không bớt lo nổi.”
Hakudoshi nhìn thấy Yui sợ hãi, hình như rất vừa lòng.
“Nhưng cũng rất thú vị.”
Ngón tay lạnh như băng sờ sờ mặt Yui, hắn buồn cười hừm một cái.
Yui không hiểu Hakudoshi có ý gì, chỉ cảm thấy hẳn là hắn không có ý tốt.
Phu đâu, phu đang ở đâu.
Tiểu yêu quái không có nhân phẩm kia, huhu, bây giờ rốt cuộc muốn làm gì chứ.
“Muốn làm gì à, ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
Liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Yui, lập tức, Hakudoshi biến sắc. Yui nghĩ tên này sẽ giết mình, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ là Hakudoshi không làm động tác gì hại nàng, mà chỉ vươn tay đặt lên chỗ ngực mình.
Chỗ ngực mình!!!
Bàn tay lạnh lẽo chạm vào chỗ mẫn cảm, Yui trì độn ngây ra, mãi mới định thần lại, nàng vừa thẹn vừa giận.
“Khụ… đồ chết tiệt!!”
Nhất thời kich động, ngay cả thứ bị nhét vào miệng cũng bị phun ra.
Trông Hakudoshi có vẻ rất mất kiên nhẫn, cầm lấy thứ trên mặt đất nhét lại vào miệng Yui.
Lúc này, hắn cơ hồ đặt cả người lên Yui, sau đó roẹt một cái, kimono của Yui bị xé rách rất to, lần này, toàn bộ nơi kiều diễm ở ngực Yui đều bại lộ dưới ánh trăng sáng…
“Ồ, không nghĩ tới lại đẹp hơn ta nghĩ.”
Lời này của Hakudoshi làm Yui cực kỳ muốn giết người!
Đồ yêu quái chết tiệt, đừng để bị nàng bắt được, bằng không, nàng nhất định sẽ băm hắn cho Hà Đồng ăn!!
Sờ đi đâu thế… Mau chặt đứt tay ngay… yêu quái chết tiệt…
Hakudoshi sờ soạng ngực Yui một lúc, thẳng đến khi… Yui cảm thấy ngực cứng lại, ngay cả hô hấp cũng bị như chặn lại, ngay lập tức, Hakudoshi bỗng dừng lại.
“A… Quả nhiên là thế…”
Tốt lắm, quả nhiên y như hắn đoán.
Yui khó hiểu, Hakudoshi nhìn thấy gì, biết cái gì.
Hắn cười cái gì?
Phát du͙c kém là có thể làm như trò cười sao?!
“Nghi hoặc ta cười cái gì à?”
Như là nhìn thấu suy nghĩ của Yui. Hakudoshi vui vẻ đùa cợt.
“Ngươi biết không… Naraku điên rồi.”
Trong ánh mắt Hakudoshi có thứ gì đó mà Yui không hình dung ra được, nhất thời, nàng hoàn toàn không nhìn ra đó là tốt hay xấu.
“Không, hắn vốn là người điên.”
Chậm rãi vén lại áo cho Yui, lúc này, Hakudoshi mới nhìn Yui.
Rất nhẹ nhàng, hắn vuốt ve má Yui, nhưng càng lúc càng mạnh.
“Ngươi không trốn thoát được, có lẽ cũng là một loại bất hạnh.”
Yui vẫn khó hiểu.
Nàng không rõ vì sao Hakudoshi lại lộ ra biểu cảm như vậy.
Vừa khinh bỉ, vừa thương hại.
Ưm… tay hắn rất mạnh, má đau quá…
“… Hakudoshi, buông nàng ta ra.”
Trong tình thế không quá bình thường này, phu quả nhiên xuất hiện.