Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 80

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 80

Đang lúc Tiểu Vũ còn ở trạng thái hết sức nghi hoặc, chỉ thấy Lưu Quang chợt buông lỏng tay nàng ra, xoay người liền đi về phía trước. Kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lưu Quang đi đến vị trí của Thiên Đế cùng Vương Mẫu đang đứng. Cái đầu nhỏ của Tiểu Vũ không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung. Con mẹ nó, chẳng lẽ hắn đối với hai vị Lão Đại cũng dám đe dọa sao ?

Chúng tiên ở xung quanh cũng nín thở chờ đợi, trợn to cặp mắt nhìn Lưu Quang từng bước từng bước đi đến. Nhịp tim cũng bắt đầu đập không đúng quy luật. Hắn? Hắn nghĩ hắn đang làm cái gì vậy?

Hà tiên tử đứng bên cạnh Vương Mẫu, cũng chính là người vừa rồi mới lên tiếng. Thấy Lưu Quang đến gần thì trong lòng có chút khiếρ đảm, nhưng vẫn cố gắng trấn định, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lưu Quang tròng mắt thoáng qua tia hồng quang, cũng không ra tay. Hà tiên tử cả thân thể liền bị chấn nhiếρ, thậm chí còn có chút run rẩy.

“Câm miệng!”

Câu này, Lưu Quang không mở miệng, chỉ bằng nhìn vào ánh mắt, liền khiến Hà tiên tử hiểu ý tứ. Quả nhiên, Hà tiên tử kia mới vừa rồi còn nhanh mồm nhanh miệng, giờ đã ngoan ngoãn lui về.

Giờ phút này, Lưu Quang đứng trước mặt Vương Mẫu, còn chưa thu lại sát khí vừa rồi. Vương Mẫu vẫn như cũ thưởng thức trà, hoàn toàn không để ý tình huống trước mắt. Thiên Đế cũng như thế, cầm trái đào tiên lên, há mồm cắn một cái.

Nhị Lang thần mấy lần muốn đứng dậy gây khó dễ, lại bị Thái Thượng Lão Quân ở bên kịp thời ngăn lại, hướng hắn lắc đầu một cái, khuyên hắn tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao hai vị Lão Đại còn chưa có vẻ hốt hoảng. Trong lúc nhất thời, đại điện im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng Thiên Đế cắn đào tiên phát ra tiếng vang thanh thúy thôi.

Chúng tiên im lặng không nói gì, thật là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội. Này, đây rốt cuộc là làm gì? Chợt, Lưu Quang toàn thân sát khí hoàn toàn tiêu tán, nụ cười trên mặt hoàn toàn sáng lán. Cúi người tiến lên, ôm lấy Vương Mẫu nương nương vẫn còn phiêu diêu thưởng thức trà.(Đây là nguyên nhân anh không cho chị TV kể với bất kỳ ai ở địa phủ ^^)

Pằng! Tiếng ly rượu rơi xuống mặt đất vang lên, tất cả chúng tiên trợn to cặp mắt, không thể tin một màn bất thình lình này. Ngược lại Thiên Đế ở một bên trợn tròn mắt, vừa gặm quả đào vừa lầm bầm: Choáng nha! Ta biết ngay tiểu tử thúi này lại chơi chiêu này!

“Mợ”

Lưu Quang ôm Vương Mẫu, ở trong lòng nàng cười thật vui vẻ. Một câu mợ, khiến Vương Mẫu vui mừng không dứt. Đặt ly trà trong tay xuống, đưa tay vỗ vỗ lưng Lưu Quang, Vương Mẫu trên mặt tràn đầy từ ái.

“Lưu Quang, con lâu rồi không lên Thiên Đình gặp ta, lần này khó có được dịp Thiên Đế mượn cớ đem con lưu lại, con lại còn muốn vội vã trở về! Chuyện ở phủ rất nhiều sao? Nếu không làm được, trở về Thiên Đình cùng với cậu mợ đi, không nên đi làm cái Diêm Vương gì đó, một hài tử tuấn tú như vậy, tại sao lại thích nơi âm u Địa phủ đó chứ.”

Lưu Quang dứt khoát quỳ xuống, nương nhờ trong ngực Vương Mẫu. Thầm thì trong miệng nói: “Con đây không phải không hiểu chuyện. Nơi Địa Phủ đó oan hồn rất nhiều, cũng là nơi trong Thiên giới có lượng công việc nhiều nhất. Con tự động thỉnh cầu đi Địa phủ, chính là nghĩ muốn giúp cữu cữu(=cậu) chia sẻ công việc, giúp cậu quản lý tốt Địa phủ, cũng là giúp cậu bớt lo lắng.”

Lưu Quang nói chân thiết, Vương Mẫu nghe xong cảm động. Hốc mắt ướt át, gật đầu liên tục nói đứa bé ngoan, thật là đứa bé ngoan nha. Thiên Đế cũng không nhịn được tròng mắt đỏ lên, nhưng hắn không phải là bị cảm động, mà là đang bực tức! Trong lòng rất buồn bực. Giả bộ! Đứa trẻ hư này lại tiếp tục giả vờ trước mặt ta! Ngươi chính là con sói đội lốt cừu. Ô ô ô, thật là xấu xa!

Chúng tiên đều kinh ngạc không dứt, thế nào cũng không nhớ đến, sẽ trình diễn một màn này. Bối rối, lúng túng vuốt lỗ mũi đứng thẳng, không biết nên làm như thế nào cho phải. Tiểu Vũ trợn to hai mắt, nhìn Lưu Quang đang nương nhờ trong ngực Vương Mẫu. Chớp chớp mắt, lại dụi dụi mắt. Xác định đó không phải là ảo giác, sau đó Tiểu Vũ sợ hãi than.

Con mẹ nó! Nhìn xem nàng đã thấy gì? Phúc hắc nam nương nhờ trong ngực một nữ nhân làm nũng???

Cũng không biết Lưu Quang cùng Vương Mẫu đã nói những thứ gì, dù sao liền nghe Vương Mẫu cười một tiếng. Mà một bên Thiên Đế thì buồn bực gặm quả đào. Chúng tiên cũng không khỏi buồn bực, kỳ quái, năm nay bàn đào kia ăn có ngon không?

Sau một lúc lâu, Lưu Quang cuối cùng từ trong ngực Vương Mẫu đứng dậy. Hướng nàng tiêu sái vung tay lên, lúc này mới xoay người hướng Tiểu Vũ đi tới. Nhéo gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ, cao hứng nói: “Này này, hồi hồn thôi. Chúng ta về nhà!”

Tiểu Vũ vừa nghe hai chữ về nhà, lúc này mới hoàn hồn. Kinh ngạc nhìn Lưu Quang trước mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Suy tư chốc lát, cuối cùng mới tổng kết một câu.

Đó chính là: Rất tốt! Rất cường đại!

Nguyệt Lão một thân hồng bào, cao hứng, đang chuẩn bị trồng Tình Hoa tưới nước, rồi tham gia hội bàn đào. Chợt gió nhẹ phất thổi lên, giữa nhánh cây Linh Đang chỉ đỏ quấn quanh bên trên lần lượt thay đổi. Nguyệt Lão vui mừng, ai nha nha, vừa rồi một đôi tình nhân có duyên, động tư tình a.

Bởi vì phải vội vàng đi dự hội bàn đào, cho nên cũng không kịp cẩn thận tra xét. Nguyệt Lão không lo lắng gì, cất bước rời đi. Mới vừa bước ra một bước, trong lòng chợt máy động. Trong nháy mắt xoay người nhìn lại. Chỉ thấy ở bên trong vườn Tình Hoa, có một bụi cây rõ ràng đã chết héo, vốn Tình Hoa không nên có bất kỳ kết cục nào như vậy. Mà chỗ bia tên của bụi cây Tình Hoa, làm sao lại như vậy? Làm sao có thể! Nguyệt Lão kinh ngạc không thôi, ngay sau đó vội vàng chạy ra cửa.

“Ừ, cái này cho ngươi!”

Trên đường trở về, Lưu Quang giơ tay ném cho Tiểu Vũ một cái bình thủy tinh nho nhỏ, chỉ bằng nửa đoạn ngón tay lớn, chứa bên trong là một giọt nước mắt màu lam trong suốt.

“Đây là?” Tiểu Vũ nhận lấy, mở miệng nghi vấn.

Lưu Quang lười biếng duỗi lưng một cái, giải thích: “Đây là nước mắt của Nhị Lang thần lúc bị lấy đi trí nhớ chảy xuống.”

“Rồi sao?” Tiểu Vũ vẫn không hiểu, Lão Đại có thể nói hết lời hay không.

Lưu Quang chợt cười một tiếng, không trả lời thẳng câu hỏi của Tiểu Vũ. Ngược lại thần bí nói: “Nha đầu, ngươi chờ xem. Chuyện này, còn lâu mới kết thúc!”

Tiểu Vũ nghiêng đầu, cúi đầu nhìn bình thủy tinh trong lòng bàn tay. Nước mắt màu lam tựa hồ bị pháp thuật làm cho ngưng kết, Tiểu Vũ nhìn một hồi bỗng tỉnh ngộ. Chợt, Tiểu Vũ ánh mắt sáng lên. Tựa hồ nghĩ tới điều mấu chốt gì đó. Đột nhiên ngẩng đầu mừng rỡ nhìn về Lưu Quang.

“Lão Đại! ! Chẳng lẽ!”

“Hử”

Lưu Quang lên tiếng đưa tay thủ thế, cúi người đến gần Tiểu Vũ, hướng nàng trừng mắt nhìn.

“Đây chính là bí mật chỉ thuộc về hai chúng ta, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra. Nhớ lấy, phải khiêm tốn!”

Tiểu Vũ hắc hắc cười khúc khích, bất giác nắm chặt bình trong tay. Phụ họa nói: “Đúng đúng! Phải khiêm tốn, khiêm tốn!”

Lưu Quang cười dịu dàng, đứng thẳng người, đem tay vỗ ra tiếng.

“Tốt lắm! Du ngoạn Thiên Đình rốt cuộc cũng kết thúc, tiểu quỷ đang chơi trò ẩn nấp với chúng ta, không lăn ra đây, cũng đừng trách ta không khách khí a!”

Tiếng nói của Lưu Quang vừa dứt, chỉ thấy cuồn cuộn trong mây, hai đạo bóng dáng. Một đen một trắng, nhìn hết sức quen mắt.

“Tiểu Hắc Tiểu Bạch?”

Tiểu Vũ than một tiếng sợ hãi, không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy hai người bọn họ. A, nghe lời nói vừa rồi của Lão Đại, thì ra hai huynh đệ này đều theo sau hai bọn họ. Hắc hắc, cả hai sờ sờ gáy, cúi đầu ăn ý kêu: “Lão đại khỏe không!”

“Khỏe cái gì! Khỏe hay không cũng không liên quan đến hai ngươi. Không ngoan ngoãn ở Địa phủ, lại theo dõi lâu như vậy. Thế nào? Là ngứa da hay là nhột xương?”

Ặc, hai người đầu đầy mồ hôi lạnh. Rối rít chạy tới giải thích.

“Lão Đại ngươi nghe chúng ta giải thích, chúng ta không phải theo dõi các ngươi, mà là lo lắng các ngươi gặp chuyện không may.”

“Đúng vậy. Đúng vậy, Địa phủ có Chung Lão Đại trấn thủ liền ok rồi, hơn nữa, Địa Phủ không có ngươi cùng Vũ nha đầu, cũng thật không vui vẻ.”

“A, còn có, Mạnh Bà thừa dịp ngươi không có ở đấy, khẳng định là ngày ngày bắt chúng ta uống canh, mẹ nó, Chung Lão Đại bất kể chúng ta sống chết như thế nào, sớm đã chạy mất dạng. Hai anh em chúng ta cũng chỉ biết chạy theo nha.”

“Còn có còn có! Tiểu Thôi thư sinh chết tiệt, không có việc gì làm liền theo chúng ta giảng bài, hoa Bỉ Ngạn, đá Tam Sinh, cầu Nại Hà, thậm chí mười tám Tầng Địa Ngục cái gì cũng nói nha. Nghe xong còn phải đặt câu! Con mẹ nó, chúng ta bị độc hại rất là thảm nha.”

Lưu Quang cùng Tiểu Vũ nhìn nhau cười một tiếng, không để ý tới hai người đang nói hăng say kia. Lắc đầu đi thẳng. Rốt cuộc, cũng về nhà.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất