Ta nói Vũ nha đầu là ngu ngốc, còn có chút cất nhắc nàng. Bởi vì nàng thế nhưng có một lần tới hỏi ta, “Tiểu Hắc! Lão Đại không phải là có ham mê bất lương chứ? Giống như nuôi nam sủng chẳng hạn? A! Đúng rồi! Ngươi cùng Tiểu Bạch sẽ không phải đều cùng hắn có quan hệ không thể cho ai biết chứ? Tiểu Thôi có phải cũng tham dự hay không?”
Chung Lão Đại nói, Lão Đại có một kiếp nạn. Ban đầu nghe tin tức đó thì ta có chút xem thường. Bởi vì Lão Đại lợi hại như vậy, tin tưởng có kiếp nạn gì hắn cũng có thể dễ dàng vượt qua. Nhưng gần đây, ta có chút lo lắng. Mỗi lần thấy Tiểu Vũ hưng phấn cầm cuốn sách nào đó, hoặc là cướp đồ rồi chạy đến thư phòng tìm Lão Đại thì đến Chung Lão Đại thỉnh thoảng cũng phải nhíu mày. Tiểu Bạch có lúc còn vỗ bả vai Chung Lão Đại, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói gì đó. Mặc dù bọn họ không nói rõ, nhưng ta cũng có chút lĩnh ngộ.
Kiếp nạn của Lão Đại, chính là tình kiếp.
Động tình sẽ sinh kiếp nạn. Cái đó, hơn phân nửa chính là nói Tiểu Vũ rồi.
Ta không biết Chung Lão Đại cùng Tiểu Bạch trong lòng nghĩ như thế nào, Chung Lão Đại một lòng vì Địa Phủ, vẫn luôn tôn kính sùng bái Lão Đại, nói vậy hơn phân nửa là không hy vọng hắn chịu khổ tình kiếp. Mà Tiểu Bạch cùng ta, lúc trước chính mắt thấy kết cục thê thảm của Quỳnh Hoa tiên tử cùng Nhị Lang thần, trong lòng cũng tự nhiên không đồng ý Lão Đại và Tiểu Vũ có quan hệ như vậy.
Cho nên ta chỉ có thể kỳ vọng, như bây giờ là tốt rồi! Không cần mở miệng nói toạc ra, không để cho Thiên Đình nhận thấy được cái gì. Bình an, mỗi ngày hạnh phúc vui vẻ ở cùng nhau. Như vậy, là tốt rồi!
Khụ, khụ.
Tiểu Thôi nâng gọng kính đen, cầm roi đứng ngay giữa phòng khách.
“Tốt lắm! Hôm nay cho mọi người hiểu kiến thức thông dụng của canh Mạnh Bà!”
Mọi người cả kinh, không thể nào? Canh Mạnh Bà có cái gì tốt mà nói?
Tiểu Hắc giơ tay đứng lên nói, “Tiểu Thôi, ngươi có thể không nói được không? Đừng nói cái gì canh…, ngươi cũng không biết, ta hiện tại vừa nghe ba chữ canh Mạnh Bà, đầu ta cũng đã tê rần rồi.”
Tiểu Bạch cũng giơ tay lên, ngồi ở trên ghế tràng kỷ lười biếng nói: “Lúc này ta cùng Tiểu Hắc chung lập trường a. Ta cũng đối với ba chữ kia tương đối bài xích, vừa nghe đầu liền đau. Ngươi cũng đừng nói với ta cái này nữa.”
Chung Quỳ nhẹ nhàng ho khan một cái, thần sắc do dự. Tựa hồ cũng là không muốn nghe về cái này.
Pằng!
Tiểu Thôi quất roi đánh bùm…bùm vang dội. Xanh mặt phẫn nộ nói: “Các ngươi tại sao có thể như vậy? Cái gọi là kiến thức là biển học vô biên, chúng ta không thể có bất kỳ kỳ thị nào! Địa Phủ này có rất nhiều điểm giới thiệu đáng giá, canh Mạnh Bà tuyệt đối là một trong những thứ đó! Các ngươi chớ nên có bộ dạng ghét bỏ, nếu để cho Mạnh Bà biết, Lão Nhân Gia nàng sẽ không cao hứng.”
Mọi người sờ sờ mũi, tại sao cảm giác những lời Tiểu Thôi vừa nói, có chút uy hiếρ vậy ?
“Được rồi được rồi, ngươi nói đi!”
Mọi người suy tư một lát, cuối cùng thỏa hiệp. Tiểu Thôi hắng giọng một cái, bắt đầu giới thiệu:
Canh Mạnh Bà còn gọi là Vong Tình Thủy, vừa uống liền quên kiếp trước kiếp này. Cả đời yêu hận tình thù, một đời chìm nổi được mất, cũng theo chén canh Mạnh Bà này mà quên đi sạch sẽ. Kiếp này nhớ thương người, kiếp này thống hận người, kiếp sau cũng như là người lạ, gặp nhau không biết. Mỗi người dương gian đến nơi này đều có một chén của mình, trong chén canh Mạnh Bà, còn có nước mắt của người đời. Mỗi người khi còn sống, cũng đều rơi lệ: bởi vì vui, bởi vì buồn, bởi vì đau, bởi vì hận, bởi vì nhớ, bởi vì yêu. Mạnh Bà thu thập từng giọt từng giọt nước mắt của bọn họ, khó khăn tạo thành canh, khi bọn hắn rời xa nhân gian, lúc đi lên cầu Nại Hà, để cho bọn họ uống vào, quên sạch yêu hận tình buồn lúc còn sống, lần nữa tiến vào lục đạo, hoặc là tiên, hoặc là người, hoặc là súc vật.
Tiểu Thôi thao thao bất tuyệt một hồi, nhìn thấy trên ghế tràng kỷ hai người nào đó đang nhắm mắt ngủ say, còn Chung Quỳ tinh thần cố tỏ ra phấn chấn, mắt trợn to, nhưng không sáng rỡ. Bình tĩnh khẽ mỉm cười.
“Tốt lắm, hiện tại, xin các vị dùng ba chữ canh Mạnh Bà đặt câu.”
Nghe xong lời này, hai người đang ngủ lập tức nhảy lên .
“Cái gì? Lại đặt câu?”
Chung Quỳ lần này bình tĩnh, sờ sờ cái cằm tự giác giơ tay nói: “Ta đặt trước.”
Tiểu Thôi cao hứng gật đầu một cái. Quả nhiên Chung Lão Đại có chút đáng tin.
“Canh Mạnh Bà tên như kỳ nhân, rất tốt, rất cường đại!”
Tiểu Thôi nụ cười có chút cứng ngắc, quay đầu nhìn Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, ngươi đặt câu.”
Tiểu Bạch nhíu mày, cẩn thận suy tư chốc lát.
“Ta sợ nhất, chính là nghe Lão Đại nói, Tiểu Bạch, giúp ta đem chén canh Mạnh Bà này ném đi.”
Tiểu Thôi khóe miệng có chút run rẩy, lại quay đầu nhìn về Tiểu Hắc.
“Tiểu Hắc, chỉ còn lại ngươi. Ngươi hảo hảo cho ta chút hi vọng.”
Tiểu Hắc rút kinh nghiệm lần trước, không nói nữa chữ, kết quả là, hắn lẩm bẩm suy tư nói thầm.”Mạnh bà. Mạnh bà. Mạnh bà.”
Đột nhiên, một bóng dáng xuyên tường mà qua, đi tới bên cạnh mọi người, trong tay còn bưng chén canh nóng hổi.
“Là ai nhớ đến ta vậy? Cho gọi ta?”
Mọi người yên lặng. Trong phút chốc, chạy, chạy, chạy chạy.
“Choáng nha! Hắc ngu ngốc! Không có chuyện gì ngươi kêu Mạnh Bà làm gì?”
“xxd! Thế nào lại có tiểu quỷ ngốc như thế này? Không muốn đặt câu thì nói! Có cần thiết đem Mạnh Bà đến đây không?”
“Tiểu tử ngươi toàn học thói xấu, không nói thô tục đổi thành chơi xấu chúng ta?”
“……”
Tiểu Hắc im lặng rối rắm.
*
“Đêm Giáng sinh? Ngươi thật cho là, chúng ta cần ngày lễ này sao?”
Tiểu Bạch soi vào gương để ý đến kiểu tóc, không hiểu mở miệng hỏi.
Tiểu Hắc sờ sờ đầu, nghi ngờ nói: “Đêm giáng sinh là cái gì? Ta tại sao chưa nghe nói qua?”
Tiểu Thôi bưng lên một ly trà nóng, thoải mái tựa vào trên ghế tràng kỷ, từ từ đáp.
“Đêm Giáng sinh thì tương đương với đêm 30 ở Trung quốc, là ngày lễ của người ngoại quốc. Còn có truyền thuyết ông già Noel, sẽ đem quà tặng bỏ vào trong bít tất …. Ngươi phải hiểu rõ, lần sau có thể đặc biệt vì ngươi mở một tiết diễn đàn Bách gia nha.”
Tiểu Hắc liều mạng lắc đầu. Cái này, xin miễn đi.
Chung Quỳ khoanh tay đứng ở bên tràng kỷ, bất đắc dĩ nhún vai một cái nói: “Không có biện pháp, Vũ nha đầu la hét muốn tham dự. Lão Đại liền cho chúng ta hai ngày nghỉ, mấy người chúng ta cũng phối hợp một chút đi. Dù sao cũng náo nhiệt, rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Mọi người gật đầu một cái, rối rít đứng lên bắt đầu hoạt động. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đi đến rừng cây ăn quả. Một lát sau một người cầm trong tay hai khúc nhánh cây, một người trong ngực ôm một chút trái cây.
Chung Quỳ đuôi lông mày nhếch lên, “Thế nào? Muốn chơi trò ảo thuật sao?”
Tiểu Bạch thả nhánh cây trong tay ra, hơi lỏng vai nói: “Nếu phải phối hợp, dĩ nhiên sẽ phải phối hợp tốt. Cái gì cây thông noel, bữa tiệc hoàn mỹ các loại, toàn bộ đều chuẩn bị xong rồi.”
Vừa nói chuyện, đôi tay vừa quấn quít, kết Thủ Ấn đơn giản.
“Thật lâu không chơi trò ảo thuật rồi, tay cũng cứng ngắc.”
Tiểu Bạch cảm thán, trong đầu tưởng tượng ra hình dáng của cây thông noel. Mở miệng nói “biến”, chỉ thấy hai khúc nhánh cây kia nhất thời biến thành hai gốc cây thông noel.
Tiểu Thôi tới lấy ra hai sợi dây, quấn quanh cây thông noel, nhắm mắt nhẹ nhàng lẩm bẩm, sợi dây trong phút chốc liền thay đổi thành đèn màu nhấp nháy. Chợt lóe chợt lóe, thật là đẹp mắt.
Tiểu Hắc cũng không nhàn rỗi, đem toàn bộ trái cây để lên bàn. Ngón tay nhẹ nhàng, liền biến trái cây thành một bàn thức ăn ngon. Chung Quỳ thấy mọi người loay hoay cực kỳ cao hứng, cũng muốn làm chút gì đó. Nhìn đại sảnh đèn dầu sáng rực, cảm thấy quá mức chói sáng, không khỏi vỗ tay một cái, trong nháy mắt, đèn đổi màu lập lòe, ánh đèn dịu dàng làm cho đại sảnh tăng thêm không ít tình thú.
Đợi mọi người làm xong, lúc này mới thấy Tiểu Vũ cùng Lưu Quang xuất hiện.
Tiểu Vũ vừa thấy cảnh tượng ở đại sảnh, không khỏi phát ra một tiếng than kinh ngạc, nụ cười nhuộm đầy khuôn mặt. Đi tới trên ghế tràng kỷ ngồi xuống, đem từng cái hộp nhỏ trong tay đặt ở bên cạnh. Lưu Quang cũng không nhìn thấy Tiểu Vũ như vậy mà vui mừng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, giống như không có nhiều hứng thú. Đôi tay bỏ ở trong túi, đi lên trước ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ.
“Hôm nay cũng không có người ngoài, mọi người cùng nhau ngồi đi.”
Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng, Chung Quỳ hướng mọi người nháy mắt, mọi người liền cùng nhau ngồi ở trên ghế tràng kỷ.
Tiểu Vũ vui vẻ nhìn một chút bốn phía, lơ đãng thở dài nói: “Nếu có bông tuyết phất phới thì tốt quá, như vậy nhất định sẽ xinh đẹp hơn!”
Mọi người ngơ ngẩn, Địa Phủ này làm sao có bông tuyết đây?
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Vũ, tròng mắt thoáng lưu chuyển. Lưu Quang chậm rãi vươn tay, vỗ tay phát ra tiếng. Trong phút chốc, kỳ tích xuất hiện. Bất ngờ xuất hiện bông tuyết xinh đẹp bay xuống. Tiểu Vũ kinh ngạc trợn mắt, trong lúc nhất thời không nói ra bất kỳ lời nào.
Mọi người len lén liếc mắt nhìn Lưu Quang, trong lòng thầm than. Không hổ là Lão Đại! Quả nhiên có tài năng. Ngoài vui mừng, không quên chính sự.
Tiểu Vũ trì hoãn tâm tình, đem từng cái hộp nhỏ bên cạnh chia ra cho mọi người. Nói là quà tặng.
Mọi người cảm động không dứt, thầm nghĩ Vũ nha đầu này đã đạt đến một trình độ nào đó rồi. Thành quỷ soa nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ được tặng quà. Nhưng khi mọi người hưng phấn mở hộp quà ra, thì sắc mặt đều có bộ dạng khó coi giống như đang đại tiện.
“Giấy lau?” Tiểu Bạch không hiểu.
“Bản giấy nháp?” Tiểu Thôi mờ mịt.
“Tờ báo?” Tiểu Hắc không hiểu.
“Giấy vệ sinh.” Thần Chung Quỳ tức cười.
Lưu Quang nhìn vào trong hộp của mình, khẽ cong khóe môi lên.
Đó là một tấm thiệp, so với mọi người mà nói, quà của hắn tốt hơn vài phần. Mọi người ở đây một hồi không nói gì, Lưu Quang chợt từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ không đưa tay đón, mặt không khỏi nhìn chằm chằm Lưu Quang. Này? Lão Đại tặng quà cho nàng? Từng cặp mắt đột nhiên quét tới. Mọi người đều nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Lưu Quang.
“Là nhẫn kim cương! Khéo mười gram đấy!”
Tiểu Bạch lên tiếng đầu tiên, dĩ nhiên, chỉ dám dùng ý niệm nhắn nhủ.
Tiểu Thôi sờ cằm, suy tư chốc lát mới thấp giọng mở miệng nói: “Ta xem cái hộp nhỏ này, không giống như là chiếc nhẫn …. Chẳng lẽ là sổ tiết kiệm?”
Chung Quỳ câm miệng không nói, tựa hồ không muốn thảo luận cái vấn đề này. Hắn chỉ đang suy nghĩ, Lão Đại khi nào trở nên lẳng lơ như vậy? Lại dám ở trước mặt mọi người mà cầu hôn?
Tiểu Hắc cũng lắc đầu không hiểu, vì vậy trực tiếp mở miệng nói: “Lão Đại! Tại sao chỉ có Tiểu Vũ có quà, chúng ta chưa có nha?”
Một hồi sát khí nổi lên, Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hắc gần đó trán vội hiện ba đường hắc tuyến. Ai đến lôi cái người mặt đen này ra đi. Thật là ngu không chịu nổi mà!
Lưu Quang ánh mắt lạnh nhàn nhạt quét qua, đối với Tiểu Hắc cười đến xinh đẹp vạn phần. Đôi môi khẽ mở, gằn từng chữ: “Ta sợ ngươi không có phúc để nhận.”
Đang ngây ngốc, nghe Lưu Quang trắng trợn đe dọa. Tiểu Hắc vội vàng tự giác che miệng lại, cũng không dám nhiều lời nữa. Tiểu Vũ cười mỉa mấy tiếng, vì hòa hoãn không khí hiện trường, vội vàng từ trong tay Lưu Quang nhận lấy cái hộp, thuận tiện nói cám ơn. Đang lúc ánh mắt mọi người chờ đợi, Tiểu Vũ nhắm mắt mở quà. Trong hộp không phải là chiếc nhẫn kim cương, càng không phải là sổ tiết kiệm gì. Tiểu Vũ nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ một mảng, bối rối không thốt nên lời.
Lần này, mọi người càng hiếu kỳ, trong hộp này rốt cuộc là cái gì? Nhưng bất đắc dĩ Lưu Quang đang ngồi ở bên cạnh, không ai dám mở miệng hỏi.
“A ha ha ha ~ ngày lễ ngày lễ, đến đây, mọi người cùng nhau uống hết canh đi.”
Tiếng cười quen thuộc vang lên, mọi người giật mình, rối rít đứng lên, lắc mình liền chạy. Động tác Lưu Quang cũng không chậm trễ, kéo Tiểu Vũ bỏ chạy. Đi tới hành lang, thấy Mạnh Bà không đuổi theo, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Hai người nhìn nhau cười, Tiểu Vũ không nhịn được mở miệng lắp bắp nói: “Lão Đại, ngươi, ngươi đưa ta cái này…..”
Lưu Quang khẽ cười yếu ớt, “Đó là thứ ngươi trộm. Chỉ là ngươi đã quên mất mà thôi.”
Tròng mắt lộ ra tia bi thương nhàn nhạt, Lưu Quang cúi người khẽ hôn lên trán Tiểu Vũ. Tùy tiện nói chúc ngủ ngon, liền trực tiếp trở về phòng. Tiểu Vũ giật mình đứng nguyên tại chỗ. Này? Đây là nàng trộm hay sao? Cầm lên tấm hình trong hộp, trên đó Lưu Quang để trần nửa người phía trên, hình như là bộ dạng mới vừa tắm xong. Tiểu Vũ trợn to hai mắt, trong đầu hiện ra liên tiếp dấu chấm hỏi. Không thể nào? Nàng trước kia biến thái như vậy sao? Nàng sao lại muốn có tấm hình này? Uy, trộm tấm hình này, sau đó xảy ra chuyện gì?