Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 67

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 67

Lưu Quang dùng ý niệm truyền lời, Quỳnh Hoa Tiên Tử rất rõ lí lẽ gật đầu, thật ngoan ngoãn phối hợp với Lưu Quang không có bất kỳ động tác gì. Thần sắc đã khôi phục lạnh nhạt, trong mắt hàm chứa mấy phần thê lương như cũ.

“Này! Lão Đại ngươi nếu biết tự tiện xông vào cấm địa là tội lớn, vậy ngươi còn trắng trợn dẫn ta xông vào? Ủa? Đúng rồi ngươi không phải nói Thiên đế lão đầu cùng Vương Mẫu lão thái kia là thân thích của ngươi sao! Vậy ngươi sợ cái gì? Cho dù thủ vệ thiên binh phát hiện ra ngươi, cũng không dám động tới ngươi chút nào đúng không?”

Mỗ Vũ đứng ở bên cạnh Lưu Quang, nhìn có chút hả hê đặt nghi vấn. Trong lòng thầm vui, ta xem ngươi còn dương dương tự đắc nổi không, thế nào, da trâu thổi không rách chứ?

Lưu Quang khẽ mỉm cười, nhanh chóng ra tay nắm được cái mũi nhỏ của mỗ Vũ. Có chút tức giận nói: “Nhìn tiểu nha đầu không có lương tâm như ngươi kìa, cũng không nghĩ xem ta vì ai mới xông vào cấm địa này? Muốn vui vẻ thì phải trả ra chút giá cao đúng không? Ngươi muốn giễu cợt lão Đại của ngươi, có tin ta liền đem ngươi ném ra giao cho những thủ vệ thiên binh kia xử trí hay không?”

Uy hiếρ! Đây là uy hiếρ trắng trợn!!! Tiểu Vũ trợn trắng mắt, mặc dù không phục, nhưng vẫn rất không có cốt khí ôm chặt cánh tay mỗ Quang, dẩu môi không lên tiếng nữa. Trên mặt Lưu Quang tràn đầy nụ cười nồng đậm, nhìn Vũ nha đầu vừa đáng yêu vừa đáng hận này, lắc đầu cười khổ. Hoàn toàn không biết Quỳnh Hoa Tiên Tử đang đứng ở một bên trên mặt tất cả đều là kinh ngạc.

Gì? Đây là Diêm Vương đại nhân sao? Đây là Diêm Vương Lưu Quang làm cho chúng tiên tử Thiên Đình thần hồn điên đảo nhưng cũng không coi trọng bất cứ một ai đó sao? Không biết một màn hôm nay, nếu để cho những tiên tử kia thấy, có thể cũng như nàng kinh ngạc không dứt hay không? Suy nghĩ tung bay, đã thấy địa phương mới vừa rồi truyền đến tiếng kêu, có một bóng dáng tái nhợt nhanh chóng chạy tới. Đợi thấy rõ người nọ, đôi mắt của Quỳnh Hoa Tiên Tử hơi co lại, sau đó từ vẻ kinh ngạc mới vừa rồi hoàn toàn chuyển thành khiếρ sợ.

Sao? Sao hắn lại đến nơi này?

Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng đã nhận ra có người tiến đến, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy bên vách núi kia, nơi mà Quỳnh Hoa Tiên Tử mới vừa đứng, giờ phút này đã có một vị nam tử áo trắng đang đứng. Nam tử áo trắng vóc người to lớn cao ngạo đứng ở bên vách núi, cúi đầu nhìn khoảng không gian đen kịt bên dưới vách đá, hai tay nắm chặt có chút run rẩy.

“Quỳnh nhi……”

Một tiếng kêu gọi thật thấp tràn ra miệng, ngay sau đó chính là một tiếng thét tê tâm liệt phế.

“Quỳnh nhi!”

Ánh mắt Tiểu Vũ sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy vẻ khiếρ sợ. Nhìn thấy tình cảnh lúc này, và liên tưởng tới những lời mới vừa rồi của Quỳnh Hoa Tiên Tử, mỗ Vũ nhất thời liền nghĩ thông suốt tất cả. Chỉ là…. Má ơi! Lại là hắn??? Sao lại là hắn vậy???

So sánh với Tiểu Vũ khiếρ sợ, giờ phút này Quỳnh Hoa Tiên Tử nhìn thấy nam tử áo trắng kia, đã sớm không khống chế được. Quên mất mới vừa rồi đã đáp ứng Lưu Quang không nên lên tiếng, nghe tiếng thét tê tâm liệt phế của nam tử kia, nàng cũng không kịp suy nghĩ gì nữa. Theo bản năng liền muốn xông lên phía trước. Lưu Quang tay mắt lanh lẹ, trong lòng biết được giờ phút này khuyên bảo cũng không làm nên chuyện gì, cho nên phất tay gõ ở phía sau cổ Quỳnh Hoa Tiên Tử, trước khi nàng hôn mê, chế trụ thân thể kia đang ngã xuống.

Đắc tội.

Đây là câu nói sau cùng mà Quỳnh Hoa Tiên Tử trước khi hôn mê nghe được. Chỉ là nàng hoàn toàn không hề để ý, trái tim đã đặt trọn lên người của nam tử áo trắng bên vách núi đó. Tiểu Vũ đi tới, liếc mắt nhìn Quỳnh Hoa Tiên Tử hôn mê, sau đó nhìn Lưu Quang giơ một ngón tay cái.

“Lão Đại, mọi người đều nói. Người làm đại sự, phải có lòng dạ độc ác, ngàn vạn lần không thể phụ người. Hôm nay vừa thấy, ta mới thật sâu lĩnh ngộ, lão Đại quả nhiên là người làm việc lớn, cái tay đó cứ đập xuống như vậy, mí mắt đều không nháy một cái. Chậc, chậc, chậc, một mỹ nhân như thế, nói đánh cho bất tỉnh liền đánh cho bất tỉnh, cũng chỉ có ngươi mới có thể xuống tay.”

Pằng! Trên đầu mỗ Vũ bị hung hăng đánh một cái, Lưu Quang cười đến rực rỡ.

“Lão Đại ta còn có chiêu độc ác hơn đây, ngươi cứ khen ta mấy câu, ta liền có thể đem ngươi đánh cho bất tỉnh, rồi trực tiếp từ nơi này ném về Địa phủ. Ngươi có muốn thử một chút không?”

Mỗ Vũ chợt che miệng, đầu lắc giống như trống lắc. Nàng thừa nhận nàng không phải thanh niên tốt có cốt khí, dưới ức hiếρ của thế lực tàn ác, nàng chỉ phải ngoan ngoãn cúi đầu đi vào khuôn khổ.

“Tiểu Vũ, chúng ta đi!”

Lưu Quang ôm lấy Quỳnh Hoa Tiên Tử, dùng ý niệm nhắn nhủ câu này, sau đó đôi môi khẽ mở, xem bộ dáng là muốn đọc lên thuật độn thân.

Chợt cánh tay bị người bắt lại, Lưu Quang không hiểu nhìn Tiểu Vũ. Chỉ thấy nàng đưa tay chỉ vào nam tử áo trắng trên vách đá, bộ mặt nghi ngờ nói: “Lão Đại, chúng ta liền bỏ mặc hắn lại sao? Nhìn dáng vẻ hắn, hình như cho là vị hoa mỹ nhân này đã nhảy xuống vách đá. Hắn có thể thương tâm quá độ, cũng nhảy xuống theo hay không?”

Lưu Quang nghe vậy hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía người ở vách đá kia, hơi khinh bỉ nói: “Ngươi quá khinh thường hắn rồi. Có lẽ hắn thật sự có tình cảm với Quỳnh Hoa, nhưng muốn hắn nhảy xuống theo, đó tuyệt đối là không thể nào. Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng thân phận địa vị hiện thời của hắn ở trên thiên đình, hắn cũng nhất định sẽ không vì một nữ nhân đã chết, mà phá hủy tương lai sáng ngời trước mắt của hắn.”

Tiểu Vũ nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn như cũ có chút khốn đốn hoặc không hiểu.

“Được rồi, chúng ta rời đi trước thôi. Thủ vệ thiên binh cũng sắp chạy tới. Đến lúc đó cho dù hắn có muốn nhảy xuống cũng nhảy không được.” Lưu Quang không nói nhiều nữa, ngưng thần nhẹ đọc chú ngữ, thân hình ba người nhất thời biến mất không thấy gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vũ sớm một chút liền rời giường. Không biết tại sao, vừa nhắm mắt lại, bên tai liền truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế kia. Trong đầu lại xuất hiện bóng dáng nam tử áo trắng vô cùng thương tâm trên vách đá đêm qua, Tiểu Vũ gãi gãi sau tai, vỗ mạnh cái ót lẩm bẩm: “Mẹ ơi! Không nhìn ra Nhị Lang thần kia cũng là nam nhân động tình? Hắn và Quỳnh Hoa Tiên Tử là một đôi?”

Không biết tối hôm qua sau khi bọn họ đi thì đã xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần không biết có nhảy xuống đó? Hay bị thủ vệ thiên binh bắt được? Những câu hỏi liên tiếp nổ tung trong cái đầu nhỏ của mỗ Vũ, phiền não gãi gãi đầu, bật người dậy. Vén lên bức rèm che trong Tử Tiêu Cung, vươn tay đánh về phía vị mỹ nam nào đó đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường êm bằng lông nhung màu trắng.

“Lão Đại! Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần kia hiện tại như thế nào?” Lôi cổ áo Lưu Quang, mỗ Vũ lo lắng hỏi.

Lưu Quang khẽ cau mày, mở mắt ra nhìn gương mặt nào đó phóng đại trước mặt, khóe miệng nhẹ cong, cười yếu ớt nói: “Đây chính là phương thức chào buổi sáng của Tiểu Vũ nha đầu sao?”

Trong tay vừa dùng lực, dùng sức lắc lắc thân thể người khác. Bất đắc dĩ không biết là hơi sức mình không đủ lớn, không làm gì được. Lưu Quang không động đậy chút nào, chỉ có chiếc áo màu đen kia bị túm biến hình.

“Lão Đại!!! Ngươi đừng giả vờ ngu với ta! Thiên đình này xảy ra chuyện gì, ngươi cũng biết! Mau nói cho ta biết đi! Sau đó xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần kia rốt cuộc như thế nào?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất