Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 73

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 73

Chợt ánh mắt hung tợn, tròng mắt hiện lên tia hồng quang, trong tay có hào quang phát ra. Hình dáng biến hóa khôn lường, hẳn là một thanh kiếm sắc bén.

“Sau khi mẫu thân chết, ta đã thề trong lòng, ” hồi lâu, Lưu Quang chợt thấp giọng nói, “Từ đó trở đi, phàm là ta muốn bảo vệ thứ gì, trừ phi bước qua được xác ta, nếu không, ai cũng đừng mong đụng vào đồ của ta !”

Tiểu Vũ có chút không hiểu, những lời này? Là có ý gì?

“Tiểu Vũ, lời ngươi mới nói vừa rồi ta đã nhớ kỹ, những lời ta mới nói ngươi cũng phải nhớ kỹ.”

Tiếng nói vừa dứt, Lưu Quang đột nhiên vung tay. Dùng sức một cái, đem thanh kiếm sắc bén cắm vào thật sâu bên trong vách đá. Ngừng lực đạo, Lưu Quang không chút ngừng nghỉ. Trong tay dùng sức, ôm chặt Tiểu Vũ bay lên trời. Chân đạp trên thân kiếm đã cắm vào vách đá kia, mượn lực làm cho thân hình đột nhiên hướng lên cao nhảy tới. Trên vách núi, một dây leo xanh biếc buông xuống. Lưu Quang tinh mắt, phóng qua bắt được, trên vách núi tựa hồ có người phối hợp ăn ý, đợi Lưu Quang bắt được dây leo thì liền dùng lực kéo bọn hắn lên. Trên đỉnh núi, Nhị Lang thần ngồi liệt trên mặt đất, trên mặt đã mất ý niệm sinh tồn. Hai gã thiên binh đứng ở bên cạnh, sau lưng, hoàng y bào đứng thẳng, tay áo theo gió tung bay.

“Lục Ngạc tiên tử, đa tạ!”

Lưu Quang hướng vách đá có một nữ tử mặc áo xanh lục gật đầu cảm tạ. Đối phương khẽ mỉm cười, không nói tiếng nào. Cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện người trong ngực mình hình như đã ngất đi.

Cũng khó trách. Trọng Quang nhai bốn phía đều có linh khí bảo vệ, nơi đây lại là Thiên giới. Tiểu Vũ chỉ là một luồng hồn phách, chịu ảnh hưởng của hắn, mới đơn giản ở lại Địa Phủ làm tốt một quỷ soa. Linh khí quá thịnh, đối với thần tiên mà nói là chuyện tốt. Nhưng đối với một tên tiểu quỷ, như nha đầu này là không chịu nổi.

Xác định người trong ngực không có gì đáng ngại, Lưu Quang khẽ cười yếu ớt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Lang thần đối diện đang thoái chí nản lòng. Mặc dù hắn đối với người này không có cảm tình gì, nhưng nhớ tới ánh mắt quyến luyến của Quỳnh Hoa tiên tử kia, không khỏi mở miệng nói: “Nghĩ sâu một chút đi, nàng là vì tốt cho ngươi. Mãi cho đến cuối cùng, nàng cũng không hề hối hận. Vì nàng, cũng là vì chính mình, tỉnh lại chút đi.”

Đã từng là nam nhân hăng hái, thế nhưng lúc này lại chán chường ngồi liệt trên mặt đất. Cái gọi là bi thương không gì hơn là chết tâm, chính là nói bộ dạng của hắn lần này.

A, ha ha. Ha ha ha a. Cúi đầu, từng trận tiếng cười từ trong miệng Nhị Lang thần tràn ra. Chỉ thấy Dương Tiễn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Lưu Quang.

“Vì tốt cho ta? Ha ha, thật là chuyện nực cười! Lưu Quang, ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì cũng không hiểu! Ngươi là một nam nhân không có tình căn, nói với ta những lời này ? Ha ha ha ha, thật là buồn cười a!”

Những lời này vừa ra khỏi miệng Nhị Lang thần, tất cả mọi người nhất thời cả kinh. Lưu Quang con mắt híp lại, ôm hai tay của Tiểu Vũ, chậm rãi nắm chặt. Lục Ngạc tiên tử thần sắc ngẩn ra, ngay sau đó cúi đầu không dám nói gì. Thiên Đế chợt giận dữ mắng mỏ một tiếng: “Hỗn trướng!” Lắc mình tiến lên ôm đầu Nhị Lang thần.

“Tâm hồn ngươi đã u mê rồi, vốn nên nhốt vào hướng Bắc nơi ngày ngày mặt trời không lặn, đẩy vào băng đen ngàn năm cho ngươi tự kiểm điểm. Nhưng bổn tôn lúc trước đã đáp ứng Quỳnh Hoa tiên tử, hơn nữa cũng tiếc ngươi là nhân tài. Hôm nay liền thay ngươi xóa đi chuyện cũ trước kia, trừ đi đoạn nghiệt duyên này. Nên để cho tất cả đều như mây khói từ từ tiêu tán.”

Chịu không được Nhị Lang thần không thèm nói một câu nào, Thiên Đế trong tay dùng sức, một cỗ ánh sáng chớp chói, rưới vào đầu Nhị Lang thần. Một khắc kia, Nhị Lang thần không còn là nam tử giáp bạc áo bào trắng hăng hái, ánh mắt của hắn trống rỗng vô lực, theo ánh sáng một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống hốc mắt. Đó là giọt lệ động tình. Hắn biết, có nữ tử thuần khiết như tuyết, vì hắn, cũng để lại nước mắt như vậy. Lục Ngạc tiên tử xoay mặt, không đành lòng nhìn nữa. Lưu Quang khẽ há miệng, muốn nói gì đó. Nhưng do dự liên tục, cuối cùng nuốt lời đi xuống.

Hắn còn có thể nói cái gì? Ngăn lại sao? Đả kich một lần nữa, đem tất cả ánh sáng của nam nhân cao ngạo cứng rắn này mài đi, thậm chí thiếu chút nữa rơi xuống thành ma. Ngày hôm nay để cho hắn xóa đi trí nhớ, cũng là tốt cho hắn. Quên đi, quên cũng tốt. Lưu Quang trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lại theo bản năng buộc chặt cánh tay, đem người trong ngực khẽ ôm thật chặt. Vẫn còn nhớ ở giữa biển mây, một nụ cười nhẹ ngoái đầu nhìn lại. Mặc dù chưa từng cố ý nhớ tới, nhưng lại bất giác, khắc sâu vào trong đầu.

Quỳnh nhi.

Ngươi nói, trong cuộc sống có quá nhiều hỗn loạn, ngươi chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ trong biển cả, đối với ly biệt, sinh tử các loại, ngươi cuối cùng không cách nào chịu đựng. Cho nên mới khổ luyện thành tiên, thoát khỏi thế gian, chỉ vì không muốn đối mặt với sinh ly tử biệt.

Nhưng hôm nay, ngươi lại vì việc nghĩa không chùn bước nhảy xuống Trọng Quang nhai. Ba đời tình kiếp, người đơn thuần, có thể nào chấp nhận? Ý thức lúc hấp hối, hình dáng áo trắng tựa như đang ở trước mắt, Nhị Lang thần vươn tay, muốn bắt chặt. Nữ tử áo trắng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, ấm áp như ngọc, trong phút chốc, tan biến mất. Buông tay. Tròng mắt cuối cùng vô lực nhắm lại. Với nơi tối tăm phía trước, thần trên Nhị Lang mặt lưu lại nụ cười ấm áp.

Thiên Đế thu tay lại, nhàn nhạt nhìn Lưu Quang cách đó không xa. Ánh mắt dừng lại mấy giây trên người nữ tử váy hồng đang ở trong lòng hắn, xoay người rời đi. Hai gã thiên binh đỡ Nhị Lang thần đang hôn mê dậy, đi theo sát Thiên Đế. Lục Ngạc tiên tử hướng Lưu Quang khẽ hành lễ, cũng hóa thành một luồng khói xanh biến mất không thấy gì nữa. Trọng Quang nhai, cũng chỉ còn lại hai người Lưu Quang cùng Tiểu Vũ. Cúi đầu nhìn người trong ngực, Lưu Quang trên mặt hiện vẻ phức tạp. Tình cảm? Rốt cuộc là cái gì? Nếu không phải Nhị Lang thần mới vừa rồi nói một câu kia, chính hắn cũng thiếu chút nữa đã quên, hắn vốn không có tình căn. Nhưng là……

Lưu Quang đưa tay đặt nơi trái tim mình, vừa rồi thời khắc Tiểu Vũ bị ném xuống vách đá kia, hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình khác thường. Cái loại cảm giác sợ mất đi ấy, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy. Thật là kỳ quái? Hắn từ lúc nào bắt đầu có tâm tình như vậy? Lúc Tiểu Vũ tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên, chính là nụ cười tràn đầy trên mặt Lưu Quang.

“Ta nói nha đầu này, ngươi nghĩ ngơi đi. Chờ trở về Địa Phủ, ta sẽ bảo Tiểu Thôi tra một chút xem ngươi là do cái gì đầu thai. Bình thường thấy ngươi lá gan thật lớn, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đến cuối cùng còn phải khiến Lão Đại ta tân tân khổ khổ ôm ngươi trở lại. Aizz, dạo này, làm Lão Đại cũng không dễ dàng.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất